Chương 498: Ta Là Người Phản Bội

La Phù

Vô Tội 25-07-2021 13:18:00

Người thanh niên gày gò đó chính là Quý Linh có danh hiệu Tiểu thông linh trong Nam Thiên môn. Sở dĩ gã có mặt trong khu rừng này cũng là vì những chấn động khác lạ vào hai ngày trước ở Nam Thiên môn nên gã thuận tiện đi vào trong Thập Vạn đại sơn để tìm mấy loại thảo dược. Hôm nay quay về Nam Thiên môn không ngờ lại gặp Thứ Lăng Ngọc và Nam Cung Tiểu Ngôn ở đây. Bởi vì cảm giác Nam Cung Tiểu Ngôn và Thứ Lăng Ngọc đều rất mạnh cho nên Quý Linh sử dụng một cái bùa che giấu khí tức rồi đứng im. Gã thầm mong sao cho hai người nhanh chóng rời khỏi chỗ này nhưng không ngờ vẫn bị Thứ Lăng Ngọc phát hiện. - Chỉ có tu vi như vậy? Quý Linh cưới trên Phi Hỏa linh chu lao ra, Thứ Linh Ngọc liền nhận ra ngay tu vi của gã chỉ mới là Kim Đan trung kỳ nên cũng chẳng e ngại. Y chẳng thèm nói nhiều, giơ tay chỉ một cái. Một bông tuyết từ đầu ngón tay của y bắn ra rồi trong nháy mắt hóa thành hơn một ngàn sợi tơ màu trắng giống như cái nhà giam bao phủ hoàn toàn Quý Linh cùng với phi Hỏa linh chu. Trong nháy mắt khi Thứ Lăng Ngọc ra tay với Quý Linh, con giao long màu vàng kim đang bao quanh người Nam Cung Tiểu Ngôn cũng lập tức lao ra như một tia chớp. - Ta đã ra tay đánh lén mà ngươi còn định chạy trốn? Cùng lúc đó, một hạt châu trắng như tuyết cũng lập tức xuất hiện trong tay Thứ Lăng Ngọc. Hạt châu tỏa ra mấy trăm vầng sáng lập tức bao phủ lấy to bộ Nam Cung Tiểu Ngôn. Thứ ánh sáng đó vừa mới bao phủ, con giao long đang bao quanh người Nam Cung Tiểu Ngôn lập tức nhanh chóng bị đóng băng. Vốn nó dài tới hai trượng nhưng bây giờ sau khi bị băng bao phủ trong nháy mắt liền biến thành một tảng băng dầy tới mười trượng còn con giao long nhìn như một cái nhân ở bên trong. Bên trong con giao long, ánh mắt của Nam Cung Tiểu Ngôn hết sức kiên quyết. Theo một làn pháp lực dao động từ trên người gã tản ra, một vầng hào quang đỏ như máu đột nhiên xuất hiện rồi biến mất thoáng cái khi nó hiện ra đã cách Thứ Linh Ngọc không tới năm trượng. - Trảm tam thi phệ thần tiễn? Thứ Lăng Ngọc nheo mắt lại. Hạt châu màu trắng đang tản ra vô số sợi tuyết chiếu lên vầng sáng màu hồng. Trong nháy mắt ngăn cản được vầng sáng màu hồng, một cái pháp bảo hình đóa hoa màu trắng lại hiện ra trên đình đầu của gã. Trong nháy mắt từng vầng sáng giống như thủy tinh lập tức tạo thành một tấm chắn ở trước mặt của y. Chỉ thấy vầng sáng đỏ như máu của Nam Cung Tiểu Ngôn vang lên tiếng nổ, xuyên qua vầng sáng như tuyết trắng mà va chạm với tấm thuẫn. Trong nháy mắt, tấm thuẫn xuất hiện vô số vết rạn nhưng Thứ Lăng Ngọc lập tức chỉ tay điểm vào cái pháp bảo hình đóa hoa khiến cho nó sáng rực hình thành một tấm thuẫn nữa chắn lấy vầng sáng màu đỏ. Sau khi đỡ được vầng sáng