Ngay lập tức lá bùa hóa thành một đám mây màu xanh bao bọc lấy người tu đạo đó rồi bay vút đi.
Sau khi bay ra khỏi động, người tu đạo đó cũng không dám để cho xuất hiện một chút gió. Y vừa phi hành vừa bắt pháp quyết, một tay cầm một cái pháp bảo nhìn như cái chùy nhỏ mà lao đi trong rừng.
Nhìn hướng của y thì dường như muốn rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn.
Người tu đạo đó phi hành rất cẩn thận không để cho có một tiếng gió phát ra. Thi thoảng y dừng lại nín thở, cảm giác xung quanh xem có động tĩnh nào không.
Nhưng đi trong bóng đêm đen như mực chưa tới nửa canh giờ, người tu đạo đột nhiên khựng người lại rồi hoảng sợ lao về phía bên trái. Cái pháp bảo hình cây chùy màu trắng trong tay y cũng bay ra hóa thành một vầng sáng lao về phía sau như đang đánh bừa vào thứ gì đó.
Gần như đồng thời một bóng người giống như âm hồn xuất hiện gần ngay sau lưng y. Người tu đạo kia cứng đờ người không dám cử động. Cái pháp bảo hình cây chùy màu trắng quay trở lại trong tay tuy nhiên ánh sáng của nó cũng giảm đi dường như đáng giảm mất rất nhiều pháp lực.
- Phá Tà thoi! Tam Hồ tán nhân là gì của ngươi?
Trong đêm mưa, cơ bản không nhìn rõ mặt của người đó. Cái bóng người che giấu khí tức đó nhìn người tu đạo áo xanh kia một lúc rồi đột nhiên hỏi vậy.
- Tại hạ là Hàn Phong! Tam Hồ tán nhân là gia sư của tại hạ. - Người tu đạo áo xanh giật mình vội vàng trả lời.
- Tính tình của Tam Hồ Tán Nhân cũng tốt, bình thường không nghe lệnh của Côn Luân, cũng không có xung đột gì với chúng ta. - Cái bóng kia trầm mặc một lúc rồi gật đầu:
- Ngươi đi đi.
Ánh mắt của người tu đạo áo xanh giống như được đại xá. Tuy nhiên y còn chưa kịp cử động thì cái bóng kia đã biến mất như hòa tan vào trong đêm mưa.
Đúng vào lúc này, không hề có một dấu hiệu lại có một làn hơi thở cực mạnh từ xa bay tới như quan sát y rồi lại lui về sau đó biến mất.
- Ảnh La Sát! Người núi Chiêu Diêu...có chuyện gì xảy ra vậy?
Người tu đạo áo xanh cứng người, gương mặt thanh tú bên dưới cái nón tre trong nháy mắt tràn ngập sự hoảng sợ. Ngay cả tấm đạo bào của y cũng bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Sở dĩ Hàn Phong có mặt tại Thập vạn Đại sơn là do y kiếm được một thứ đồ định tới Nam Thiên môn để trao đổi.
Tuy nhiên khoảng một canh giờ trước khi Hàn Phong mới vào Thập Vạn Đại Sơn được một chút y liền thấy cảnh tượng nơi đây, bầu trời như bị nứt với nhiều ánh sáng do đấu phép tạo ra.
Mặc dù không biết ai đang đấu phép nhưng Hàn Phong cảm giác được nguyên khí dao động ở nơi đó vô cùng khủng bổ, mỗi một tia sáng đều ẩn chứa uy lực kinh người. Có thể nói hai bên đấu phép hoàn toàn vượt qua y không biết bao nhiêu lần. Không phải là nơi mà y tới nhìn trộm chứ đừng nói là nhúng tay.
Hàn Phong cũng có kinh nghiệm nên hiểu rõ cho dù là cướp đoạt bảo vật hay báo thù thì người tu đạo cơ bản không muốn bị kẻ yếu hơn nhìn thấy. Mỗi năm đều có vài người tu đạo gặp phải lúc cao thủ đấu phép mà chết oan. Cho nên Hàn Phong mới run như cầy sấy chui vào trong cái động kia.
Trốn được chừng một canh giờ, Hàn Phong nghĩ đám người tu đạo đấu phép đó đã đi cho nên mới cẩn thận ra khỏi hang. Để an toàn...Hàn Phong cũng không dám dừng lại trong Thập Vạn Dại sơn. Y định ra khỏi nơi này, dò hỏi tin tức rồi mới quya trở lại tới Nam Thiên môn để giao dịch.
Nhưng Hàn Phong không ngờ mới đi được một chút đã bị một tên Ảnh La Sát chặn lại.
Hàn Phong cũng không phải là người tu đạo cấp thấp nên biết rõ Ảnh La Sát là những nhân vật như thế nào. Nếu đối phương muốn giết mình chỉ chỉ trong vòng một, hai hiệp chắc chắn y sẽ phơi thây trong rừng.
Mà nhân vật Ảnh La Sát kia cũng nể mặt sư tôn của y nên mới tha cho.
Ảnh La Sát...ngoại trừ Ảnh La Sát còn có người núi Chiêu Diêu.
Làn hơi thở cực mạnh kia rõ ràng hoàn toàn khác với pháp quyết Ma Môn và công pháp huyền môn, nó là yêu khí của kẻ tu Yêu.
Hơn nữa, trong làn yêu khí đó còn có một thứ hơi gió lạnh lẽo mà chỉ có dị xà tu luyện thành yêu tu mới có được. Mà dị xa tu luyện thành Yêu tu, lại mạnh như vậy thì theo những gì Hàn Phong biết cũng chỉ có Mai Lục đạo của núi Chiêu Diêu.
