Ngày hôm sau, vợ con rồi cháu của ông Từ quỳ phủ phục trước hương án của ông, để mà phục tang cho ông. Mất đi người thân, tâm trạng ai nấy cũng tệ lắm, ai cũng thi nhau khóc như mưa. Đến lúc thầy chùa cầm bó nhanh khấn trước hương linh rồi đưa cho mỗi người vài cây để thắp vào bát hương chính. Từng người, từng người thắp, hương cứ vậy nhiều lên cho đến người cuối. Khi cây hương được cắm cuối xong thì bát hương bùng cháy dữ dội, cháy lan sang cả đống giấy tiền vàng mã bên cạnh. Thấy cháy, bọn họ biết ông Từ linh thiêng, không muốn rời xa mọi người nên họ lập tức quỳ xuống khấn vái đủ điều.
Ngọn lửa có phần cháy lan sang thứ khác, nên vài người dùng khăn ướt để mà dập lửa. Ngọn lửa kì lạ lắm, nó có màu xanh trắng, nhìn thì nóng nhưng thực ra lại lạnh. Đương còn cháy nhỏ mà không cách nào dập được, ngọn lửa nhanh chóng cháy lớn hơn, lan rộng hơn. Mọi người trong nhà lớn tiếng thúc giục chữa cháy, nhưng không làm cách nào dập được. Sức người, sức nước, sức cát, nói chung là tất cả mọi thứ có thể dập lửa đều được huy động. Tiếng người hô hào, tiếng la hét, tiếng khóc, tiếng đồ đạc va chạm vào nhau, rơi vỡ tạo thành thứ âm thanh hỗn tạp, ầm ĩ.
Ngọn lửa một lần nữa bùng lên, cuốn hết những người gần đó, cuốn lên tận nóc nhà, cuốn gọn cỗ quan tài của công Từ. Những người làm hoảng sợ bỏ chạy, vì từ xưa đến nay chưa ai thấy ngọn lửa xanh trắng như vậy bao giờ, mà đặc biệt lại không dập được. Họ sợ nếu dính phải ngọn lửa chỉ có mà chết chắc, nên thân ai nấy lo, bảo vệ tính mạng trước rồi tính sau. Những người can đảm hơn vẫn cố gắng lấy nước lấy chổi dập lửa cứu từng người chủ của mình. Nhìn họ không khác gì ngọn đuốc sống, đau đớn quằn quại trong ngọn lửa kỳ dị, họ cũng chỉ kịp hét lên vài tiếng đau đớn rồi im bặt. Khi tất cả những người bị cháy nằm rạp xuống đất, trên trời đang trong xanh không một gợn mây liền kéo dông và đổ xuống 1 trận mưa rào.
Mưa to nặng trĩu hạt thi nhau đổ xuống, đám lửa được dập tắt từ từ. Đến khi ngọn lửa dập tắt hẳn thì cũng là lúc mưa ngưng, trời lại trong xanh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Những người đứng chứng kiến sự việc từ đầu tới cuối mới kháo nhau:
' Có khi nào trời phạt, trời cứu không? '
' Hay là do bị hương hồn ông Hương kéo theo? '
Dù có câu hỏi nào đặt ra đi nữa cũng không ai thu về được câu trả lời.
Trận mưa kết thúc, căn nhà nơi tổ chức lễ tang cho ông Từ giờ chỉ còn lại đám tro tàn xơ xác. Người chết cháy nằm co quắp trên đất, nếu không dựa vào đồ trang sức họ đeo trên người thì không thể nào nhận ra họ nữa. Cả gia đình vậy mà chết đi hơn một nữa, cô Hoa bây giờ cũng không đủ tỉnh táo để sắp xếp mọi chuyện nữa. Người làm mới đi lại chỗ bà ba Lan thưa chuyện:
— Bà ơi, giờ mọi chuyện chắc phải nhờ bà sắp xếp thôi. Chứ cô Hoa, cổ vậy thì biết làm sao.
Bà ba Lan ôm cứng lấy con gái, khuôn mặt vẫn vẹn nguyên sự hoảng sợ. Đầu tóc rối bù, quần áo sộc xệch, khuôn mặt cũng đen nhẻm vì khói bám. Rất may bà đã giữ được con gái của mình, trái tim bà bây giờ mới dám đập bình thường. Bé Thư là cả thế giới của bà, nếu nó cũng bị ngọn lửa lạ kỳ kia cuốn lấy thì bà cũng không biết sống sao nữa. Bà ba Lan thở dài lên tiếng:
— Đưa cô Hoa về căn nhà phía đông, sau đó đưa hết thi thể về trên đó mà tổ chức đám tiếp.
