Ba Tượng sau khi giết được người thứ 8 xong, nhưng vì chưa ăn được thịt và uống máu, lại bị Thanh Sơn chém cho một kiếm mất hết 8 phần nộ khí. Gã cảm thấy mình yếu ớt hẳn, da dẻ bắt đầu thối rửa ra, những mảng da đen nhầy chảy nước đặc. Cảm nhận rõ nhất chính là gương mặt gã, gã đưa tay sờ lên nhận liền cảm thấy những cái lỗ lởm chởm. Con ngươi cũng không yên phận trong hốc mắt nữa, cũng muốn rớt ra ngoài. Ba Tượng phải cầm lấy rồi gắn vào lại hốc mắt. Tay cũng cố gắng hốt lấy những mảng thịt rơi ra mà gắn lại, có lúc cầm miếng thịt thối rửa trên tay mà đưa lên nhìn. Gã vẫn không hiểu sao dòi bọ lại có thể làm tổ trên da thịt gã nhanh đến vậy. Luống cuống, sợ sệt, tự nhiên gã lại chui vào một góc nhà mà ngồi, trong nhà không một ngọn đèn, bên ngoài không một ánh trăng. Gã cứ lặng lẽ ngồi như vậy, cảm nhận từng mảng thịt thối rửa đang vữa ra. Nhưng không lâu, Ba Tượng đứng lên, đi liêu xiêu ra sau nhà, đưa tay vào chuồng bắt lấy con gà sống rồi đưa lên miệng cắn phập 1 phát. Gã đưa mũi hít lấy máu của con gà, sau đó cầm nguyên con gà lên mà ăn điên cuồng. Bởi chỉ cần ngụm máu, một miếng thịt tươi cũng giúp cho gã kéo lại một chút sức lực.
Từ khi giáp mặt với Thanh Sơn, Ba Tượng không ở lại căn nhà cũ nữa, hằng đêm gã trốn chui trốn nhủi vào các bụi cây rậm. Ban ngày cũng tìm chỗ cực kỳ hoang vắng mà trú ngụ, đêm đến là mò đến nhà dân tìm bắt các con vật nuôi mà ăn. Dân ở đây sợ hãi lắm, có khi tối đến mang được con gì vào nhà cũng mang, bởi họ sợ ma da lên bờ bắt các con vật mà ăn. Sau 2 ngày dưỡng thương, Ba Tượng coi như cũng hồi phục được chút sức lực. Nhưng máu gà, máu lợn thì làm sao có tinh tuý và năng lượng như máu người được chứ. Vậy là gã lại phải tìm con mồi khác mà dẫn dụ.
Lúc này tại một căn nhà trong xóm nhỏ, tiếng lớn tiếng nhỏ vang lên. Tiếng đàn ông rất đanh thép:
— Cha cấm con đến đó, cái chỗ đó không phải dành cho loại con gái đàng hoàng.
Út Bông mới lên tiếng năn nỉ:
— Cha đừng nghĩ vậy mà cha, cái đó là cái con đam mê mà. Với lại chỗ đó không như cha nói đâu.
— Tao nói cấm là cấm, mày mà mò đến đó nữa là tao giết mày.
Má Út Bông thấy tình hình có vẻ căng thẳng quá nên ngăn cản:
— Thôi thôi mà... chuyện gì từ từ nói, cha con với nhau có cần cự cãi vậy không?
Út Bông nhìn cha giận lắm, cô quay lưng bỏ đi ra ngoài, má cô mới gọi với lại:
— Con... đi đâu nữa, trễ rồi...
Cha cô điên tiết mắng cho:
—Kệ cha nó... nó đi đâu hì đi...
— Cha nó là ông đó.
Cha của Út Bông mới ngó vợ rồi lại cái giường tre mà ngồi, tay cầm lấy cái quạt quạt tới quạt lui cho nguôi cơn giận.
Út Bông đi ra khỏi đường, bên ngoài trời đã tối, nhưng vẫn còn những ánh đèn le lói của những ngôi nhà là hắt ra. Cô định kiếm chỗ nào đó khóc cho đã rồi sẽ về, tuổi còn trẻ nên bồng bột sốc nổi là chuyện bình thường. Vừa đi vừa khóc, Út Bông bị va quẹt với ai đó, lại thêm cái mùi quá thối bốc ra từ người đó khiến cô muốn ói tại chỗ. Trong đêm tối thì không thể nhận diện được mặt nhau, người đó nhìn cô vài giây rồi lẩn đi mất. Út Bông vừa đi vừa lẩm bẩm, dự định khóc cho đã nhưng cái mùi thối đó khiến cô cắt ngang cả cảm xúc.
Bất giác, Út Bông thấy trước mặt mình là một gánh hát, người xem đang tới đó nườm nườm. Cả cô cũng vậy, đôi chân cứ rảo bước nhanh không ngừng, tâm trạng cũng cực kỳ hưng phấn nữa. Lúc đến nơi, chị Hai Thanh, chủ đoàn cải lương mới cười nói với cô:
— Út Bông đến rồi hả? Mau mau vào chuẩn bị rồi ra ca nữa em...
Út Bông mừng lắm, cô lắp bắp thốt lên:
— Em... em được ca chính hả?