màu đỏ, Thứ Lăng Ngọc liền nở nụ cười lạnh còn Nam Cung Tiểu Ngôn ở trong con giao long màu vàng thì cảm thấy nguội lạnh. Trong trận chiến ở Côn Luân, do tác dụng của U Minh huyết hải khiến cho y không thể hiện được nhiều. Nhưng pháp thuật cúa y có được từ Cửu Bạt là Tam Thi Diệt thần tiễn và Trảm Tam Thi phệ thần tiễn hết sức mạnh. Hơn nữa tu vi của y cao hơn Thứ Lăng Ngọc một chút. Nếu bình thường mà sử dụng một đòn như vậy, cho dù Thứ Lăng Ngọc có cản được thì cũng bị tổn thương. Nhưng vào lúc này, trong hoàn cảnh bị Thứ Lăng Ngọc đánh lén, một đòn của y không ngờ vẫn không làm gì được đối phương. Cùng với nụ cười đầy đắc ý, Thứ Lăng Ngọc khẽ vươn tay lại định sử dụng hạt châu màu trắng vây khốn Nam Cung Tiểu Ngôn. Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng nổ vang lên, những sợi tơ đang bao phủ Quý Linh chợt có tiếng nổ mạnh. Trên cái nhà giam màu trắng đó xuất hiện một lỗ thủng. Hơn trăm ngọn lửa và vầng lửa từ bên trong phun ra. Quý Linh lập tức điều khiển Phi hỏa linh chu từ bên trong lao ra. Một con quạ đen màu lửa hồng bay lượn trên đầu Quý Linh tản ra khí tức hệ Hỏa rất mạnh. Con quạ đen đó nở ra từ quả trứng mà ngày đó Lạc Bắc đưa cho Quý Linh. Quý Linh thả nó ra rồi lại dùng thêm một cái Hắc sát hỏa phù. Dưới một đòn đó không ngờ phá tan được cái nhà giam bằng băng tơ của Thứ Lăng Ngọc. Nhưng sau khi lao ra, Quý Linh cũng cảm thấy ớn lạnh không dám đứng lại mà quay đầu bỏ chạy. Bởi vì chỉ trong chốc lát, Quý Linh cảm giác được thực lực của mình và Thứ Lăng Ngọc cách nhau quá xa. Mặc dù Thứ Lăng Ngọc phóng ra một lần pháp thuật như vậy thì gã cũng không thể trốn được nữa vì Hắc sát hỏa phù y cũng chỉ có một cái. - Hỏa nha? Một tiếng động vang lên. Thứ Lăng Ngọc thật sự không ngờ Quý Linh có tu vi như vậy mà có thể thoát ra khỏi cái nhà giam bằng băng tơ của mình. Sau khi sững sờ một chút, Nam Cung Tiểu Ngôn lập tức chui ra khỏi tảng băng. - Hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cùng đi mới có thể thoát được. Ngươi sử dụng phi chu, ta sử dụng pháp thuật ngăn cản y. Vừa lao ra, Nam Cung Tiểu Ngôn lập tức vọt về phía Quý Linh đồng thời hét lên như vậy. Vào lúc này, Nam Cung Tiểu Ngôn cũng nhận ra tu vi của Quý Linh thấp kém nhưng tốc độ của Phi Hỏa linh chu lại không hề tầm thường. Hiện giờ nếu cả hai mà phân tán thì không thể chạy thoát nhưng nếu Quý Linh tập trung điểu khiển phi chu đưa mình đi, còn Nam Cung Tiểu Ngôn thì sử dụng pháp bảo và pháp thuật ngăn cản đối phương, có lẽ hai người có cơ hội trốn thoát. - A? Đó là? Trong một cái sơn cốc không người ở Thập Vạn Đại Sơn, Lạc Bắc đang luyện hóa huyền bảo màu lam chợt ngẩng phắt đầu lên. Một vầng lửa màu trắng đang bao phủ bề mặt của huyền bảo. Mặc dù đã qua nhiều ngày luyện nhưng cái huyền bảo