Tuy nhiên cho dù Côn Luân không thể giết được Lạc Bắc trên đại lễ, nhưng sắc mặt mỗi người rời khỏi giới Niết Bàn đều xám như tro. Chứng kiến uy lực của cái pháp bảo này, không một tông môn nào dám có suy nghĩ đứng về phía Lạc Bắc.
Mà cho dù có cái pháp bảo như Yêu vương liên thai khiến cho thần cung Toái Hư không gây được uy hiếp trí mạng đối với Lạc Bắc nhưng không một ai biết được công kích của nó xuất hiện lúc nào. Cũng không ai biết được thần cung Toái hư còn gây ra được uy lực mạnh tới đâu. Cho nên hiện tại, mặc dù Lạc Bắc có kinh nghiệm đối đầu với Cửu Thiên tinh thần pháo, thậm chí có ý thức sử dụng bản mệnh kiếm nguyên va chạm với tiễn quang của thần cung toái hư để rèn luyện kiếm nguyên của mình. Hơn nữa, Lạc Bắc còn để cho đám người Vân Viện thay phiên nhau ở bên cạnh hộ pháp, nâng cao năng lực ứng biến cũng với việc sử dụng pháp thuật thành thục hơn. Trong bảy ngày qua, uy lực của bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc cũng được tăng lên nhiều. Nhưng trong vòng bảy ngày, Lạc Bắc luôn phải chú ý tới thần cung Toái Hư, không thể nào tĩnh tâm tu luyện.
Chỉ cần tấn công một lần, thần cung Toái Hư sẽ bám chặt lấy Lạc Bắc.
Tuy nhiên trong bảy ngày qua, Lạc Bắc hơi cảm nhận được một vài đặc điểm của cây thần cung này.
Dường như muốn sử dụng thần cung Toái Hư phải có một vài điều kiện riêng, có thể mất một ít thiên tài địa bảo đặc biệt, đồng thời cần rất nhiều chân nguyên của người sử dụng.
Hơn nữa, chắc chắn Thần cung Toái vào thủ đoạn tập trung vào mục tiêu đặc biệt, không thể tùy ý công kích bất cứ ai. Nếu không thì nó đã giết chết rất nhiều người bên cạn Lạc Bắc, thậm chí là có thể đánh nát của núi Chiêu Diêu và Trạm Châu Trạch Địa.
Thậm chí Lạc Bắc còn nghi ngờ cái pháp bảo này mới xuất hiện. Hắn cũng nghĩ cái pháp bảo này có thể ngắm về phía mình cũng chính là do một ít chân nguyên của Hoài Ngọc dung nhập vào trong cơ thể để tăng chân nguyên của hắn lên. Tuy nhiên số chân nguyên kia đã hòa hết vào trong chân nguyên của hắn, cơ bản không còn dấu vết khiến cho Lạc Bắc không thể nào tách nó ra được.
Trong một ngày, dưới cái uy lực như thế này, thần cung Toái Hư cũng chỉ có thể tấn công được vài lần.
Với công hiệu của thần kiêu pháp giới, nhiều lắm Lạc Bắc không thể tu luyện. Chỉ cần để cho mấy người Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết ra ngoài chắc là không có gì nguy hiểm.
Đương nhiên Lạc Bắc không biết cái thần cung này có giúp cho người sử dụng pháp bảo cảm nhận được vị trí của mình hay không. Nếu có thì khi ra khỏi giới Niết Bàn có lẽ hắn sẽ bi Côn Luân thừa cơ chặn giết.
Nhưng hiện tại, Lạc Bắc cảm thấy không thể tiếp tục như thế này.
Cứ tiếp tục co đầu rút cổ trong giới Niết Bàn cơ bản không có bao nhiêu người dám tới đây nương tựa, khiến cho ý nghĩa của Lạc Bắc khai sơn lập phái bị mất đi.
Hiện tại phải tiến hành phản kích đối với Côn Luân, nếu không những ưu thế mà đám người Lạc Bắc gây dựng được sẽ bị cái pháp bảo này hoàn toàn áp chế.