Tuy nhiên Ma Lục Đạo của núi Chiêu Diêu cũng bỏ qua cho y. Hơn nữa, họ khiến cho Hàn Phong cảm nhận như cả hai được bố trí canh gác trong Thập Vạn Đại Sơn.
Những nhân vật như Ảnh La Sát và Mai Lục Đạo rất ít khi xuất hiện trong giới tu đạo.
Tuy nhiên hiện tại cả hai thế lực mạnh như núi Chiêu Diêu và Trạm Châu Trạch Địa lại cùng xuất hiện ở Thập Vạn Đại Sơn vậy thì nơi này chắc chắn sắp xảy ra chuyện gì đó long trời lở đất.
Mí mắt của Hàn Phong giật giật đồng thời rùng mình một cái.
Tuy nhiên y không có can đảm quay đầu nhìn mà nhanh chóng lao đi. Bởi y biết rõ cho dù ở đây có xảy ra chuyện gì thì một người tu đạo như mình cũng không thể nhúng tay vào...
- Cái gì? Lạc Bắc! Ý của ngươi là Hoàng Vô Thần tu luyện Vô Sắc định đại hoa luân có phần giống với pháp quyết Hóa thần từ thời cổ?
Vào lúc này, tại Dạ Tây Phổ Lặc, trong cái động có trận pháp Thiên ngân, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc, Đông Nhan đều cảm thấy khiếp sợ. Lúc này, những tia sáng đen do Lạc Bắc lôi xuống đã biến mất. Lạc Bắc! Nạp Lan Nhược Tuyết! Đông Nhan! Tô Hâm Duyệt! Đông Bất Cố! Nguyệt Ẩn đều có mặt trong động.
Ngoại trừ những người đó ra còn có một người đàn ông trẻ tuổi có sắc mặt tái nhợt khoác một tấm vải bố. Tuy nhiên ánh mắt của người đàn ông đó lại vô cùng thâm thúy.
Người này chính là Bắc Minh vương. Bên cạnh y, sát gần ngay Lạc Bắc có một lão nhân ánh mắt hơi đục ăn mặc trang phục của người Miêu. Lão nhân đó chính là lão Triệu Nam.
Mà đối diện gần với Bắc Minh vương có một lão nhân với gương mặt toàn xương, mái tóc hoa râm nhưng ánh mắt lại đầy trí tuệ.
Bên cạnh lão nhân có một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu tím có dáng người cao to. Nam tử trẻ tuổi đó có gương mặt hết sức anh tuấn, sống mũi cao thẳng khiến cho người khác phải ấn tượng. Trên mặt đất dưới chân y, trong phạm vi một trượng lóng lánh những ánh sáng màu lam tạo thành một cái vòng tròn.
Cả hai người đó chính là lão đầu tử Bán Diện Nhân Ma và nhân vật số hai của Trạm Châu Trạch Địa là Linh Thích Thiên.
Bất cứ người nào có mặt ở đây cũng đều là những nhân vật đứng trên đỉnh của giới tu đạo. Tuy nhiên hiện tại bọn họ lại tập trung tất cả trong Thập Vạn Đại Sơn.
- Muốn giết Hoàng Vô Thần cũng không phải là chuyện dễ dàng nhưng dò xét xem hắn còn sống hay không thì không khó. - Bán Diện Nhân Ma liếc Lạc Bắc:
- Hắn là chưởng giáo của Côn Luân nên không thể không xuất hiện như đám Từ Thạch Hạc. Có những lúc vẫn cần hắn phải xuất hiện. Hơn nữa, nếu hắn thật sự đã chết thì Côn Luân chắc chắn sẽ loạn lên trước. Cho nên nếu xác định rõ việc hắn còn sống hay không. Chỉ cần hắn còn sống thì công pahps Vô Sắc định đại hoa luân chắc chắn là một thứ công pháp có thể hóa ra phân thân.
- Vô Sắc định đại hoa luân của hắn có lẽ không chỉ là thứ công pháp hóa thần bình thường. - Lạc Bắc cũng liếc nhìn Bán diện nhân ma:
- Hâm Duyệt đã nói rằng tu vi của muội ấy đều nhờ Hoàng Vô Thần sử dụng một thứ pháp thuật giúp tu vi từ Kim đan kỳ lên thẳng tới Nguyên Anh. Công pháp của y như vậy ít nhất có công hiệu nâng cao tu vi của người khác.
- Có thể tạo ra phân thân và nâng cao tu vi của người khác lại thêm cả thứ pháp thuật như Vô Sắc định niết bàn đồng... - Lão đầu từ của Trạm Châu Trạch Địa lắc lắc đầu, nét mặt không giấu được sự khen ngợi:
- Bộ công pháp của hắn thật đúng là quá mạnh... Không thể ngờ được hắn còn tu luyện tới ba lần thiên kiếp. Nếu đơn đấu thì có lẽ cả thiên hạ không ai là đối thủ của hắn.
Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và đông Nhan liếc mắt nhìn nhau giữ nguyên sự im lặng.
Các nàng hiểu rõ thứ công pháp hóa thần thời cổ này sẽ tạo ra phân thân có thực lực gần với bản tôn, hơn nữa còn hoàn toàn độc lập không cần sự điều khiển của bản tôn. So với Thần kiêu pháp giới chỉ bắt chước thứ công pháp này thì lợi hại hơn nhiều. Nếu như bản tôn và phân thân cùng có mặt ở một chỗ không khác nào tương đương với hai người tu đạo tu vi ba lần thiên kiếp liên thủ. Chưa nói trong rất nhiều công pháp hóa thần thời thượng cổ không chỉ dừng lại ở việc tạo ra một phân thân. Không một ai biết pho công pháp của Hoàng Vô Thần tu luyện được bao nhiêu cái phân thân nữa.