— Trời ơi, em không ca chính thì ai nữa. Nhanh đi khách đến quá trời rồi nè.
— Dạ. . dạ...
Út Bông vui sướng cứ vậy mà rảo bước đi trong vô thức. Đúng vậy, ước mơ của cô chính là một ca nương, muốn được hát hò trên sân khấu, đó là đam mê từ nhỏ của mình.
Rồi tiếng nhạc bỗng nhiên ngừng hẳn, ánh đèn sân khấu lung linh xung quanh tắt ngúm, khán giả không vỗ tay nữa, họ im lặng rồi biết mất dần. Út Bông nhìn mọi thứ xung quanh mà hoảng sợ, mọi thứ cứ thế biến mất, mọi thứ xung quanh bây giờ tối um và lạ lẫm lắm. Cô sợ hãi định co chân chạy nhưng không thể nhận định được đây là đâu và chạy hướng nào cho đúng. Không một tiếng động nào truyền tới, từ phía sau có hai bàn tay to thô lạnh lẽo chụp lấy hai vai bé nhỏ của cô, cái mùi thối đó khiến cô nhớ ngay đến người vừa gặp. Nhưng đã muộn, cô chỉ kịp hét lên đầy đau đớn khi hàm răng sắt nhọn của Ba Tượng cắm sâu vào cổ của cô. Trước khi chết cô còn không biết mình đã bị dính dụ hồn thuật, một loại thuật đi sâu vào tiềm thức, lấy điểm yếu để câu dẫn linh hồn. Gã lần này không như những lần trước, những hành động rất nhanh và điên cuồng. Gã cắn từng miếng thịt ăn ngấu nghiến, móng tay cũng trở nên sắt nhọn, miệng vừa nhai, tay vừa xé liên tiếp những miếng thịt tươi. Gã ăn nhanh đến nỗi cứ như sợ rằng sẽ không còn gì cho gã ăn nữa. Ăn xong, Ba Tượng thoả mãn ngồi chùi mép, trên mặt gã trên tay và quần áo của gã đều dính máu. Gã còn đưa hai bàn tay lên đưa lưỡi liếm sạch sẽ máu dính trên đó. Sau khi hít hết dương khí và máu tươi của cô gái đó, Ba Tượng thấy cơ thể gã đã có chút sinh khí cần có.
Ba Tượng lại vô thức nhìn qua xác cô gái, tự nhiên gã lại khóc rấm rức, nhưng lại nhanh chóng cười sặc sụa. Cười chán, gã đứng lên định rời đi, nhưng bỗng nhiên lính ở đâu ập tới bao vây gã. Ba Tượng nhìn thấy lính, thấy Thanh Sơn thì hơi sợ, bởi đồ ăn vừa ăn xong còn chưa kịp tiêu hoá nữa. Ba Tượng tìm cách chạy trốn, nhưng bị lính chỉa thương ra ngăn lại. Gã cúi người lấy đà rồi nhún lên cao, đạp lên những cây thương đã thương những tên lính đi đầu. Thấy có vẻ thất thế, quan phủ lại ra lệnh:
— Bắt sống bằng mọi giá, hắn có bị thương thì đem về chữa trị.
Thanh Sơn mới ghé tai nói nhỏ với quan:
— Gã là quỷ mà, quan cứ mạnh tay đi, không sao đâu.
Quan phủ lại ra lệnh:
— Cứ thẳng tay chém đi, chết thì chôn.
Các lính đi sau mới vung kiếm lên đồng loạt đâm thẳng về phía Ba Tượng, những vết chém nhiệt tình, có cái gã né được. Cái nào không né được thì bị thương, nhưng vết thương nhanh chóng liền lại. Thanh Sơn vẫn cứ nhởn nhơ để quân triều đình đánh đấm chán thì sau hắn mới ra tay. Đằng nào sau 2 ngày nghỉ ngơi, Thanh Sơn cũng coi như hồi sức.
Đánh đấm một lúc, Thanh Sơn cảm thấy đám lính đã dính dụ hồn thuật nên mới lấy toái kim toả ra rồi hô lớn:
— Quỷ dạ hành, đừng hòng thoát.
Toái kim toả giống như dây bắt chó vậy, nó được làm từ dây mây đã qua luyện hoá, tẩm đá. Toái kim toả trói gọn Ba Tượng vào trong, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được, mà càng vùng vẫy dây trói càng chặt. Dù sao Ba Tượng cũng chỉ mới là quỷ cấp thấp, chỉ mới tu luyện được vài thuật thôi nên cũng đễ đối phó. Chứ nếu để lâu hơn nữa thì việc bắt Ba Tượng đúng là chuyện khó nhằn.
Ba Tượng bị bắt đưa về nha môn để xét xử, cuộc xét xử trong đêm, dân ở đó xúm lại coi đông ơi là đông. Quan phủ mới hỏi Ba Tượng:
— Kẻ dưới kia, ngươi là ai, sao lại giết nhiều người như vậy?
Ba Tượng nhìn lên quan phủ, dùng ánh mắt lạnh lùng, căm hận. Sau đó mới lên tiếng, dù sao đã bị bắt thế này cũng không thể nào thoát được nữa rồi.