Từ vụ giải quyết oán niệm cho 2 gia đình ông địa chủ, cứ tưởng thu về một món hời, ai ngờ Thanh Sơn không thu về được gì. May lúc đi bà Quýt cũng gói cho hắn một số bánh trái, đi hơn 5 ngày trời chắc hắn cũng qua vùng khác rồi. Giờ trước mặt hắn là một con sông, hắn ngước mắt nhìn lên trời thì trời cũng đã về chiều. Hắn lại nhìn ra sông và lẩm bẩm:
— Ra đến sông mà không ăn được cá nướng thì uổng lắm.
Nên Thanh Sơn quyết định sẽ cắm trại lại đây, trước tiên hắn kiếm cái cây rồi làm lấy 1 cái cần câu. Sau đó mới đào lấy con trùn đất mà làm mồi câu, hắn mới thong thả ngồi trên bờ để câu cá. Trên bờ sông gió thổi mát gì đâu, nhìn xa xa có những con diều giấy đang bay lượn, trông mà thích mắt lắm. Tuổi thơ hắn lại không được thả diều cùng bạn, có chơi cũng chơi 1 mình, còn không thì chơi cùng...
Suy nghĩ ngang đó, dây câu của hắn rung lên, hắn vội vàng nhấc cần kéo dây rồi hướng dây câu lên bờ. Trên bờ lúc này là một con cá đang giãy đành đạch, thân cá to hơn cả bàn tay người trưởng thành. Nhìn thấy cá trong lòng hắn vui lắm, vậy là tối nay hắn có được bữa ngon rồi. Thanh Sơn cuối người xuống để gỡ con cá ra, nhưng khi nhìn rõ con cá, hai hàng lông mày hắn nhíu lại. Con cá này, phần bụng phình to, phần đầu nhô ra, vảy lại biến thành màu đen, đưa sát mũi sẽ ngửi được mùi tử khí. Cầm con cá trên tay, hắn lại nhìn quanh khu vực sông một lần nữa. Cá hắn câu được chính là cá ăn xác, nếu đã có 1 con cá ăn xác thì sẽ có 1 đàn cá ăn xác. Nếu có 1 đàn cá ăn xác thì sẽ có thêm mấy đàn cá nữa tới ăn xác, hắn mới lại cái gùi của hắn lấy ra tờ giấy vàng, lấy bút vẽ lên đó vài đường khó hiểu. Vẽ xong, hắn cuốn nhỏ lá bùa lại rồi nhét vào miệng cá, sau đó mới thả con cá lại xuống sông. Với lá bùa khứ hồi này, con cá sẽ dẫn hắn đễn chỗ ăn xác.
Bụng cũng có phần hơi đói, nhưng nếu bỏ qua việc này, nhất định sẽ có thêm nhiều người nữa gặp nạn. Bởi hắn được cái tính bao đồng vậy đó, cho vài thứ lại vào gùi, hắn ven theo bờ sông đi theo con cá. Dưới mặt nước sông mờ đục, con cá mang lá bùa phát ra dạ quang màu đỏ, cứ lượn lờ lượn lờ bơi. Thanh Sơn theo con cá đi đoạn khá xa, tới khi con cá không bơi đi đi nữa mà chỉ lượn lờ một chỗ. Thanh Sơn biết ngay, hắn mới để gùi trên bờ, cởi bỏ bớt đồ ngoài rồi lội xuống sông, càng lội nước sông lại càng sâu. Hắn vừa lội vừa đưa tay mò mẫm nhưng vẫn chưa đụng được gì, bắt buộc hắn phải nín thở, lấy hơi đầy phổi rồi lặn xuống. Lặn tới vị trí con cá phát quang đỏ đang ở đó, hắn lại phải bơi ngược lại lên trên. Cả người ướt sũng từ trên xuống dưới, hắn đưa tay vuốt bớt nước trên mặt, rồi từ từ đi lên bờ. Lại chỗ gùi lục lấy con dao nhỏ rồi đi lại lùm cây cắt lấy 1 đoạn dây cây mọc dại, hắn quấn đoạn dây cây đó vào người lại lội ngược lại xuống sông.