Có người làm sợ sệt ấp úng lên tiếng:
— Lỡ... lỡ đâu nó cháy nữa thì sao bà?
— Vậy thì coi như số trời thôi mọi người. Tôi biết sau chuyện này ai cũng sợ, nhưng thôi mọi người cố gắng giúp tôi để chôn cất họ tới nơi tới chốn nghen. Còn ai muốn nghỉ cứ việc nghỉ, tôi không ép ai hết.
Mười người thì họ cũng nghỉ hết 3 người, nói chứ chuyện vậy ai mà không sợ, bà ba Lan cũng không trách họ. Bởi họ hàng bà con của ông Từ cũng sợ chạy 8 hướng kia mà. Những người xin nghỉ họ nhanh chóng rời khỏi đó, còn những người còn lại bắt đầu chia nhau làm việc.
Thi thể của mọi người nhanh chóng được đưa sang căn nhà phía đông, đây cũng là một trong những căn nhà của ông Từ. Nó cũng khá rộng rãi lại thoáng mát. Bà ba Lan cho người mua quan tài, cho người khâm liệm, dựng lại bàn thờ. Sau đó còn cho người sang mời bà con họ hàng của họ qua phục tang, làm đám nữa. Trong lúc đợi thì bà ba Lan mới vào trong xem cô Hoa thế nào. Cô Hoa bây giờ tinh thần vẫn hoảng loạn lắm, ngồi co ro vào 1 góc sợ sệt khóc lóc, có lúc la hét không thôi. Bà ba Lan lại ngồi bên cạnh, cô Hoa lập tức ôm cứng lấy bà Lan, giọng run run:
— Chết... chết hết rồi... cháy hết rồi... sợ... sợ quá...
— Cô ơi, chuyện qua rồi, không có gì phải sợ nữa. Cô nghỉ ngơi đi, mai còn phục tang cho mọi người nữa.
Cô Hoa hét lên:
— Không... không đến đâu... sẽ chết đó... không đến đâu...
Bà ba Lan biết cô Hoa nhất định bị sợ đến tinh thần bấn loạn rồi. Tự mắt chứng kiến từng người thân của mình bị lửa cuốn đến chết mà bản thân không làm gì được. Cũng may chồng con cô không bị làm sao, bọn họ cũng đã về nhà an toàn. Bà ba Lan cũng đợi cô Hoa bình tĩnh lại rồi đưa cô về nhà chồng. Bà ấy mới xoa dịu cô:
— Vậy thôi cô uống chén thuốc rồi ngủ giấc nghen, ngủ dậy tinh thần sẽ ổn hơn thôi.
Nghe vậy, cô Hoa bưng lấy chén thuốc an thần mà uống lấy uống để, uống xong lại cuốn mình gọn trong mền.
Mấy người làm đi lâu lắm cũng chạy về báo:
— Bà ơi, không ai qua hết, họ nói không muốn dính líu vào.
Bà ba Lan cũng không dám trách họ, nỗi sợ hãi lấn áp hơn cả tình thân. Bà ba nói tiếp:
— Thôi mấy người coi chừng cô Hoa đi, tôi ra ngoài.
— Dạ.
Bây giờ trong phòng khách, không phải 1 cái quan tài, mà tận 5 cái quan tài. Không khí tang thương cũng tăng lên gấp mấy lần, nhìn quanh một lượt, bà ba lén lau nước mắt rồi đốt hương thắp vào lư. Họ thường ngày cũng không yêu thương gì bà, nhưng dù sao cũng sống với họ thời gian khá lâu, cũng coi như có chút tình thương. Mới hôm qua đó còn nói chuyện với nhau, mà giờ họ đã nằm im bất động. Giờ chỉ còn mình bà ba Lan là thương xót cho họ mà thôi.
Sáng hôm sau, bà ba Lan cùng cô Hoa ôm di ảnh của mọi người đi trước, phía sau là 5 chiếc xe ngựa đưa 5 cỗ quan tài theo sau. Không kèn trống inh ỏi, không có người thân nào dám đi theo đưa tiễn. Giấy tiền vàng mã được rải bay đầy trời, rơi xuống khắp đường ra ngoài đồng. Nghe trong tiếng gió sớm, tưởng đâu có tiếng khóc than từ âm u tịch mịch vọng về. Tiếng khóc đau đớn, u uất đến xé lòng.