Hơn nữa, tiểu Trà và tiểu Ô cầu vẫn bị phong ấn, cơ bản không thể chữa trị. Chưa nói, Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ có lẽ đang ở trong tay Côn Luân...
- Tới Nam Thiên Môn? Ngươi định làm gì?
Vào lúc này, Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết vẫn không hiểu ý tưởng của Lạc Bắc. Tuy nhiên thấy ánh mắt của các nàng, chưa kịp để cho cả hai lên tiếng, Lạc Bắc đã ngẩng đầu lên nói với họ:
- Các ngươi cẩn thận giúp ta hộ pháp một chút.
- Giúp ngươi hộ pháp?
Đám người Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc hơi ngẩn người rồi nhìn thấy một vầng sáng màu đỏ xuất hiện trước mặt Lạc Bắc. Trong nháy mắt nó hóa thành đóa Mạn Đà La, bên trong bao phủ Thi Thần.
- Ngươi định thử thu Huyền bảo cho bản thân sử dụng?
Nạp Lan Nhược Tuyết vừa nhìn thấy cái huyền bảo màu lam ở phía sau lưng Thi thần liền hiểu ra mà hỏi Lạc Bắc.
Lạc Bắc gật đầu.
Mặc dù vào lúc này hắn không biết cái huyền bảo bị phong ấn cùng với Thi thần là như thế nào. Nhưng từ tình hình khi Băng Trúc Quân sử dụng thì cái pháp bảo này cũng chưa bị lão luyện hóa. Pháp quyết mà Lạc Bắc có được từ Tam Thiên phù đò cũng có năng lực xóa bỏ thần thức. Hơn nữa hắn cảm nhận được uy lực của cái huyền bảo này không kém uy lực của thần cung toái hư là mấy. Hiện tại có thể Yêu vương liên thai thì có thể ngăn cản được.
Nếu như có thể chiếm lấy cái huyền bảo, tìm ra cách điều khiển thì khi đối mặt với Thần cung Toái hư, Lạc Bắc không phải e ngại.
Không hề có chút chần chừ, tâm niệm Lạc Bắc hơi động khiến cho một tiếng răng rác vang lên. Đóa hoa Mạn Đà La trước mặt hắn đột nhiên vỡ vụn.
Theo âm thanh xèo xèo từ trên người Thi Thần vang lên, ngọn lửa màu lam trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Thi Thần. Đúng như Lạc Bắc tưởng tượng, cho dù mất đi sự điều khiển của Băng Trúc Quân, cái pháp bảo này sau khi được giải phóng phong ấn liền thể hiện lực lượng khủng bố.
" Sát sát sát! "
Tuy nhiên do có chuẩn bị từ trước, ngọn lửa màu lam phá tan lớp phòng ngự của Thiên Sương Kính, đại diệu thanh liên, kim quang hồ lô, tấn công tới luồng sáng của Yêu vương liên thai thì một đạo bản mệnh kiếm nguyên màu đỏ sẫm cũng khiến cho nó dừng lại.
Lạc Bắc loạng choạng mấy cái tuy nhiên một vầng lửa màu trắng lập tức từ trong tay Lạc Bắc bay ra bao phủ lấy ngọn lửa màu lam.
Một tiếng nổ vang lên, ngọn lửa màu lam hoàn toàn dừng lại, hiện ra bản thể là một cái pháp bảo giống như băng tinh hình cây nến, dài tới một thước.
Cùng lúc với ánh sáng của pháp bảo biến mất, hiện ra bản thể, ở trong một cái sơn cốc vô danh không biết cách giới Niết Bàn bao xa, một người tu đạo áo hồng đang ngồi tu luyện chợt mở mắt rồi hét lên chói tai:
- Lạc Bắc! Ngươi dám chiếm Huyền bảo lam hỏa của ta. Ta nhất định phải băm thây ngươi ra thành vạn mảnh.