Thanh Sơn bơi quanh cái xác chết một vòng tìm cách quấn dây cây vào xác chết, sau đó mới bơi sát lại chân đang bị treo vào đá. Hắn nắm lấy cái dây dừa mà cố gắng cắt nhiều lần, sức nước làm giảm đi lực tay nên hắn cắt lâu lắm. Được một lúc hắn lại ngoi lên bờ lấy hơi rồi lại lặn xuống mà cắt tiếp, cũng may cắt 2 lần dây dừa cũng đứt. Hắn liền ngoi lên kéo theo xác chết lên bờ, vừa lên đến bờ hắn nằm lăn ra bãi cỏ thở hỗn hễn. Tay cũng thuận tiện gỡ sợi dây cây khỏi người mình, nghỉ ngơi xong hắn mới ngồi dậy nhìn cái xác mà không biết làm sao. Đây là một xác chết đang phân huỷ, thân trên đã bị cá ăn mất, chỉ còn lại đoạn thân dưới mà thôi, da dẻ úng nước trương phềnh tái nhợt. Chưa kể những đoạn thịt bị rỉa đến lòi cả xương trắng, thật sự rất đáng thương.
Thanh Sơn để xác chết nằm đó rồi lại lấy đồ cũ mang lại, đằng nào cũng dơ rồi lát kiếm được chỗ nghỉ sẽ mang lại sau. Mang lại đồ cũ xong, hắn mới lấy cái rựa mang theo, lại chỗ gần cây to dùng rựa cố gắng đào lấy một cái hố sâu. Trời bây giờ cũng đã tối, cũng may sao đêm nay trăng sáng vằng vặc khiến cho việc hắn đào hố cũng thuận lợi. Đào hố xong, hắn mới lấy cái tấm vải mỏng của hắn quấn phần xác còn lại rồi kéo lại hố chôn. Khi cái xác nằm trong hố, hắn vừa hất đất xuống vừa lẩm bẩm:
— Tôi không biết người chết ai nên không thể đưa xác về nhà, tôi chỉ giúp chôn ở đây. Mong người chết an nghỉ.
Chôn xong, Thanh Sơn liền đặt lên nấm mồ mới tạo 2 cái bánh rồi hắn bỏ đi.
Đi đến làng, đa phần mọi người đều đóng cửa, hắn đi đến thấy nhà nào còn mở cửa thì hắn mới xin ở nhờ qua đêm. Vì ở đây hắn cũng không thể tìm được khách điếm nào, ngủ lại ngoài đường thì lại không được, lỡ đâu họ tưởng trộm đánh cho bầm mắt, gãy răng thì oan lắm. Nhưng xin ai họ cũng không cho, có người còn đuổi hắn hơn đuổi tà, còn có người nghe hắn gọi thì trong nhà khấn như khấn vong. Hết cách, hắn lại tìm đường lang thang ra chỗ bờ sông, đang lang thang có người gọi hắn:
— Nè chú em, giờ này còn đi đâu đó.
Hắn quay sang nhìn thấy một người đàn ông tầm 40 tuổi đang ngồi uống rượu ngay đầu ghe, dưới chân còn chong thêm cái đèn quả trứng nữa. Thanh Sơn lịch sự trả lời:
— Con là thầy thuốc, con đi công việc đường xa bị lỡ đường. Nên xin ở nhờ mà trong làng sợ nên không ai cho ở. Con định ra bờ sông nhóm lửa ngủ đỡ.
Người đàn ông nhìn thấy Thanh Sơn liền vỗ đét vào đùi mà cười khoái chí lắm:
— Thầy thuốc gì trẻ măng vậy mày?
— Tài không đợi tuổi mà chú. Thôi con đi cái đã, chào chú nghen.
Người đàn ông đó mới gọi hắn lại:
— Nè, thằng thầy thuốc, mày không chê thì lên ghe tao ngủ đỡ đi. Hơi chật nhưng cũng thoải mái hơn ngoài bờ sông.
— Dạ, con cảm ơn chú.
Được lời mời như mở tấm lòng, Thanh Sơn mới nhanh chóng leo xuống cái ghe đang neo lại gần đó. Bọn họ chui vào trong ghe, bên trong có 1 người phụ nữ cũng tầm tuổi người đàn ông đó, và 2 người con trai cũng tầm tuổi mình. Hắn cũng lịch sự chào:
— Con chào mọi người, con lỡ đường nên xin ta túc một đêm ạ.
