Chương 11: Oan có đầu, nợ có chủ.

Tâm linh huyền tưởng ký

Tuyết Minh 05-08-2023 14:48:44

Chiếc xe ngựa đang định chạy về hướng nhà Kim Ngân, nhưng Thanh Sơn nói với chú lái xe: — Chú chở con đi hướng ngược lại. — Chúng ta đi đâu hả cậu? — Đi cứu người. Chú lái xe ngựa lúc này hào hứng lắm, cứ cảm thấy mình đang là vị anh hùng nào đó. Chiếc xe ngựa đi cũng phải mấy giờ đồng hồ mới đến được vùng đất của ông địa chủ Từ. Khi đến nơi, Thanh Sơn mới hỏi người đi đường: — Chú ơi, chú cho con hỏi nhà ông địa chủ Từ. Nhắc đến cái tên đó, người đi đường lập tức hoảng sợ: — Trời ơi, hỏi cái nhà ông đó làm gì? Ghê lắm, đừng có dính vô. — Ghê là ghê sao chú? Người đi đường mới kể lại những gì ông ấy biết, còn không quên thêm mắm dặm muối cho câu chuyện thêm ly kỳ: — Tối lại mấy vong chết nhà ổng kéo đi quậy khắp xóm, còn bắt con vật ăn nữa. Đáng sợ lắm. — Ghê vậy chú. — Chứ sao, ghê lắm đó. — Đâu, nhà ổng đâu chú chỉ cho con với. Người đi đường mới nhìn sự hiếu kỳ của hắn, tuy cảm thấy thằng này vừa ngu vừa lỳ nhưng người đi đường vẫn chỉ: — Nay họ không ở nhà đó nữa đâu, nhà đó cháy từ mấy năm trước nên không sửa lại. Giờ họ ở căn nhà phía đông á, cứ đi thẳng đường này, qua cái mương quẹo phải là được. — Cảm ơn chú. Nói rồi Thanh Sơn lại nhảy lên xe ngựa, giục chú lái xe chạy thiệt nhanh. Đi đúng theo người ta chỉ, hắn cũng đến được nơi cần đến. Khi đến nơi, hắn vội vàng đứng ngay cổng gọi: — Có ai không? Mở cổng cho tôi, nhanh lên. Có ai không? Từ trong nhà có bà cô người làm chạy ra, trên mặt còn đầm đìa nước mắt. Bà ấy hỏi: — Cậu tìm ai? — Mau mở cổng cho tôi, nhanh lên kẻo không kịp... Bà cô người làm mới líu quíu mà mở cổng, cánh cổng vừa hé mở, Thanh Sơn vội chạy vào trong. Bên trong nhà là tiếng khóc than của mọi người, rồi thầy thuốc cũng đang cố gắng cứu người. Nhưng đúng là hắn đã đến muộn rồi, oán niệm đã bao trùm lấy ngôi nhà, nhân quả quá nặng hắn không thể xen ngang được nữa. Thầy thuốc lúc này mới lắc đầu rồi đi: — Chết hết rồi bà ba ơi, tôi không cứu được nữa. Bà ba Lan cũng chỉ biết chấp nhận sự thật, rồi trả tiền cho thầy thuốc thôi. Thầy thuốc đi ra, hắn mới lại bên đó và nhận ra người phụ nữ này. Hắn nói với bà ba Lan: — Đừng quá buồn nữa, nhân quả đời trước gieo quá nặng rồi, nên giờ họ phải trả nghiệp. Nếu không những vong hồn oan chết oan ức không thể siêu thoát được. Bà ba Lan nấc nghẹn lên từng hồi, khuôn mặt nhân hậu đầm đìa nước mắt. Bà ấy hỏi: — Cậu là ai? — Tôi là ai lát nữa hãy nói. Lúc này, Thanh Sơn lấy trong túi ra 1 cái đèn nhỏ làm bằng đồng, hai bên đèn có 2 cái chuông tượng trưng cho phần âm và dương. Hắn tung cái chuông lên không trung, ngón cái bấm ngón giữa, hai tay đan qua nhau 2 vòng. Trong miệng lẩm bẩm gì đó rồi đẩy luồng khí sáng vào cái đèn. Cái đèn nhận được khí thì to lên thành minh quang đăng, chiếu qua ánh sáng vàng ấm áp. Cướp lấy những linh hồn người lương thiện đang bị xiềng xích và bị quỷ sai bắt đi. Ánh đèn của minh quang đăng chiếu cho họ để được sớm ngày siêu thoát. Xong việc, minh quang đăng