"A!"
Gương mặt của Lạc Bắc vô cùng đau đớn.
Rầm rầm rầm
Trong cơ thể của hắn giống như có mấy vạn thùng thuốc súng nổ đồng loạt khiến cho cả không gian như có vô vàng những tiếng sấm vang lên.
Một vòng ánh sáng vàng từ thân hắn giống như làn sóng xung kích tản ra xung quanh khiến cho trong phạm vi mười trượng xuất hiện một cái lồng màu vàng.
Toàn bộ nguyên khí trên ngọn núi cũng bị ảnh hưởng rất mạnh, phía trên xuất hiện những đám mây cuồn cuộn.
- Chân nguyên như vậy mà bị phá nát thì chẳng khác nào như người tu đạo Độ Kiếp kỳ để cho Nguyen anh tự nổ.
- Không! Ngay cả người tu đạo Độ Kiếp kỳ cũng không có chân nguyên kinh khủng như vậy.
Sắc mặt của Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan đều tráng bệch. Cả ba người chăm chú nhìn Lạc Bắc ở bên trong cái lồng ánh sáng.
- Xoẹt xoẹt!
Sau khi cái lồng ánh sáng màu vàng kim xuất hiện, pháp lực dao động bên ngoài cơ thể của Lạc Bắc lập tức biến mất. Toàn bộ lớp ánh sáng vàng nhanh chóng tối đi rồi biến mất.
Tiếng tim đập, hơi thở, khí huyết chảy trong người, chân nguyên cũng không hề còn.
Vào lúc này Lạc Bắc khiến người ta có cảm giác giống như đã chết ngay cả Nguyên Thần cũng hoàn toàn tan biến không còn. So với lần trước bị Kỳ Liên liên thành đánh nát Kiếm nguyên còn nặng hơn.
Tuy nhiên so với lần trước thì lần này lại nhanh hơn nhiều.
Một làn sức sống và ý chí cực mạnh lập tức nhanh chóng từ người Lạc Bắc tản ra.
- Dược lực của Thiên Đạo đại đan không bị tan biến hoàn toàn?
Càng làm cho Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và đông Nhan ngạc nhiên vui mừng đó là một làn hơi thở khác thường cũng từ bụng của Lạc Bắc tản ra.
Trải qua hơn hai mươi ngày luyện hóa và vừa rồi chân nguyên bị phá nát, dược lực của Thiên Đạo Đan đan vẫn còn chứng tỏ nó thực sự khủng bố quá mức.
Cùng lúc đó, linh khí trời đất xung quanh vọt về phía Lạc Bắc với một tốc độ kinh người. Chẳng khác nào hắn là một cái sa mạc đang hút những cơn mưa.
Linh khí trời đất vọt tới thậm chí còn kéo theo cả tiếng gió rít. Chúng xoay tròn trên đỉnh đầu của Lạc Bắc tạo thành một cơn lốc xoáy.
Lốc xoáy xuất hiện kèm theo là trời đất biến sắc.
Thoáng cái, trong cơ thể của Lạc Bắc, khí huyết lư động rồi âm thanh của chân nguyên và tiếng hơi thở, tiếng tim đập.
Chẳng biết trải qua bao lâu, máu huyết và chân nguyên lưu động càng lúc càng rõ khiến cho trời đất xung quanh cũng như chấn động theo. Bầu trời trên đầu vang lên những tiếng rít ù ù.
- Nạp Lan Nhược Tuyết! Thái Thúc! Thân thể của hắn.
Đông Nhan chợt hét lên một tiếng kinh hãi.
Theo chân nguyên lưu động, toàn thân của Lạc Bắc tản ra ánh sáng màu vàng như có tiết tấu, giống như chịu đựng sự tẩy rửa của thứ ánh sáng đó. Cùng lúc, thân thể đã đạt tới mức Hỗn Nguyên kim thân của Lạc Bắc càng lúc càng ngưng tụ không ngờ thấp thoáng ánh sáng giống như pháp bảo.
- Hỗn Nguyên kim thân của hắn bắt đầu đột phá tới Bất Diệt kim thân. - Nhìn thấy cảnh tượng đó, Nạp Lan Nhược Tuyết thở phào một cái rồi nhìn Thái Thúc và Đông Nhan mà nói:
- Xem ra hắn đã đột phá tới tầng thứ chín của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh...
