Chương 567: Ngươi không chết thì ta chết

La Phù

Vô Tội 25-07-2021 13:20:17

Lúc này, toàn thân tiểu Trà và tiểu ô Cầu là màu đỏ, tràn ngập một thứ ma tính khiến cho người ta cảm thấy sự yêu dị và khủng bố. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy cho nên Tô Hâm Duyệt cảm thấy trống ngực đập thình thịch. Lạc Bắc nhìn tiểu Trà và tiểu Ô cầu với ánh mắt đầy phức tạp. Từ khi rời khỏi Thục Sơn tới nay, trải qua bao lần đại chiến sinh tử, tâm lý của Lạc Bắc cũng từ từ trở nên cẩn thận. Hắn thẩm vấn Mạc Thiên Hình cũng là để hiểu rõ Mật Vân tông và Hoàng Vô Thần sau thất bại lần này còn có lực lượng nào nữa không. Mặc dù đã biết số người của Mật Vân tông tới đây bị hắn tiêu diệt hết, có lẽ trong thời gian ngắn không thể có lực lượng mạnh hơn tới vây giết. Nhưng để bảo hiểm... Lạc Bắc thấy phải nhanh chóng nhân thời điểm này để hóa giải U Minh ma huyết trong cơ thể tiểu Trà. Bởi vì hiện tại Côn Luân đã biết rõ hắn ở gần Nam Thiên môn, biết trong Nam Thiên môn có trận pháp đi ngầm tới Tử kim hư không... Nếu hắn là Hoàng Vô Thần, trong tay còn có thực lượng mạnh thì nhất định sẽ chiếm lấy Nam Thiên môn. Đối với Lạc Bắc, nếu thật sự không giữ được Nam Thiên môn thì hắn có thể bỏ. Nhưng cái trận pháp Thiên Ngân hóa giải U Minh ma huyết lại chỉ có một cái. Vì vậy để đề phòng có chuyện xấu, Lạc Bắc thậm chí cũng không tiếp tục tra hỏi Mạc Thiên Hình để tiết kiệm thời gian. Thậm chi trong lúc hắn giăng bẫy ở nơi Đông Nhan trồng thuốc thì ở đây Đông Nhan cũng đã bắt đầu chuẩn bị nước thuốc để cứu chữa cho tiểu Trà và tiểu Ô cầu. Lẳng lặng nhìn tiểu Trà và tiểu Ô Cầu một chút, rồi từ vầng ánh sáng màu lục từ tay Lạc Bắc bay ra giống như một dòng nước tưới vào những quả cầu thủy tinh trong trận pháp. Theo từng làn ánh sáng màu lục đi vào, sáu quả cầu thủy tinh màu vàng bắt đầu bay lên rồi tản ra ánh sáng màu xanh biếc. Lạc Bắc đã khởi động trận pháp Thiên Ngân. Tiết trời đang đầu thu, những cơn mưa càng lúc càng to bao phủ khắp cả Thập Vạn Đại Sơn. Trong đêm, những cơn mưa phủ xuống khiến cho cả Thập vạn đại sơn chìm trong sự lạnh lẽo và bóng tối âm u. Bên cạnh Thập Vạn Đại Sơn có một bóng người trong suốt đứng lẳng lặng trong đám mây đen. Toàn thân cái bóng đó không hề có lấy một chút pháp lực dao động. Người đó không phải Nguyệt Ẩn, nhưng cũng là một nhân vật trong đoàn quân Ảnh La Sát của Trạm Châu Trạch Địa. Trong bóng đêm đen như mực, nhân vật của Ảnh La Sát vẫn ẩn nấp trong mưa gió cẩn thận khống chế trần thức của mình tản ra xung quanh theo những hạt mưa. Dựa vào thứ pháp thuật độc đáo đó, nhân vật Ảnh La Sát với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ có thể cảm nhận được người tu đạo trong phạm vi vài dặm mà bọn họ không phát hiện ra sự có mặt của y. Nhất là trong cái thời tiết như thế này. Vì đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra, Lạc Bắc không chỉ chớp thời cơ mà còn mượn lực lượng Trạm Châu Trạch Địa di chuyển rất nhiều Ảnh La Sát tới bố trí quanh Thập Vạn Đại Sơn. Như vậy cho dù có nhân vật cấp độ giống Từ Thạch Hạc tới đây, thì trước khi người đó đến gần chỗ Lạc Bắc cứu tiểu Trà cũng sẽ bị phát hiện. Đột nhiên nhân vật Ảnh La Sát đang ẩn mình trong đám mây đen chợt cảm nhận thấy có một thứ gì đó. Tay y lập tức hơi cử động rồi một ngọn lửa màu đen chợt xuất hiện. Nhưng cùng lúc đó, một bóng người cũng xuất hiện gần ngay y. Người đó xuyên qua mưa, xuyên qua mây mù mà xuất hiện trước mặt tên Ảnh La Sát. Ánh mắt của nhân vật Ảnh La Sát vô cùng kinh hãi. Mới vừa rồi, y cảm nhận cách mình chừng trăm trượng có một thứ gì đó khác lạ. Nhưng để cho đối phương tới phạm vi cách mình trăm trượng mới phát hiện ra thì chắc chắn không phải là một nhân vật tầm thường. Vì vậy y định thi triển pháp thuật báo tin nhưng người đó lại chỉ trong chớp mắt đã vượt qua khoảng cách trăm trượng tới trước mặt y. Mặc dù vô cùng kinh hãi nhưng nhân vật Ảnh La Sát đó vội vàng định phóng ngọn lửa màu đen trong tay. Tuy nhiên tay y vừa mới nâng lên thì người đối diện chợt giơ tay rồi một làn lực lượng lập tức bao phủ người y lại. Trong nháy mắt thân thể của nhân vật trong Ảnh La Sát chợt phình lên rồi nổ tung. Một cái hình ảnh bánh xe màu vàng vừa chuyển động lập tức tản ra một vầng sáng bao phủ phạm vi mười trượng không để cho âm thanh nào lọt ra ngoài. Cứ như thế, một nhân vật Ảnh La Sát hùng mạnh biến mất không một tiếng động. Một vầng sáng màu vàng kim tản ra mang theo một thứ khí thế cực mạnh, dưới gầm trời này chỉ có mình ta là vua. Người đó mặc trường bào màu vàng, hai mắt nhắm chặt tuy nhiên mưa gió thổi tới như sợ y mà tự động tách sang hai bên. Người đó không ngờ lại chính là Hoàng Vô Thần. Không một ai ngờ được Hoàng Vô Thần rời khỏi Côn Luân. Sau khi cái bóng của bánh xe màu vàng biến mất, thì Hoàng Vô Thần cũng không còn. Khi lão xuất hiện đã ở cách đó cả trăm trượng. Hướng mà y tiến tới chính là hướng Dạ Tây Phổ Lặc trong Thập Vạn Đại Sơn. Từ lần gặp đầu tiên, lão đầu tử của Trạm Châu Trạch Địa đã phân tích cho Lạc Bắc biết cái nguyên nhân tại sao Hoàng Vô Thần không rời khỏi Côn Luân. Sự hùng mạnh của Hoàng Vô Thần không chỉ ở chỗ y là chưởng giáo của Côn Luân mà còn nằm ở tu vi và công pháp của y. Ngay cả Nam Cung Tiểu Ngôn hiện tại chọn đứng về phía Lạc Bắc cùng với đám người Ly Nghiêu Ly trấn thủ giới Niết Bàn cũng không biết tu vi của y cao tới đây, không biết công pháp của y có uy lực mạnh tới mức nào. Ngoại trừ những chuyện đó ra thì Hoàng Vô Thần cũng giống như thần cung Toái Hư đều là biểu tượng của Côn Luân. Nếu như Hoàng Vô Thần bị tổn thương hay bị ai đánh bại thì số lượng người có gan trong nháy