Đi một đoạn dài cũng đến nơi vùng đất nhô cao, nơi đất của tộc họ nhà ông Từ. Trước mặt chính là 5 cái huyệt nằm cách nhau vài sải tay, thẳng tắp. Những người được thuê để hạ huyệt bắt đầu công việc của mình, từng chiếc quan tài được hạ xuống sâu 3 tấc đất. Cô Hoa tinh thần bây giờ đã ổn hơn, có lẽ do thuốc thầy Hậu cho khá tốt. Cô Hoa nhìn mỗi chiếc huyệt được hạ xuống mà nước mắt không thể ngừng rơi. Cô vừa khóc vừa gọi tên mọi người:
— Cha má ơi... anh hai ơi... chị ba ơi... sao mọi người số khổ vậy chứ... sao lại có thể chết thảm vậy chứ...
Khi các quan tài được hạ hết, từng xúc đất được đổ xuống từng huyệt. Những người đưa tang đứng đó nhìn đến khi xong mới cùng nhau đi về. Trên xe ngựa không ai nói ai câu nào, tâm trạng hụt hẫng, mệt mỏi như nhau.
Về lại đến nhà, lúc bước vào phòng lớn là những bài vị sừng sững, mùi hương khói bay lên đến cay mắt. Cô Hoa cởi bỏ bộ đồ tang, rồi chia tay bà ba Lan mà về:
— Thôi tôi về, chuyện sau này dì muốn làm gì thì làm, tôi không quan tâm tới.
— Tôi cũng về nhà tôi, mẹ con tôi không ở đây nữa. Cô Hoa cũng thường xuyên ghé về thắp hương cho mọi người nghen.
— Tôi biết rồi.
Cô Hoa lấy hành lý rồi lên xe ngựa đi về, đôi mắt vẫn hướng về nơi đây cho đến khi đi khuất. Tiễn cô Hoa xong, bà ba Lan đi vào nhà rồi tập hợp mọi người lại:
— Giờ mọi chuyện đã vậy rồi, thôi mọi người cũng nghỉ hết đi. Kiếm việc khác mà làm, còn mẹ con tôi cũng không ở đây nữa đâu. Đây là tiền lúc còn sống ông Từ cho tôi, tôi chia lại công lao cho mọi người.
Ai cũng lên nhận lấy phần mình rồi bịn rịn rời đi, mọi người đi hết, bà ba Lan mới đóng cửa, đóng cổng căn nhà này rồi cũng rời khỏi đó.
[... ]
Ở một nơi nào đó của vùng bảy núi. Thanh Sơn đi từ dưới núi lên khoảng lưng chừng núi, sau đó đẩy cổng đi vào căn nhà nhỏ được dựng bằng gỗ ở đó. Hắn để treo cái gùi gỗ lên cái cây bên hông trước nhà, sau đó kéo cái ghế lại cái giàn phơi thuốc của cha hắn mà ngồi. Cha hắn còn không thèm nhìn hắn lấy 1 cái, nhưng miệng vẫn hỏi:
— Sao hôm nay nhìn con có tâm tư quá vậy?
— Không có gì ạ, chuyện cũng như mọi khi. Con muốn có gì đó mới lạ chút, không biết chuyện trên thế giới này thế nào? Có gì mới lạ không?
Cha hắn lúc này mới nhìn hắn, miệng nở nụ cười khó hiểu. Ông nói:
— Vậy đi xa một chuyến, khám phá chuyện thiên hạ đi. Đi khi nào chán thì về.
Mắt Thanh Sơn sáng rực, hắn ngay lập tức vui vẻ, hoạt bát như mọi khi:
— Thật sao cha, khi nào con có thể đi được?
— Khi nào con thích thì con cứ đi.
— Dạ.
Hắn nhanh chóng đứng lên, quơ tay múa chân vài cái rồi đi vào trong nhà gom vài thứ đồ cần thiết mang theo. Chuẩn bị xong rồi cho mọi thứ vào cái gùi treo ở đó, hắn đeo gùi lên lưng và tiến nhanh ra cổng. Không quên ngoái lại gởi lời chào:
— Thưa cha con đi.
— Ừ.