Người phụ nữ mặc đồ bộ bà ba nâu sần, trên đầu còn quấn khăn rằn nữa. Bà nhìn Thanh Sơn cười hiền, còn hỏi thăm:
— Rồi ăn gì chưa con? Tao bới cho tô cơm nguội, cá khô.
— Dạ con chưa.
Người đàn ông kia lại ngồi ngay mép ghe rồi hỏi vọng vô:
— Mày tên gì vậy thằng thầy thuốc?
— Con tên Thanh Sơn, chú tên gì vậy chú?
— Tao là ba Tấn, bã tên Lịch, 2 thằng kia con trai tao, đứa tên Khanh, đứa tên Khánh.
— Dạ.
Bà Lịch từ đâu bên ngoài ghe mang vào cho hắn tô cơm cá khô, cười hiền với hắn:
— Ăn đi con, húp thêm miếng nước rau luộc.
— Dạ, con cảm ơn.
Thanh Sơn nhận lấy cơm rồi ngồi ăn ngon lành, miếng cơm nguội dưới đáy nồi nó hơi cháy ăn cùng miếng cá khô chan mắm ớt, húp thêm miếng nước luộc rau, nó ngon gì đâu. Vừa ăn Thanh Sơn vừa hỏi chuyện:
— Cô chú ở đây lâu chưa?
Ông ba Tấn trả lời:
— Tao mới đến được 2 hôm, nói chung cuộc sống sông nước mà con, này đây mai đó thôi.
— Chú có biết bến cá ở đâu không chú?
— Biết chớ, cũng không xa đây lắm. Mà mày hỏi làm gì? Đừng nói mày lấy cá làm thuốc nghen, uống xong ói chết mẹ à...
Câu nói của ông ba Tấn khiến hắn buồn cười, may sao xém sặc cơm lên mũi. Hắn lên tiếng:
— Không đâu, con ra đó có việc.
— Ời, để mai tao cho mày quá giang, khúc sông này mấy nay nhiều cá, nó cứ kéo đàn về, nên tao cũng thu được bộn.
Nghe ông ba Tấn nói thì Thanh Sơn cũng biết cá đó từ đâu, nhưng hắn im lặng không nói gì. Ăn cơm xong hắn mới cùng ông ba Tấn ra trước mũi ghe ngồi hóng mát, nói vài chuyện phím. Sau đó, ông ba Tấn mới bắt mọi người đi ngủ sớm vì ngày mai còn phải đi thả lưới nữa. Thanh Sơn ngồi nãy giờ cũng có quan sát được vài thứ, khi đi vào trong ông ba Tấn mới chỉ:
— Bà với 2 đứa nhỏ ngủ đây đi, thằng thầy thuốc mày lên trên kia. Còn tao nằm ngoài này cho mát.
Thanh Sơn chọc:
— Chú nằm đó khéo ma da kéo chân à nghen...
— Thôi mày ơi, tao có sợ đâu, tao thấy tụi nó hoài à, lúc nhỏ tao thấy tụi nó bò lên đường mà nằm kia. Thấy người nó sợ là nó nhảy xuống nước.
— Chú bị nó kéo bao giờ chưa?
— Có chớ, nghề sông nước mà, nhưng kéo tao bị hụt.
— Thôi chú lên trên này ngủ với con, nằm đó nó kéo chú bây giờ.
— Dễ gì kéo được tao.
Thanh Sơn khuyên không được nên đành lên tầng trên của ghe mà nằm ngủ. Ông ba Tấn nằm ngoài đầu ghe, bà Lịch còn cẩn thận treo mùng cho ổng nữa. Với ổng xưa nay cũng hay nằm ngoài đó cho mát.
Vùng sông nước, đêm xuống tiếng đặc trưng nhất là tiếng muỗi kêu, con muỗi nào con muỗi nấy nó to dữ lắm. Xen lẫn vào đó là tiếng ếch nhái kêu rang, rồi tiếng cá quẫy nước nước nữa. Ai mới lần đầu ngủ ghe thì sợ, nhưng ai ngủ quen lại thấy bình thường, nó giống như tiếng đàn tiếng nhạc vậy đó.
Khi mọi người chuẩn bị hạ bớt đèn lại để đi ngủ, thì dưới mặt nước gần đó, một đốm tóc đen đang lửng lờ trên mặt nước, đôi mắt đen sâu hoắm sau làn tóc dày đang từ từ chìm xuống. Cứ như nó quan sát và đánh dấu được đối tượng rồi.