cũng bị tiêu biến. Qua việc giúp cho 2 gia đình ông địa chủ Hương và địa chủ Từ, hắn đã hao tổn 8 đồng xu cổ, 7 lá cờ pháp và 1 minh quang đăng. Sau đó hắn mới qua chỗ bà ba Lan, lấy những đồng tiền trong túi ra cho vào miệng những người đã mất. Và dặn dò: — Ngày mai 8 giờ hãy liệm và ngày mốt cũng giờ đó hãy chôn cất họ. Nghiệp nhà quá nặng nên tôi không thể cứu kịp họ. Thời còn trẻ ông ấy cũng hãm hiếp gái nhà lành, sát sanh vô tội vạ. Đã vậy, còn liên kết với ông địa chủ Hương toan tính hại đối tác, khiến bọn họ oan ức mà chết. Nhưng họ chết rồi còn không tha, cho người đào trộm mộ, xác vứt lung tung, cướp tài sản được bồi táng theo. Tính theo âm dương gì họ cũng phạm lỗi hết. Oán khí chất chồng, không cách nào hoá giải. Nghe đến đâu, da gà bà ba Lan nổi lên đến đó. Những chuyện ác ông ấy làm bà cũng biết, nhưng hoá ra chỉ là một phần nhỏ nhoi mà thôi. Bà ấy vẫn giữ vững 1 câu hỏi: — Cậu là ai? — Tôi là kẻ nhiều chuyện, ưa bao đồng, thấy ai gặp chuyện thì giúp thôi. Giờ xong việc rồi, hãy trả lại những thứ này cho những oan hồn đã bị gia chủ này hại. Thanh Sơn đọc vanh vách những người cần được hồi báo cho bà ba Lan nghe. Bà ấy cũng cẩn thận lấy giấy bút ghi lại. Còn không quên dặn dò: — Bà cứ lương thiện từ tâm thì hào quang sẽ bảo vệ được bà. Chào bà, nhớ làm theo những gì tôi dặn. — Cảm ơn cậu... cảm ơn cậu nhiều lắm. Thanh Sơn không nhận lấy lời cảm ơn của bà ba Lan. Hắn đi ra cửa, lại lên xe ngựa để về lại nhà của Kim Ngân. Hắn đi rồi, bà ba Lan mới nhìn những xác người nằm trên giường, dù bà đã cố gắng bao bọc, chăm lo nhưng vẫn không thể níu giữ họ lại cuộc sống này. Bà ba Lan ngậm ngùi nhớ lại... Năm đó, sau khi chôn cất những người bị thiêu cháy xong, bà ba Lan cũng trở về nhà má của mình sinh sống. Từ khi lấy bà ba Lan, ông Từ đã cho gia đình bà ấy một căn nhà khác. Tuy ngôi nhà không quá to lớn nhưng cũng đủ để gia đình bà ở trong sung túc. Đã thế còn cho cả trâu bò, ruộng vườn, chứng tỏ ông đối với bà cũng quá đổi chân tình. Nhìn thấy con gái bình yên quay về, người nhà của bà mừng lắm. Bé Thư chạy vào ôm lấy cha bà, còn má bà lại thắp hương khấn lạy ông bà đã che chở. Má bà còn nói: — Đại nạn không chết ắt có phước báo con ơi. Cũng không ai hỏi thêm chuyện nữa, bà ba Lan cũng lại ôm cứng lấy má. Cứ về với vòng tay má là bình yên đến lạ. Căn phòng của bà ấy vẫn thế, không ai đụng vào, nhưng được dọn dẹp sạch sẽ. Tối đó khi bé Thư đã ngủ ngon, bà ba Lan mới lục lại những đồ cũ của bà ngày xưa. Trong đó có 1 cái túi vải là ông Từ đưa cho bà lâu rồi, ông ấy cứ nói cất nên bà cũng không đụng đến làm gì. Nay ông ấy mất, bà ba Lan mới mở cái túi đó ra, trong đó là một hộp gỗ nhỏ. Cầm cái hộp gỗ lên ngắm nghía một lát, rồi thuận tay mở ra, bên trong là con dấu và một tờ giấy gấp tư. Để cái hộp gỗ xuống, bà ba Lan mới lấy tờ giấy đó ra đọc, bà ấy hết sức ngạc nhiên khi biết đó là di chúc. Bởi lồng theo tờ di chúc lại là 1 tờ giấy khác nữa, bà ấy đọc tiếp tờ thứ 2: ' Tôi biết mình làm vợ tôi, nhưng mình cũng chịu nhiều thiệt