- Coi như dốc hết toàn bộ lực lượng? Nhiều người vậy sao? - Lạc Bắc giật mình
- Số lượng người tu đạo của Thiên Lan hư không nhiều lắm không?
- Ít nhất có tới sáu, bảy trăm người và vẫn còn tiếp tục tăng lên. - Lâm Phong Ý nói.
- Nhiều như vậy?
Điều này khiến cho không chỉ Lạc Bắc mà cả Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết đều biến sắc.
Rõ ràng người tu đạo của Thiên Lan hư không đang trên đường tấn công núi Chiêu Diêu tại sao ở đây lại xuất hiện nhiều người tu đạo như vậy?
- Phần lớn người Thiên Lan hư không đang ở đâu? Các huynh liên lạc với nhau thế nào?
Lúc này, Lạc Bắc cảm thấy phải điều tra chuyện này cho rõ.
- Phần lớn người tu đạo của Thiên Lan hư không đi về phía Nguyên Đan tông. Với tốc độ của họ có lẽ bây giờ đã qua núi Vân Quế. - Lâm Phong Ý nhìn Lạc Bắc:
- Bây giờ chúng ta sử dụng ngọn lửa năm màu của Không Động để liên lạc. Hiện tại trong vòng trăm dặm có hai mươi người tu đạo của Thiên Lan hư không thì phóng lửa màu xanh lục, hơn năm mươi người phóng lửa màu lam, mà trăm người trở lên phóng lửa màu đỏ. Có hiệu lệnh mới hoặc tập kết sẽ phóng lửa màu trắng. Lửa màu tím là tín hiệu phục kích hoặc cùng nhau ra tay. Có mấy chỗ khác cũng có đặt điểm liên lạc. Như bây giờ chúng ta định rút về hướng điểm liên lạc ở Cửu Cảnh tông những nơi đó đều có bổ sung thêm đan dược và bùa chú. Một vài người bị thương không còn sức chiến đấu được thu xếp cho đi trước.
- Nguyên Đan tông?
Đám người Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết biết Nguyên Đan tông là một môn phái hạng hai có rất nhiều ruộng đan dược.
- Ở đây có vị trí cụ thế của tông môn trong phạm vi mấy ngàn dặm quanh đây cùng với những nơi bị Thiên Lan hư không chiếm đóng. - Lâm Phong Ý vươn tay đưa một cái ngọc phù màu xanh cho Lạc Bắc.
- Đúng như ta tưởng tượng, những người tu đạo cấp bậc này chỉ theo lệnh làm việc, cơ bản không biết Huyền Vô Thượng muốn làm chuyện gì. Chỉ có điều tin tức mà bọn họ nhận được là đúng. Ít nhất có tới sáu, bảy trăm người tu đạo Thiên Lan hư không, trong đó còn có cả nhân vật cấp bậc Thần Quân. - Lúc này, Mạc Thiên Hình đã ép hỏi xong hai người tu đạo của Thiên Lan hư không và nói với Lạc Bắc.
Khi nói với Lạc Bắc như vậy, sắc mặt của Mạc Thiên Hình rất cau có. Bởi vì bản thân y cũng không biết mình là vật hy sinh trong kết hoạch của đám người Huyền Vô Thượng.
Lạc Bắc gật đầu nhanh chóng để thần thức đảo qua cái ngọc phù màu xanh rồi trả lại cho Lâm Phong Ý. Hắn lập tức hỏi:
- Hiện tại người phụ trách gần đây là vị sư trưởng nào?
- Là Đoạn Thiên Nhai sư huynh. - Lâm Phong Ý trả lời.
- Đoạn Thiên Nhai sư huynh? - Lạc Bắc và Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau. Nghĩ tới vị sư huynh ngoài lạnh trong nóng, cả hai người đều hơi cảm động
- Vậy mời Lâm sư huynh và Đỗ sư huynh đưa tin của ta cho Đoạn Thiên Nhai sư huynh. Ta đi trước tìm hiểu mục đích thật sự của Thiên Lan hư không. Bởi vì lúc trước gần như toàn bộ bọn chúng đều tiến về núi Chiêu Diêu. Nga Mi và người của giới Niết Bàn chúng ta đã chạy tới đó. Vốn chúng ta đang định chạy tới núi Chiêu Diêu để chuẩn bị chiến đấu với chúng. Chờ sau khi ta tìm hiểu được sẽ dùng tín hiệu ngọn lửa liên lạc với các ngươi.
- Chúng ta sẽ lập tức thông báo cho Đoạn Thiên Nhai sư huynh biết. Lạc Bắc sư đệ! Ngươi hãy cẩn thận. - Lâm Phong Ý gật đầu nhìn Lạc Bắc một chút rồi mới thốt lên được hai tiếng sư đệ.
Thật ra ngày đó, đám đệ tử mới vào của Thục Sơn như Lạc Bắc và Thái Thúc tham gia thí luyện nhưng chưa từng tiếp xúc với bọn họ...vì vậy mà chẳng có chút ấn tượng. Tuy nhiên việc Lạc Bắc liều chết vào Kiếm tháp lấy được Tam Thiên Phù Đồ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đám sư huynh đó. Khi Lạc Bắc và Thái Thúc vì hai yêu đồng ở núi Quý Du mà đối đầu với Côn Luân, đám sư huynh đệ vẫn không hề cảm thấy hai người có gì sai, mà chỉ hiểu rằng Côn Luân có quyền lực quá lớn, hiểu được đám người Vũ Nhược Trần có sự bất đắc dĩ. Dù sao thì khi Lạc Bắc chưa nổi lên cơ bản trong tình hình không có đối thủ nào mạnh, chỉ cần để Côn Luân tìm được nhược điểm thì việc tiêu diệt Thục Sơn là chuyện có thể.