màu lam vẫn như còn nguyên nhìn giống như ngọn nến vậy. Thái Thúc, Nạp Lan Nhược Tuyết vào lúc này đang ngồi bên cạnh Lạc Bắc. Khi hắn ngẩng phắt đầu lên, cả hai đều cảm nhận được mà ngẩng đầu lên theo. Giờ phút này, trong tầm mắt của ba người, trên bầu trời phía Đông đột nhiên xuất hiện hai quầng sáng khác nhau. Phía trước là một vầng sáng màu vàng kim, phía sau là một vầng sáng màu trắng. Cả hai đều có tốc độ cực nhanh kéo theo phía sau một dải ánh sáng dài. - Có người đấu phép. Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc lập tức thấy được giữa hai vầng sáng đó thi thoảng lại có những tia sáng bắn ra kèm theo cả tiếng nổ. Cảnh tượng như vậy rõ ràng là hai bên đang đấu phép, một bên thì bỏ trốn. - Đó là Hỏa Nha. Đám người Lạc Bắc lập tức nhìn thấy trên vầng sáng màu vàng kim thấp thoáng có một dài sáng màu đỏ chuyển động. Nhìn thoáng qua thì hình như đó là một con Hỏa Nha. Cả ba người Lạc Bắc, Thái Thúc và Nạp Lan Nhược Tuyết cùng nghĩ tới một chuyện mà quay sang liếc mắt nhìn nhau rồi Lạc Bắc lập tức lao thẳng về phía hai vầng sáng. Người tu đạo tu luyện phi kiếm sau khi tu luyện tới một cảnh giới nhất định dựa vào phi kiếm để phi độn có tốc dộ nhanh hơn người tu luyện pháp quyết khác. Mà hiện tại bản mệnh kiếm nguyên của Lạc Bắc sau khi được Cửu Thiên tinh thần pháo và thần cung toái hư rèn luyện có lẽ khắp cả thiên hạ không một ai có thể có được bản mệnh kiếm nguyên như vậy. Hiện tại ánh sáng màu đỏ của bản mệnh kiếm nguyên tản ra khiến cho Lạc Bắc nhìn giống như một con nhím. Một đạo kiếm ý với hơi thở nghịch thiên có tốc độ còn hơn cả Yêu vương liên thai vượt qua không trung khiến cho không khí trong phạm vi trăm trượng nơi nó đi qua xuất hiện nhưng vết rách. Thứ uy thế như vậy giống như có cả trăm người tu vi Ngự Kiếm kỳ cũng tập trung điều khiển phi kiếm tấn công. Vào lúc này, trong lòng Lạc Bắc còn có một cơn tức giận. Từ sau lần thần cung Toái Hư tấn công, hắn đã ở trong Thập vạn đại sơn được hai ngày. Tuy nhiên trong hai ngày qua, Thần cung Toái Hư lại như mai danh ẩn tích không hề xuất hiện. Còn Đông Bất Cố và núi Chiêu Diêu đều không hề có tin tức hữu dụng về thần cung Toái Hư. Thậm chí ngay cả bên phía Thục Sơn, Lạc Bắc phái người tới nhưng cũng không một ai biết được bí mật của Thần cung Toái Hư. Dường như trong cả giới tu đạo tất cả chỉ biết Côn Luân có một thứ pháp bảo thượng cổ mà ngay cả người tu đạo cấp Kim tiên cũng có thể giết dễ dàng. Mà hiện tại trong trận chiến với u Minh huyết ma vào bốn trăm năm trước nó không hề xuất hiện. Thậm chí phần lớn người tu đạo đều cho rằng thứ đồ vật này chỉ được hư cấu chứ không tồn tại. Nhưng bây giờ nó lại xuất hiện. Bởi vì cơn tức ấm ức trong lòng khiến cho lúc này, kiếm khí từ người Lạc Bắc tản ra dữ hơn bình thường.