- Lạc Bắc! Ngươi đã tỉnh.
Tuy rằng cảm giác Lạc Bắc đã thuận lợi đột phá tới tầng thứ chín của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh nhưng trong vòng ba ngày, tiếng sấm do chân nguyên lưu động trong cơ thể của Lạc Bắc vẫn còn tiếp diễn. Mãi cho tới khi chúng biến mất, Lạc Bắc mới mở mắt.
Nghe thấy tiếng kêu vui mừng của Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan, Lạc Bắc cũng lập tức nở nụ cười. Nhưng hắn còn như đang cảm nhận tu vi đột phá nên nhất thời không nói tiếng nào.
Một lát sau, Lạc Bắc mới từ từ đứng dậy quay sang cười khổ với Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan:
- Lần này ta tập hợp thần thức mất bao nhiêu thời gian?
- Thiên nhân hợp nhất. Ít nhất đó là cảnh giới mà người tu đạo Độ Kiếp hậu kỳ mới có được. Lạc Bắc! Ngươi đã đột phá tới tầng thứ chín của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh. Hiện tại tu vi chân nguyên của ngươi tương đương với cảnh giới nào?
Lạc Bắc vừa đứng dậy, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan đều lắp bắp không trả lời câu hỏi của Lạc Bắc mà thốt lên như thế.
Bởi vì khi Lạc Bắc vừa mới đựng dậy không ngờ khiến cho cả ba nàng có cảm giác như hắn hòa hợp hoàn toàn với trời đất thành một thể.
Lạc Bắc trầm ngâm một chút không trả lời câu hỏi của ba người mà đưa tay chỉ một cái. Một tia chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh từ trong tay hắn bắn ra.
- Lạc Bắc! Chân nguyên của ngươi không ngờ ngưng tụ tới mức như vậy? Với chân nguyên mạnh như thế cho dù không sử dụng pháp thuật cũng có thể khiến cho địch thủ bị thương.
Điều khiến cho sắc mặt của Đông Nhan phải thay đổi đó là khi Lạc Bắc giơ tay lên, chân nguyên từ tay hắn phóng ra không ngờ cắt tảng đá lớn trước mặt ra thành hai nửa. Hiện tại chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của Lạc Bắc không ngờ đã ngưng tụ tới trình độ tương đương với phôi của một thanh phi kiếm.
Lạc Bắc hít một hơi thật sâu rồi mới nói một cách chậm rãi:
- Chân nguyên của ta ước chừng ngưng tụ hơn so với trước không chỉ ba lần.
- Không chỉ ba lần? - Ánh mắt của Thái Thúc không giấu được sự khiếp sợ.
- Đúng vậy. - Lạc Bắc nở nụ cười khổ:
- Xem ra hiện tại ta cũng chỉ có thể sử dụng phân thân của Thần Kiêu pháp giới còn bản tôn thì không thể tích tụ được nhiều chân nguyên.
Nạp Lan Nhược Tuyết hơi nhíu mày rồi lên tiếng hỏi có phần ngạc nhiên:
- Lạc Bắc! Tại sao ngươi lại nói vậy?
- Ta cảm giác được rằng... - Lạc Bắc cười khổ rồi nói:
- Nếu như bây giờ ta bổ sung chân nguyên tới một mức nào đó, chỉ sợ sẽ dẫn động tới Thiên kiếp.
- Dẫn động Thiên kiếp? - Thái Thúc kêu lên thất thanh:
- Lạc Bắc! Chẳng lẽ tu vi của ngươi đã...
Lạc Bắc gật đầu, từ từ giơ hai tay. Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan nhìn thấy hắn không hề sử dụng pháp thuật hay chân nguyên nhưng một tia lôi quang dài hẹp đột nhiên từ trên không trung xuyên xuống tạo thành một quả cầu sét trong tay hắn.
- Với tu vi của ta bây giờ có lẽ chuẩn bị độ một lần Thiên kiếp. Chỉ có điều ta không biết Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh sẽ có thiên kiếp như thế nào. Hiện tại ta cũng chỉ còn cách cố gắng áp chế pháp lực dao động và khí tức của mình. Những pháp thuật có thể gây ra pháp lực dao động mạnh dẫn tới thiên kiếp tạm thời ta không dám sử dụng. - Lạc Bắc nói xong câu đó chỉ biết cười khổ rồi nói tiếp:
- Vừa rồi suýt chút nữa thì ta không nhịn được mà sử dụng chân nguyên dẫn động Thiên kiếp.
