Chương 632: Loạn Tinh huyền phù. Phá hủy trận thất bại

La Phù

Vô Tội 25-07-2021 13:20:29

Vì vậy mà trong kế hoạch của Lạc Bắc là định tới Nam Thiên môn rồi sử dụng trận pháp từ Yêu vương liên thai nối thông tới giới Niết Bàn để đưa đám người Đoạn Thiên Nhai về đó trước. Nhưng người của Thiên Lan hư không biết Lạc Bắc tới đây lập tức đẩy nhanh tốc độ, không thèm che giấu nữa. Vân Mông thần thoi vừa mới xuất hiện tại một lối vào của Nam Thiên môn thì trận bão cát đã phủ kín xung quanh bao phủ toàn bộ Nam Thiên môn lại. Lạc Bắc dựa vào tốc độ kinh người của Vân Mông thần thoi đi sau mà vượt qua họ tới trước một chút. Nhìn thấy trận bão cát phủ kín trời đất và đầy sát khí ập tới, Lạc Bắc lập tức thu hồi Vân Mông thần thoi rồi cùng với Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt nhanh chóng lao vào trong Nam Thiên môn. Do trận pháp thượng cổ ở đây độc đáo nên trong Nam Thiên môn mà sử dụng pháp thuật hoặc pháp bảo sẽ bị phản lại rất mạnh. Đừng nói là Vân Mông thần thoi, ngay cả pháp thuật phi độn cũng không được sử dụng... - Chính là người đó. Cái tên đó cũng đã vào trong Nam Thiên môn. Lúc này, Tùng Hạc thần quân, Nhã Dịch thần quân dang đứng ở phía trước đoàn quân của Thiên Lan hư không. Đám người tu đạo Thiên Lan hư không trong trận bão cát phải tới cả mấy ngàn người, tổng số thậm chí vượt qua số lượng tấn công Côn Luân. Một tia sáng màu xanh lóe lên, khi Vân Mông thần thoi xuất hiện bên ngoài Nam Thiên môn, Tùng hạc thần quân cũng cảm nhận được mà lên tiếng. - Người đó có một thứ pháp bảo phòng ngự rất mạnh tên là Yêu vương liên thai, trong đó còn có trận pháp truyền tống nên phải cẩn thận. Một âm thanh oán hận cũng vang lên. Đó chính là Trần Thanh Đế mới được Huyền Vô Thượng thi triển pháp thuật làm cho đạt tới Độ Kiếp hậu kỳ. - Điển tích đã ghi lại Nam Thiên môn được bố trí Chư thiên tuyền cơ trận, ở trong đó không được sử dụng pháp bảo, pháp thuật hay đấu phép. Hắn có vào trong cũng không thể dùng cái pháp bảo đó. Có điều vì để đề phòng hắn dựa vào trận pháp để tới Tử kim hư không rồi triệu tập người, hoặc là phá hỏng trận pháp, Luyện Tinh sơn chủ ngươi hãy sử dụng cái Loạn Tinh huyền phù trước đi. - Nhã Dịch thần quân quay lại nhìn Luyện Tinh sơn chủ: - Loạn Tinh huyền phù của ngươi là một thứ vật báu độc nhất vô nhị. Đợi sau khi chiếm được Nam Thiên môn, chúng ta sẽ bồi thường cho ngươi. - Tất cả lấy Thiên Lan hư không lên đầu không cần phải nói như vậy. Luyện Tinh sơn chủ gật đầu rồi một cái cổ phù rực sở như được hội tụ từ vô số tia sáng bay ra khỏi tay y. Đồng thời y lập tức tập trung đưa chân nguyên của mình vào nó. - Chư Thiên tuyền cơ trận của Nam Thiên môn là một trong năm đại trận thời cổ, muốn phá nó phải mất một chút thời gian, nếu như không phá giải thì tu vi càng cao, pháp thuật càng mạnh sẽ càng