Bảo Châu cho người theo dõi quan tri phủ, bởi vì đêm hôm cha cô bị bắt, sáng hôm sau quan tri phủ đã quay về nhà. Nhưng trong tay chưa có 1 chút bằng chứng gì nên cô chưa dám lộ mặt. Bảo Châu mới âm thầm cho người điều tra ngay từ khúc kiện hàng đó làm sao lọt vào nhà cô. Chuyện liên quan đến quan thật sự không dễ điều tra, cô phải cố gắng lắm, chi rất nhiều tiền. Thì sau 1 tuần mới có được manh mối, khi vừa có manh mối xong. Bảo Châu cho người tung tin đồn lớn vụ đồ trong cung bị tuồng ra ngoài, để cho vua nghi ngờ. Sau đó cô cùng vài người nữa hộc tốc ngày đêm chạy đến nơi quan tri phủ ở. Khi vừa đến nơi cũng không cần nghĩ ngơi mà lập tức đến xin diện kiến. May sao quan tri phủ cho gặp, vào đến nơi, đứng trước mặt quan cô vô cùng cung kính:
— Con chào quan.
— Sao? Đến để giải oan cho cha người à? Thật cố chấp giống cha ngươi vậy.
— Thưa quan, xin quan thả cha con, con xin trả lại hết số lượng trang sức của quan. Con còn xin dâng tặng thêm cho quan nhiều món đồ quý hiếm nữa.
Quan tri phủ cười to:
— Chắc ta cần. Cái ta muốn bây giờ chính là lời khai nhận của cha ngươi. Số đó, ta muốn lấy khi nào không được.
Bảo Châu lại nói:
— Như con được biết thì số trang sức đó, nó có liên quan đến... tham nhũng thì phải. Bên ngoài con cũng đã cho người đồn ầm về số đó rồi, không mấy lính triều đình cũng sẽ xuất hiện. Không mấy ngài cũng sẽ được diện kiến vua thôi.
Quan tri phủ tức giận, đập bàn khá mạnh.
Rầm...
Quan tri phủ chỉ thẳng mặt của cô, giọng đanh lại:
— Ngươi... ngươi tưởng ngươi có thể hù được ta à?
— Con không hù, chỉ là con có một số bằng chứng của việc quan tham nhũng mà thôi. Còn cái việc tuồng đồ từ cung ra thì...
— Ngươi... Được, ngươi được lắm... ngươi...
Bảo Châu thật sự chỉ nói càng, bởi nếu quan không tham nhũng thì làm sao mà nhanh giàu được. Bổng lộc của quan 1 tháng cũng đâu có bao nhiêu, đa số các quan đều vậy. Nhà cô làm thương nhân, việc buôn bán đôi khi cũng cần nhờ đến các quan, đương nhiên nhà cô cũng phải tay dưới tay trên mà hối lộ rồi. Không có bằng chứng, chỉ là cô dụng tâm 1 chút, liều mạng 1 chút mà thôi.
Nhìn thấy quan tri phủ bắt đầu lo lắng, Bảo Châu nói tiếp:
— Con biết quan sẽ cho thủ tiêu cha con con, nhưng vô ích thôi. Nếu con không về, các bằng chứng sẽ được đưa cho quan phủ khác trình lên vua lập công đấy ạ.
Biết cái đầu của Bảo Châu không nhỏ, quan tri phủ không thể manh động được. Tốt nhất nên biến thù địch thành bạn bè, chỉ có vậy ông mới bảo toàn được mạng, lại bảo toàn được cái ghế quan lớn. Quan tri phủ dịu giọng:
— Ngươi muốn gì?
— Con muốn ngài thả cha con ra. Con xin hiến cho ngài 1 kế, có thể loại được kẻ địch, có thể được khen thưởng.
Bảo Châu không để cho quan tri phủ ra điều kiện trước, vì như vậy cô sẽ bị vào thế bắt buộc. Chi bằng bản thân lên tiếng trước, biết đâu sẽ có lợi hơn. Quan tri phủ răn đe:
— Được, nhưng nếu ngươi dám lừa ta thì dù có chết, ta cũng kéo gia đình ngươi xuống địa ngục cùng.
— Dạ, con biết mà nên con không dám lừa quan.
— Mau nói kế của ngươi đi.
Bảo Châu mới lại sát bên cạnh quan, ghé tai nói nhỏ với quan. Nghe đến đâu quan phủ mát lòng đến đó, ông ấy nói:
— Nếu ngươi là nam nhi, ta nhất định trọng dụng ngươi.
— Dạ, cảm ơn quan, kiếp này con bận làm đẹp rồi.
— Xong việc, ta sẽ thả cha ngươi ra.
— Dạ con cảm ơn quan.
Sau đó Bảo Châu đi về, nói là về chứ thật ra cô ở lại khách điếm gần đó. Cha chưa được thả, sao cô có thể yên tâm đi về được chứ.
[... ]
Chuyện muốn làm có thể làm ngay lập tức, nhưng cơ hội để làm thì phải đợi đúng thời cơ.
Mười ngày sau, tại phủ quan thái y. Lính của quan tri huyện kéo đến, quan thái y không hiểu chuyện gì xảy ra. Khi thấy quan tri phủ mới hỏi:
— Sao ông lại kéo quân đến nhà tôi? Vậy là không đúng lễ nghĩa rồi.
— Lễ nghĩa? Ta không cần lễ nghĩa, ta đến đây để bắt tội phạm.