Vào lúc này, người tu đạo áo hồng đang trốn trong cái thung lũng kia mặc dù có khuôn mặt hoàn toàn khác với Băng Trúc Quân nhưng âm thanh của y lại giống hệt. Đồng thời pháp lực dao động và khí tức tản ra cũng giống với lão, chỉ có điều so với cái ngày ám sát Lạc Bắc thì yếu hơn nhiều.
Hiện tại căn cứ vào pháp lực dao Động và khí tức tản ra thì chỉ có tu vi Nguyên Anh trung kỳ. Mà vào lúc này, lão có thể cảm nhận được Huyển bảo lam hỏa mất đi sự liên hệ với mình. Hiển nhiên sau khi bỏ chạy, Băng Trúc Quân đã đoạt xác thành công nên mới trở thành như thế này. Do thân thể ban đầu bị hủy, lại thi triển bí pháp nguyên anh bỏ chạy cho nên tu vi của y bị tổn hại nặng từ Độ Kiếp kỳ giảm xuống Nguyên Anh trung kỳ.
- A?
Vào lúc Băng Trúc Quân hét lên một tiếng chói tai, Lạc Bắc đang ở cách thung lũng đó rất xa cũng chợt chớp mắt mà cảm thấy kinh ngạc.
- Có gì vậy? - Thấy Lạc Bắc lập tức hút huyền bảo của Băng Trúc Quân vào tay rồi khiển cho nó hiện nguyên hình, Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết đều cảm ấy vui vẻ. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt của hắn, hai người liền lên tiếng hỏi.
-Cái huyền bảo thượng cổ này rất lạ. - Lạc Bắc nhìn cái băng tinh màu lam lơ lửng trước mặt có hình ngọn nến mà nói.
- Lạ chỗ nào? - Thái Thúc nhìn Lạc Bắc hỏi:
- Chẳng lẽ không xóa được thần niệm và chân nguyên của Băng Trúc Quân ở trong đó?
Lạc Bắc lắc đầu không trả lời Thái Thúc mà lại phóng một ngọn lửa màu trắng vào trên cái huyền bảo màu lam.
Khi vầng lửa màu trắng bao phủ cái huyền bảo màu lam rồi biến mất từ từ, huyền bảo vẫn không nhúc nhích, bị Lạc Bắc sử dụng chân nguyên làm cho lơ lửng trước mặt mình. Tuy nhiên bên cạnh huyền bảo màu lam cũng xuất hiện một tia sáng màu lam.
Màu sắc của sợi tơ đó so với cái huyền bảo màu lam kia còn nhạt hơn một chút. Trong đó còn phát ra một chút ánh sáng màu trắng như có như không.
- Quả nhiên là như vậy.
Lạc Bắc quay đầu nhìn đám người Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Hiện tại thần niệm và chân nguyên của Băng Trúc Quân ở trong cái huyền bảo này đã bị ta luyện hóa hết. Tuy nhiên bản thân nó cũng bị ta luyện hóa một chút.
- Cái gì? - Đám người Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Lạc Bắc cùng với tia sáng màu lam như sợi tơ với ánh mắt kinh ngạc.
- Cái pháp thuật của ta có tên là Tịch Diệt chi hỏa. Nó là thứ pháp thuật ta có được từ trong Tam Thiên Phù Đồ, chuyên dùng để luyện hóa thần niệm. - Tâm niệm của Lạc Bắc hơi động, tia sáng như sợi tơ màu lam kia liền biến mất nơi lòng bàn tay của hắn. Một ngọn lửa màu trắng lại xuất hiện bao phủ lấy cái huyền bảo màu lam. Đám Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn kỹ chỉ thấy Tịch Diệt chi hỏa của Lạc Bắc bao phủ lên Huyền bảo màu lam, trên cái huyền bảo màu lam liền xuất hiện một vầng sáng. Rồi theo tâm niệm của Lạc Bắc, vầng ánh sáng màu lam đó ngưng kết lại với nhau tạo thành một sợi tơ màu lam nhạt.