chịu phản lực nặng. Nhã Dịch thần quân lên tiếng: - Trong lúc ta và Tùng Hạc thần quân phá giải trận pháp, các vị hãy truyền lệnh dốc toàn lực bố trí trận pháp và cấm chế. Bởi vì một khi chúng ta chiếm được Nam Thiên môn mà người kia cùng với núi Chiêu Diêu, Trạm Châu Trạch Địa tới có thể sẽ xảy ra một trận đại chiến. - Sư huynh Đoạn Thiên Nhai! Ta là Lạc Bắc! Vừa mới đi vào trong làn sương mù của Nam Thiên môn, Lạc Bắc lập tức hét lên. Đối với Lạc Bắc thì hiện tại không được để phí thời gian. Hơn nữa Lạc Bắc có thể cảm nhận được ở ngay cửa có mười mấy người tu đạo đang hết sức cảnh giác. - Lạc Bắc? Làn sương mù trước mặt chợt dao động rồi có nhiều tiếng hô kinh ngạc vang lên. Có người thì khiếp sợ có người thì lại ngạc nhiên vui mừng. Ngay lập tức, Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt lao về phía trước. Chỉ thấy từ trong làn sương mù có mười người ra đón, phần lớn trong tay họ là những loại bùa, hỏa khí và binh khí không cần sử dụng chân nguyên. Một trong ba người đi đầu là một đệ tử ăn mặc trang phục của rặng Thiên Chú của Thục Sơn. Một người đeo phi kiếm ăn mặc trang phục của đệ tử Qua Ly. Và một người cũng là đệ tử Thục Sơn nhưng Lạc Bắc và Thái Thúc có thể nhận ra được. - Tông Chấn? Thấy người này, Lạc Bắc và Thái Thúc cảm thấy nao nao. Người đó cũng có tham gia thí luyện của Thục Sơn đồng thời giao đấu với Lạc Bắc và Thái Thúc. Y cũng vào được kiếm tháp mà lấy được một thanh phi kiếm. Thiên Minh hàn ngưng. Lạc Bắc và Thái Thúc vẫn còn nhớ rõ Tông Chấn lấy được thanh phi kiếm nào. Khi ở Thục Sơn, thậm chí Tông Chấn còn coi Lạc Bắc và Thái Thúc như địch thủ. Nhưng bây giờ gặp lại ánh mắt của y không hề có ý đối địch thậm chí còn có một thứ cảm giác không nói nên lời. Hơi trầm mặc một chút, Tông Chấn liền xoay người: - Đi theo ta. Ta dẫn hai người đi gặp sư thúc Đoạn Thiên Nhai. Tông Chấn và Lạc Bắc, Thái Thúc vốn ngang hàng với nhau. Nhưng sau đó Lạc Bắc và Thái Thúc được Yến Kinh Tà tự mình truyền dạy nên bối phận lại cao hơn Tông Chấn. - Hắn cũng tới tu vi Dẫn kiếm nhập thể? Lạc Bắc và Thái Thúc biết lúc trước thiên tư của Tông Chấn cũng được, lại lấy được Thiên Minh Hàn ngưng cũng là một thanh thần binh. Trong mấy năm qua, tốc độ tu vi phi kiếm của Tông Chấn cũng tăng nhanh. - Sư huynh Đoạn Thiên Nhai. Theo Tông Chấn vào cốc trong Nam Thiên môn, Lạc Bắc và Thái Thúc mang theo đủ mọi cảm xúc hơi giật mình. Một người tu đạo mặc áo sam màu đen đang đứng trên một bậc thang gần đó. Người đó chẳng phải là người đầu tiên dạy họ khi vào Thục Sơn, trong nóng ngoài lạnh, là Đoạn Thiên Nhai chứ còn ai? Vừa thấy Lạc Bắc và Thái Thúc xuất hiện trước mặt, ánh mắt của người thanh niên cũng tràn ngập cảm xúc không nói nên lời. Tuy nhiên y cũng không nói gì khác mà hỏi thẳng: - Lạc Bắc! Đám người tu đạo của Thiên