Quan thái y nhìn quan tri phủ mà cười khanh khách, bọn họ vốn dĩ xưa nay không có thân thiện với nhau. Quan thái y lên tiếng:
— Tội phạm? Ông bắt tội phạm mà đến phủ tôi? Thánh chỉ đâu? Bằng chứng đâu?
Quan tri phủ mới cho người mở hòm, 1 trong số những vật dụng mà quan thái y vừa mua của ông Hữu Lộc. Quan tri phủ nói lớn:
— Bằng chứng đây, đây chính là số trang sức mà trong cung bị mất.
— Nhưng... nhưng cái này tôi mới mua, và cái tôi mua chính là đồ cổ chứ không phải mấy món này.
Ông Hữu Lộc được phen toát mồ hôi, ông cũng biện minh:
— Đúng vậy, tôi buôn đồ cổ với hương liệu chứ cái số trang sức này tôi không biết.
Quan tri phủ mới ra lệnh:
— Lục soát.
Quan thái y toát hết mồ hôi hột, lính đi đến đâu, ông chạy theo đến đó. Cuối cùng cũng bắt được một số bằng chứng tham nhũng. Vậy là quan thái y bị giải đi, tài sản bị phong toả, và được áp giải vào cung. Loại được quan thái y, quan tri phủ như mở cờ trong bụng, vừa lập được công, lại vừa loại được kẻ hay đâm lén sau lưng ông. Còn phía của ông Hữu Lộc cũng bị giải lên quan điều tra, nhưng sau đó lại được thả ra vì chuyện không lớn. Chỉ cần ông Hữu Lộc nộp phạt ' đầy đủ' là được.
Ông Hữu Lộc về đến nhà mà hồn vía vẫn còn trên mây, đây là lần đầu tiên ông bị dính vào cái án gì đó. Vừa về đến nhà, trước cửa đã có 1 cáu chậu lửa, theo tục người tàu nó như kiểu đuổi cái xui xẻo. Ông Hữu Lộc bước qua bước lại 7 cái rồi mới bước vào nhà.
Vào đến trong nhà, bà lớn bà nhỏ, con trai con gái xúm xít lo lắng cho ông. Còn ông thì lại ghế gỗ lớn ngồi phịch một cái, đầu ngã ra sau, thở dài. Hữu Khiêm lúc này cũng xuất hiện, gã cũng rất lo lắng cho cha gã. Gã lên tiếng:
— Lúc con nhận tin của cha báo về, con đã cho người điều tra. Đúng là có kẻ lạ đã lẻn vào để tráo đồ lúc chúng ta vận chuyển hàng hoá.
— Tìm kẻ đó cho tao...
— Con đang tìm, thôi dù sao chuyện cũng xong rồi. Cha nghỉ ngơi đi cha...
Nói rồi Hữu Khiêm mới đi ra ngoài, gã biết vụ này nhất định liên quan đến Trần gia. Bởi người cướp đồ của quan tri phủ là gã sai làm, người đem số đồ đó đưa vào nhà Trần gia cũng là gã làm. Nghĩ tới nghĩ lui gã bật cười, đúng là chỉ có cô con gái Bảo Châu mới lật được nước cờ như vậy. Đúng là tin đồn quả không sai, một cô gái như vậy, nhất định gã phải có được. Nhưng cái thù này, gã nhất định phải trả cho cha gã.
Sau khi giải quyết chuyện xong với quan tri phủ, ông Trần Đô cũng được đưa về nhà. Tất nhiên ông cũng đã bị đánh và bị bỏ đói nữa, nhưng không quá nặng nên về nhà liền được điều trị. Ông ấy vẫn thắc mắc về chuyện hiểu lầm đó, Bảo Châu lên tiếng:
— Chuyện cũng bình thường thôi cha. Chúng ta xưa nay buôn bán bao nhiêu năm, chưa bao giờ gặp chuyện gì. Tự dưng sau vụ huỷ hôn đó lại xảy ra chuyện lớn, con cứ vịn vào đó để mà điều tra thôi. Đúng là có người lạ đã lẻn vào đoàn khiêng vác để đưa cái rương trang sức đó vào nhà chúng ta.
Ông Trần Đô tức giận:
— Khốn nạn thật, để cha qua đó làm cho ra chuyện.
— Không cần đâu cha, dù sao chúng ta cũng không có bằng chứng. Cha cố gắng nghĩ ngơi dưỡng sức cho mau khoẻ nha cha.
Nghe con gái nói vậy, ông Trần Đô mới yên tâm nghỉ ngơi. Sau này nhất định kiểm tra hàng tại chỗ mới được.
[... ]
Tưởng đâu mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không. Mấy hôm sau, kho vải bị cháy, trong đó toàn là vải quý bị lửa cuốn ngùn ngụt. Mọi người tập trung hết mức để dập lửa, khói bốc nghi ngút kéo đen thêm cho bầu đêm. Tiếng hò tiếng hét, tiếng chạy, tiếng các xô nước va đập vào nhau tạo thành thứ âm thanh hỗn độn. Cũng may phát hiện sớm, nên chỉ 1 nữa số vải bị cháy, còn một nữa đã được mang ra ngoài. Bảo Châu đứng nhìn kho vải còn bốc khói mà lòng tức giận, cô lẩm bẩm:
— Là hắn, nhất định là hắn...
Vẫn biết là ai, nhưng không có bằng chứng thì không thể làm được việc gì hết. Cô giận đến nỗi nắm tay tay thành nắm đấm, nếu hắn mà đứng trước mặt nhất định cô sẽ đấm cho hắn bầm mình.