Mà từ sau khi nhận ra tình hình đó đệ tử Thục Sơn đều cảm thấy Côn Luân có suy nghĩ muốn tiêu diệt mình, chỉ có điều mọi chuyện còn có nặng có nhẹ, trước tiên phải đối phó với La Phù, tiêu diệt Lạc Bắc mà thôi.
Vì vậy mà theo một ý nào đó, Lạc Bắc như một tấm lá chắn che chở tai ương cho Thục Sơn. Mấy lần Lạc Bắc thoát khỏi việc đuổi giết và thắng lớn càng khiến cho đám đệ tử Thục Sơn, nhất là những đệ tử trẻ tuổi cảm thấy tự hào và vui sướng. Chỉ có điều sau đó khi Lạc Bắc đi lại với Ma môn và Yêu tu, sự ngăn cách giữa họ và hắn mới càng lúc càng rộng.
Nhưng hiện tại trong hoàn cảnh có chung kẻ địch, huyền môn chính đạo khác vẫn có ý định đối đầu với Lạc Bắc nhưng đám đệ tử Thục Sơn gặp lại hắn thì cảm thấy hết sức thân thiết.
Dù sao cũng là tình đồng môn, hơn nữa bọn họ có thể nhận thấy hắn hoàn toàn có cái tình đó đối với Thục Sơn.
- Các huynh cũng cẩn thận.
Do thời gian quá gấp, Lạc Bắc cũng không nói nhiều chỉ nhìn Lâm Phong Ý và Đỗ Thiên Mân một cái thật sâu sau đó lấy ra Vân Mông thần thoi nhanh chóng lao về phía Nguyên Đan tông.
- Không biết Nguyên Đan tông đã bị diệt hay nhận được tin tức trốn thoát.
Khi cách Nguyên Đan tông chừng hai trăm dặm, Lạc Bắc khống chế Vân Mông thần thoi dừng lại. Hắn có thể thấy quanh một ngọn núi có mấy luồng ánh sáng lao đi. Đó là ánh sáng của một tiểu đội tuần tra gồm mười mấy người của Thiên Lan hư không. Toàn bộ quanh ngọn núi không có dấu hiệu đấu pháp cho thấy nó đã rơi vào tay của Thiên Lan hư không.
- Các ngươi tới khu vực phía Tây chờ ta, ít nhất phải giữ khoảng cách với lực lượng của Thiên Lan hư không chừng ba trăm dặm. Ta tới đó tìm hiểu rồi sẽ ra gặp mọi người.
Lạc Bắc hơi động tay một cái liền có một cái phù ánh sáng xuất hiện khắc lên bề mặt của Vân Mông thần thoi đồng thời nói với Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt như vậy.
Nạp Lan Nhược Tuyết hiểu Lạc Bắc đang đánh dấu lên Vân Mông thần thoi để hắn có thể tìm tới. Nàng cùng với Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt đều hiêu rõ nếu có cấp bậc Thần quân của Thiên Lan hư không ở đây, các nàng đi với Lạc Bắc sẽ làm cho hắn vướng chân vướng tay. Với tu vi của Lạc Bắc bây giờ lại biết nhiều pháp thuật như vậy, cho dù có bị bao vây thì một mình hắn cũng có thể bỏ chạy...
Gần như ngay khi Lạc Bắc tới gần ngọn núi đám người tu đạo của Thiên Lan hư không đi tuần tra vẫn không phát hiện có gì khác thường. Trên ngọn núi được bao phủ bởi một lớp sương trắng. Theo kế hoạch vạch ra thì đầu tiên Lạc Bắc muốn vào trong núi quan sát. Nhưng điều khiến cho hắn kinh ngạc đó là ở không trung phía Nam của ngọn núi liên tục tản ra pháp lực dao động cực mạnh.
Lạc Bắc lặng lẽ lao về phía đó chỉ thấy tiếng gió rít vang lên ù ù. Một cột gió có dường kính tới vài chục trượng nối liền với bầu trời đang lao về phía Nam với một tốc độ cực nhanh.
Toàn bộ không trung phía Nam giống như biến thành màu vàng. Những cột gió lớn bên trong biển cát vàng đều cao tới cả trăm trượng khiến cho cát bay đá chạy, trời đất mù mịt.
Cái cột gió đó rõ ràng là do pháp thuật và pháp bảo tạo ra và có tác dụng ngăn cản thần thức. Cho dù với tu vi như vậy nhưng thần thức của Lạc Bắc cũng chỉ cảm nhận được bên cơn lốc có một vài người tu đạo đang phi độn còn không cảm giác được rõ ràng.
Lạc Bắc hơi dừng lại rồi đột nhiên bay vút lên không. Ngay lập tức hắn đã xuất hiện đỉnh của cơn lốc đầy cát vàng. Từ trên nhìn xuống bên dưới như có vô số con rồng vàng bay lượn đan xen vào nhau. Căn cứ vào một làn pháp lực dao động tản ra từ người hắn, một đám cát vàng lập tức bao phủ quanh thân. Bóng dáng của Lạc Bắc trở nên mơ hồ dường như biến mất rồi sau đó nhìn như không khác gì một cơn gió lặng lẽ rơi vào trong trận gió của Thiên Lan hư không.
Xung quanh toàn là tiếng gió rít cùng với cát chạy đá bay. Mới hạ xuống, Lạc Bắc lập tức cảm nhận được rõ.
Trong mấy cột gió to ở bên cạnh hắn có mười bóng người thấp thoáng. Đám người tu đạo của Thiên Lan hư không cơ bản không cảm nhận được hơi thở của Lạc Bắc vẫn phối hợp cưỡi gió mà đi.