thòi. Không hiểu sao, trong các bà vợ tôi lại thương mình nhất. Mình hiểu chuyện, mình không ồn ào như những người khác. Bên cạnh mình tôi có thể nói được mọi chuyện mà tôi để trong lòng. Nhưng đời người mà, sao biết được sẽ sống bao lâu. Con cái tôi, tôi biết tính cách chúng nó lắm. Tôi làm di chúc này để mình giữ, bởi tôi tin tưởng ở nơi mình. Tôi thương 2 mẹ con mình lắm. Lúc cần hãy mang tờ di chúc đó đến gặp thầy Pháp. ' Đọc xong di chúc, bà ba Lan bỗng nhiên bật khóc, đúng là khi lấy ông Từ, ông ấy tuy lớn tuổi hơn bà nhiều nhưng ông ấy nhất mực thương 2 mẹ con bà. Và những lời nói trong thư cứ như biết trước mình sẽ chết vậy. Tiếng khóc của bà ấy đã làm bé Thư thức giấc, bé Thư vừa dụi mắt vừa hỏi: — Sao má khóc? — Má nhớ cha con. — Con cũng nhớ cha nữa. Hai mẹ con ôm lấy nhau mà khóc lóc sụt sùi. Ngay ngày hôm sau, bà ba Lan mang tờ di chúc đến gặp người mà ông Từ nhắc đến trong thư. Sau khi xác minh đó là di chúc và con dấu ông Từ để lại, bọn họ cùng nhau đến gặp vợ chồng cô Hoa. Cô Hoa là con bà Thu và cũng là đứa con duy nhất còn sống sau vụ cháy đó. Cô Hoa nhìn tờ di chúc mà vô thức nói: — Tôi lấy phần của tôi. Còn lại dì tự xử lý. Cũng coi như được giao phó, bà ba Lan đồng ý. Và bà ba Lan mang số tài sản đó chia theo đầu người. Những gia đình nào có cha má mất thì con cái được hưởng. Cũng coi như bà đã làm xong việc mà ông Từ giao phó. Tưởng đâu mọi chuyện đã yên ổn, nhưng chỉ sau đó 10 ngày. Bà ba Lan đã gặp cô Hoa lang thang ở chợ, dáng vẻ ngây dại điên khùng. Bà ba Lan mới đưa về nhà mình chăm sóc, còn lên tận nhà chồng của cô ấy hỏi cho ra chuyện. Nhưng nhà đó từ chối nhận đứa con dâu điên khùng sau khi cuỗm hết số tài sản mang tên cô. Đúng là lòng người sao thâm sâu mà độc ác quá. Chưa kể vài ngày sau, hai đứa trẻ con của những người đã mất cũng được mang bỏ lại nhà bà ba Lan. Hiểu chuyện nên bà không tìm đến họ nữa, mà cố gắng chăm sóc cho những người còn sống mà thôi. Để đến hôm nay tự dưng bọn họ cùng nhau trợn trừng mắt, tay cứ để ngang cổ, hơi thở khó nhọc như ai bóp. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến bà ba Lan không biết làm sao mà mời thầy thuốc đến. Kết quả cuối cùng vẫn không cứu được họ. [... ] Lúc quay lại nhà Kim Ngân thì trời cũng đã tối, hình như mọi người vẫn ở đó mà chưa đi, có vẻ như đang đợi Thanh Sơn về. Họ mừng vì hắn còn sống để quay về đây. Hôm nay hắn mệt muốn xỉu, giờ chỉ muốn nằm ngủ một giấc thôi, hôm nay đã hao tổn bao nhiêu sức lực rồi. Kim Ngân quan tâm hắn: — Anh bình an thì tôi mừng lắm. Hắn kiếm ngay chỗ mà ngồi dựa xuống, rót đầy ly nước mà uống cạn. Đúng là nước trà vẫn ngon hơn nước mưa hay nước suối. Hắn lên tiếng: — Ngày mai các người hãy mang những tiền của bồi hoàn cho những người bị hại. Một lần nữa hắn lại đọc vanh vách tên và nơi ở của người bị hại, họ phải lấy giấy bút mà ghi lại. Sau đó hắn đứng lên: — Chào mọi người tôi đi nghỉ đây. Kim Ngân quan tâm hắn: — Anh không ăn sao? Đồ ăn chúng tôi đã chuẩn bị. Hắn cười nói: — Có tháng tôi còn không cần ăn nữa mà. Sau