- Không nhịn được?
- Cái cảm giác này thật sự là huyền diệu.
Lạc Bắc nhìn những tia chớp lóe lên trong tay. Chẳng tháy hắn có động tác nào nhưng quả cầu sét màu tím chợt lặng lẽ biến mất.
- Trước đây trong cả trời đất cơ bản không thể cảm giác được nguyên khí nhưng hiện tại dường như có thể cảm nhận được một cách chân thực, bất cứ lúc nào cũng có thể nắm trong tay. Nhưng có lúc nó lại mơ hồ, dường như còn một lớp màn mỏng không thể sờ tới được... Pháp lực chân nguyên của bản thân so với trước mạnh hơn mấy lần. Cái cảm giác sung sướng khi lực lương tăng cao, khống chế trời đất đúng là khó làm cho người ta kìm chế. Vừa rồi suýt chút nữa ta đã muốn vượt qua thiên kiếp để xem xem sau một tầng thiên kiếp thì sẽ mạnh tới mức nào.
- Với tình hình hiện tại của ngươi, lập tức dẫn động thiên kiếp thì chắc chắn là không ngăn cản nổi. - Nạp Lan Nhược Tuyết nghe thấy vậy thì giật mình:
- Chẳng trách được vào thời thượng cổ nhiều người tu đạo ngã xuống trong thiên kiếp. Mà có ít người tu đạo thì coi tu vi Độ Kiếp hậu kỳ là vô địch nhưng lại tiếp tục độ kiếp. Hơn nữa rất nhiều trường hợp do chưa chắc chắn nên đã chết. Xem ra toàn bộ cũng là nguyên nhân như vậy.
- Ảo diệu của trời đất...ảo diệu của trời đất...
Lạc Bắc liên tục lẩm bẩm rồi sắc mặt từ từ trở nên kiên nghị:
- Nếu không phải có nhiều tiền bối thoát khỏi đại nạn sinh tử, thăm dò huyền bí của trời đất thì cũng không có nhiều pháp quyết tu đạo như ngày nay. Cái Thiên kiếp này, khi nào thích hợp ta nhất định phải vượt. Ta thật sự muốn xem xem cái đường lớn mà người tu đạo theo đuổi từ trước tới giờ nó như thế nào.
Sau khi dừng một lúc, Lạc Bắc lại bổ sung tiếp:
- Vì Côn Luân và Hoàng Vô Thần, ta cũng phải vượt qua cái thiên kiếp này. Với phong thái và sự tự tin của Hoàng Vô Thần thì có lẽ y đã vượt qua được một lần Thiên kiếp thậm chí là hai lần.
- Vì Hoàng Vô Thần... Ngươi nói cứ như Hoàng Vô Thần là bằng hữu của mình vậy. - Thái Thúc không nhịn được bật cười.
Nàng biết rất rõ tâm tính của Lạc Bắc, cho nên sau khi nghe Lạc Bắc. Bởi vì nếu hắn không có tâm tính như vậy thì cũng không thể có được tu vi như ngày nay.
- Hiện tại cảm giác đối với nguyên khí trong trời đất so với trước mạnh hơn nhiều. Nếu ta muốn che giấu, nếu không có tu vi Độ kiếp chân tiên thì cũng không nhận ra được tu vi thực sự của ta. - Lạc Bắc cười cười.
Khí tức trên người hắn chợt thay đổi khiến cho người ta có cảm giác giống như khi chưa đột phá tầng thứ chín.
- Lạc Bắc! Ngươi vẫn đề phòng Tán Tây Nạp Thác? - Thái Thúc liền lên tiếng hỏi.
Lạc Bắc gật đầu liếc nhìn về phía động phủ của Thần Kiêu vương:
- Trước khi ta xác định được y có phải là bằng hữu của chúng ta hay không thì động phủ của Thần Kiêu vương, THần Kiêu pháp giới và Hâm Duyệt không được cho y biết.
Nói xong câu đó, trong tay Lạc Bắc chợt lóe lên một tia sáng màu lam được biến đổi từ cái huyền bảo màu lam còn chưa được luyện hóa tới một nửa của Băng Trúc Quân.