Lan hư không tại sao lại bao vây nơi này? - Còn phải hỏi? Nhất định là do hắn dẫn tới đây. Lúc này, bên trong Nam Thiên môn cũng tập trung một lượng người tu đạo rất đông. Ngoại trừ những người bị thương và người tu đạo vào Nam Thiên môn để giao dịch ra thì còn có người của một vài tông môn gần đó. Tất cả mọi người ở trong Nam Thiên môn đều biết bây giờ người Thiên Lan hư không đang vây kín bên ngoài khiến cho bọn họ sợ hãi gần như phát điên. Nên khi nghe thấy Đoạn Thiên Nhai hỏi vậy, những người xung quanh liền hét lên. Lạc Bắc không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn đám người đó. Còn Đoạn Thiên Nhai cũng hừ lạnh: - Câm mồm! Chẳng lẽ các ngươi không thấy hắn tới cứu hay sao? Những người đó cũng gần như phát điên nhưng khi gặp ánh mắt của Lạc Bắc, bọn họ lập tức nhớ ra thân phận và tu vi của hắn mà ớn lạnh. Tuy nhiên khi nghe Đoạn Thiên Nhai nói vậy, tất cả lại có hy vọng lập tức ngậm miệng, nét mặt chờ đợi Lạc Bắc sai khiến. - Quý Linh! Lạc Bắc đảo mắt một cái liền thấy Quý Linh đang vui sướng đi tới gần. - Quý Linh! Ngươi và những người còn lại trước tiên khống chế tình thế Nam Thiên môn. Trước khi người của Thiên Lan hư không tấn công không được để cho họ rối loạn. Lạc Bắc kinh doanh tại Nam thiên môn một thời gian nên bố trí rất nhiều người của mình tại đây. Khi nhìn thấy gần đó có ít nhất bảy, tám mươi đệ tử tông môn khác và Thục Sơn bị thương, hắn liền nói với Quý Linh như vậy. - Được. Vừa thấy Lạc Bắc xuất hiện, Quý Linh lập tức bình tĩnh lại và tuân lệnh. - Sư huynh Đoạn Thiên Nhai! Huynh lập tức theo ta. Không hề ngập ngừng, Lạc Bắc lập tức nói với Đoạn Thiên Nhai rồi nhanh chóng lao về phía Trân Bảo các. - Không thể ngờ được ngươi còn có thế lực tại Nam Thiên môn. Thấy một vài người hội tụ cùng với Quý Linh, Đoạn Thiên Nhai đuổi kịp lại và nói: - Bây giờ ngươi định làm gì? Những người canh giữ ở Trân Bảo các vừa thấy Lạc Bắc và Nạp Lan Nhược Tuyết xuất hiện thì vui mừng lập tức tránh sang hai bên để cho đoàn người Lạc Bắc đi vào. - Ta... Lạc Bắc đang định trả lời thì đột nhiên biến sắc. Đúng vào lúc này, toàn bộ không trung bên trên Nam Thiên môn chợt có một làn pháp lực dao động kỳ dị lan xuống. Tất cả người tu đạo trong Nam Thiên môn đều kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên không trung chỉ thấy có vô số điểm sáng rơi xuống. Sau khi những điểm sáng đó rơi xuống, nguyên khí hỗn loạn trong Nam Thiên môn lâp tức dao động rồi lao vào nhau. Một dải băng và ánh sáng bảy màu cùng với những điểm sáng mờ từ trong Trân Bảo các, lối vào địa cung tản ra cùng với pháp lực dao động rất mạnh. Nhìn theo cái lối này xuống bên dưới Nam Thiên môn, cái kho của trân bảo các cũng tràn ngập những điểm sáng. Uy lực của những điểm sáng đó cho dù với thân thể của mình, Lạc Bắc cũng không dám tiến vào.