đó hắn bỏ đi về phòng mình, những người ở lại mới ngồi bàn chuyện với nhau. Đến khi nào họ về thì hắn cũng còn không biết nữa. Ngày hôm sau, sau giấc ngủ dài Thanh Sơn cũng lấy lại sức. Ngồi dậy khỏi giường hắn liền làm mấy đường quyền cho tập thể dục. Sau đó ra ngoài vệ sinh cá nhân, lúc này bà Quýt mới nói với hắn: — Cậu rửa mặt xong tôi mang đồ ăn sáng lên cho cậu nghen. — Cảm ơn bà. Thanh Sơn rửa mặt xong thì lên nhà trên, nhưng trước khi đi, hắn còn việc nữa phải làm. Hắn ghé qua chỗ phòng bà hai Lành, lúc này Kim Ngân cũng đang ở đó. Thấy hắn, Kim Ngân liền hỏi: — Anh dậy rồi à, tôi gọi người dọn đồ cho anh ăn. — Lát nữa tôi ăn, còn việc nữa tôi phải làm cho xong. Hắn lại chỗ đất, lại bày trận âm dương điên đảo. Khi mắt trận mở ra, người xuất hiện chính là vong hồn cậu hai Huy. Cậu ấy cất giọng gọi từ nơi âm u lạnh lẽo: — Má... má ơi... Tiếng gọi quen thuộc lắm, bà hai Lành liền chạy lại chỗ con trai đứng. Dù có làm thế nào cũng không thể ôm lấy con. Bà ấy khóc: — Huy ơi... con về với má rồi phải không con... má nhớ con quá Huy ơi... Ngoài bà hai Lành và hắn ra, không một ai ở đó có thể nhìn thấy và nghe thấy gì khác. Vong hồn cậu hai Huy mới quỳ xuống lạy 3 lạy, bà hai Lành lại lần nữa cố gắng chạm được vào con nhưng vô dụng. Bà ấy lên tiếng: — Huy ơi con làm gì vậy Huy... con đứng dậy đi con... — Má ơi... con xin lỗi... con bất hiếu... con xin má hãy sống khoẻ mạnh nghe má... kiếp sau con xin được làm con của má để báo hiếu cho má... — Huy ơi... con ở lại với má đi Huy... má nhớ con lắm Huy ơi... Một lần nữa, Thanh Sơn phải mở địa linh trận để đưa vong hồn của cậu hai Huy xuống đó. Lần trước đáng lẽ cậu đi theo những vong hồn khác, nhưng vì có việc cần nhờ nên cậu lại nán lại. Địa linh trận đóng, bà hai Lành lại điên dại tìm kiếm con: — Huy ơi con đâu rồi Huy... ở lại với má đi Huy ơi... Nhìn cảnh này ai mà không xót xa cho được. Hắn lại trước mặt bà ấy, dùng 2 ngón tay chỉ lên trán bà ấy mà nói: — Tỉnh lại được rồi đó bà, bà còn có con gái đang ngày đêm mong bà tỉnh lại đó. Kim Ngân nãy giờ cũng ôm lấy mẹ mà khóc, như có vẻ đã tỉnh lại, bà hai Lành nhận ra cô: — Ngân ơi... thằng Huy nó đi rồi con ơi... Đã lâu lắm rồi má cô mới lại gọi cô bằng tên như vậy. Hai người họ ôm nhau mà mừng rỡ quá chừng, hạnh phúc đến lạ. Bà Quýt bên cạnh quẹt ngang nước mắt mà nói tiếp: — Mừng quá... bà tỉnh lại thì cô tư cũng được lấy cậu Thịnh rồi. Nghe đến đó hắn chững hững, định bụng sẽ làm rể ở đây nhưng coi như hắn không có duyên rồi. Xong việc hắn chào mọi người rồi rời đi: — Thôi xong việc rồi, tôi đi đây. Kim Ngân cầm lấy một túi tiền mà đưa cho hắn: — Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi. Đây là tấm lòng của tôi mong anh nhận cho. Giờ đã không được làm con rể thì thôi hắn ra dáng anh hùng luôn: — Không cần đâu, tôi hữu duyên nên giúp đỡ cho nhà cô thôi. Với lại thời gian qua cô cũng đối xử với tôi rất tốt. Giữ sức khoẻ nghen. — Dạ, anh cũng giữ gìn sức khoẻ. Hắn chào mọi người, quay lưng ra cửa rồi đi tiếp hành trình của mình.