mắt sẽ xuất hiện gấp mấy lần. Lão đầu tử của Trạm Châu Trạch Địa cũng không dám nói tu vi của mình chống lại được Hoàng Vô Thần. Nhưng lão có thể khẳng định được trên đời này người đánh cho Hoàng Vô Thần bị thương cũng chỉ có vài người. Hơn nữa, chỉ cần Hoàng Vô Thần có gan ra khỏi Côn Luân thì những người chưa bao giờ liên thủ cũng sẽ lập tức chung tay mà bao vây tiêu diệt y. Bởi vì đối diện với một kẻ địch có sự uy hiếp cực mạnh đối với bản thân thì cho dù có đang là kẻ địch cũng sẽ tạm thời trở thành bằng hữu. Hơn nữa với những thế lực sau lưng những người đó, trừ khi Hoàng Vô Thần ra khỏi Côn Luân lặng lẽ không làm chuyện gì, nếu không chắc chắn sẽ bị phát hiện. Hơn nữa khoảng cách giữa Côn Luân và mười chín châu Trung Thổ rất xa, cho dù với tu vi của Hoàng Vô Thần mà xâm nhập vào Trung Thổ cũng không thể nhanh chóng trở về. Mà với thực lực của Côn Luân như thế, một khi Hoàng Vô Thần phải ra ngoài chiến đấu với đối thủ thì kẻ đó chắc chắn phải là một nhân vật không tầm thường, sẽ có một trận đại chiến long trời lở đất xảy ra. Như hôm nay trận đại chiến của Lạc Bắc với đám người Vương Dĩnh và Từ Thạch Hạc có lẽ rất nhiều thế lực lớn đã biết. Ít nhất thì phải tới cả trăm năm, Hoàng Vô Thần chưa bao giờ ra khỏi Côn Luân. Nhưng hiện tại, Hoàng Vô Thần lại rời khỏi Côn Luân để giết Lạc Bắc... Trong trận pháp Thiên Ngân những làn khói Thiên Ngân bốc lên mù mịt. Thiên Ngân bao phủ quanh tiểu Trà và Tiểu Ô cầu tạo thành một lớp vỏ cứng khiến cho cả hai giống như hai pho tượng được đắp thành. Mười hai cây Thiên thần ngân châm đột nhiên từ trong trận pháp bay ra. Rồi một dải U Minh ma huyết chui ra khỏi Thiên Thần ngân châm lập tức bị Lạc Bắc nhanh chóng hút vào trong cơ thể. - Nếu Lạc Bắc luyện hóa toàn bộ chỗ U Minh ma huyết kia thì không biết chân nguyên sẽ mạnh tới mức nào, có thể đột phá cảnh giới tiếp theo của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh nữa không? Nhìn cảnh tượng đó, Vũ Sư Thanh ngồi hộ pháp từ xa thầm hỏi vậy. Lực lượng U Minh ma huyết trong thân thể của tiểu Trà và tiểu Ô Cầu tương đương với tổng một viên Huyết Xá lợi và một viên Huyết Xá lợi chủ. Một viên huyết xá lợi chủ tương đương với hai viên Huyết Xá Lợi bình thường, thậm chí là ba viên. Mặc dù nếu không luyện hóa Huyết Xá lợi thì không có được công pháp của U Minh huyết ma ẩn chứa trong đó nhưng chân nguyên có trong nó cũng vượt qua một người tu đạo tu vi Nguyên Anh kỳ. Hơn nữa, hiện tại sau khi tiểu Trà giết rát nhiều người tu đạo mạnh nên chân nguyên có trong U Minh ma huyết đạt tới mức kinh người. Chỉ với số chân nguyên đó cũng đủ dùng hai từ khủng bố để hình dung. Sau khi toàn bộ U Minh ma huyết được hấp thu, mười hai cái Thiên thần ngân châm lại bay về trong trận để hấp thu tiếp U minh ma huyết từ người tiểu Trà và tiểu Ô Cầu.