Thanh Sơn vui vẻ đi ra cổng được đâu vài bước chân, nhưng chợt nhận ra thiếu thiếu cái gì mới quay đầu đi lại. Hắn hỏi cha:
— Cha ơi, lần này là con đi xa đó cha. Con đi ngao du thiên hạ đó cha.
— Rồi sao?
— Đi xa cũng cần cái ăn đó cha, rồi cũng có vài thứ cần mau đó cha.
— Rồi sao nữa?
— Cha cho con tiền đi cha.
— Đợi chút.
Cha hắn xới thuốc xong thì phủi phủi tay, ông quay lưng đi vào trong nhà. Còn hắn ngoài này tâm trạng cực kỳ vui vẻ và sảng khoái. Lúc sau cha hắn đi ra, mang theo mấy cuốn sách cũ, thậm chí bìa cũng không còn được nguyên vẹn nữa. Ông đặt trước mặt hắn, tự hào lên tiếng:
— Tiền của con đây.
Thanh Sơn ngạc nhiên, chớp mắt vài cái rồi cầm sách lên trước mặt lật tới lật lui vài lượt. Hắn phàn nàn:
— Con biết cha nghèo, nhưng không nghĩ nghèo đến nỗi vài đồng cũng không có. Còn đưa cho con mớ sách này, đến lúc cần bán đi cũng không ai mua.
— Cái này sẽ giúp con có tiền. Mau đi đi, kẻo trời tối.
— Cha cho con cái gì định hướng đi, con không biết đường, với lần đầu đi xa như vậy.
— Cứ đi theo hướng con thích là được.
— Dạ.
Nói tới nói lui cũng không bòn được gì thêm, con đã nhây thì cha cũng nhây không kém. Thanh Sơn cho mấy cuốn sách vào gùi, rồi lại chào cha mà đi xuống núi.
Thanh Sơn cứ men theo con đường cũ hằng ngày đi thẳng xuống núi. Nhưng khi xuống đến núi rồi lại có bao nhiêu con đường ở đó khiến hắn suy nghĩ. Miệng lầm bầm:
— Đi hướng kia thì ra sông, đi hướng đó thì xuống làng, còn hướng kia thì dài, chưa đi hết bao giờ.
Vậy là Thanh Sơn quyết định đi con đường dài mà hắn chưa từng đi hết. Thanh niên ngạo nghễ bước đi, vừa đi vừa huýt sáo cho vui vẻ. Hắn đi lâu ơi là lâu, trời cũng đã ngã chiều, hắn mới ghé vào cái sạp bên đường mua ít khoai, ít bánh. Cũng may lúc sáng hắn đổi được ít củi nên có vài đồng ăn bánh. Mua xong hắn mới hỏi người bán:
— Bà cho con hỏi đường nào đi đến thị trấn?
Bà cụ bán hàng cũng nhiệt tình mà chỉ cho hắn:
— Con cứ đi thẳng lên hướng kia, rồi rẽ phải, đi ngang qua đoạn rừng ngắn rồi đi qua hướng tây 1 đoạn nữa là tới.
— Dạ con cảm ơn bà.
Thanh Sơn cũng đã quan sát người bán này từ đầu, hắn thấy thần sắc người bán hơi tệ, ấn đường tối. Hắn mới nói:
— Bà mau dọn về đi, đóng cửa cận thận, tối nay mà lại nghe tiếng gõ cửa, hay bị ném đá thì thắp hương 4 góc trong nhà, rải mỗi chỗ 1 ít muối gạo. Sáng mai mặt trời lên hẳn thì hốt số muối gạo đó rải sông, sau đó lấy lá bưởi, 7 cây gai khô đốt lên, cái đó cháy cho nắm muối hột rồi xông quanh nhà. Treo cái đầu gà khô lên cửa mà trấn quỷ.
Mỗi câu nói của Thanh Sơn thốt ra khiến người bán nổi hết da gà. Hắn chỉ là thanh niên lạ ở nơi khác tới sao lại biết chuyện mà bà đang gặp phải. Bà cụ lắp bắp hỏi han:
— Sao... sao con biết chuyện ta đang gặp phải?
— Bà mau làm như con nói đi, trời sắp tối rồi.
Bà cụ nhanh chóng dọn dẹp hàng hoá của mình, rồi nhanh chóng về nhà. Còn Thanh Sơn lại tiếp tục đi, vừa đi vừa lấy bánh ăn, hắn không muốn cái vong ướt sũng, đen thui đứng ngay bà cụ biết hắn thấy.