19 năm sau...
Ở cái xứ này, người giàu nhất không phải ông hội đồng Lộc mà là địa chủ Hương và địa chủ Từ, họ ví bọn họ như 2 con rồng ngự 2 đầu vùng đất. Ruộng đồng cò bay mỏi cánh, tiền bạc chất cao như núi, vợ thì năm thê bảy thiếp, còn con cái thì khỏi cần phải nói tới nữa.
Ngày hôm đó, sau khi đi xem đất ruộng về, ông Hương mới vào trong phòng khách mà ngồi nghỉ ngơi. Nhà của ông to và rộng lắm, mọi thứ đều làm bằng gỗ sưa đắt tiền. Người làm mới mang lên chén chè hạt sen cho ông ăn giải nhiệt. Lúc này bà Lụa - vợ lớn của ông thủng thẳng đi từ trong nhà ra, ngồi đối diện ông:
— Mình về đó hả? Rồi bên đó sao rồi?
— Tôi đốt cái nhà nó rồi, đánh thêm cho một trận mới đuổi nó tụi nó đi. Tính cả tiền nó thuê đất làm ruộng làm nhà, bà nghĩ đi, 3 đồng thì tôi chỉ lấy lãi có 1 đồng rưỡi. Vậy mà tụi nó không trả được, đốt nhà nó thì tụi nó còn chửi tôi ăn lời cắt cổ. Không ăn lời thì sao mà tôi giàu được chứ, cái đám ôn dịch gì đâu không.
Bà Lụa mới bật cười:
— Thây kệ tụi nó mình ơi, ta nói chết con ruồi cũng đâu khiến mình nghèo được đâu mà.
Như sực nhớ ra chuyện gì, bà Lụa nói tiếp:
— À, ông địa chủ Từ mang cho mình hộp yến huyết, tôi để trong kia cho mình đó.
— Ờ, tôi biết rồi.
— Thôi mình nghĩ ngơi đi, tôi vô thử mấy bộ đồ lụa mới mua nghen.
Ông Hương ngó quanh, lên tiếng hỏi:
— Rồi hai đứa kia đâu ( bà 2, bà 3).
— Tụi nó dưới bếp chứ đâu.
— Kêu đứa nào lên phòng đấm bóp cho tôi coi.
— Biết rồi.
Ăn xong chén chè hạt sen, ông Hương mới thủng thẳng đi vào phòng nằm. Ông Hương có nhiều vợ, nhưng chỉ có bà Lụa là vợ lớn, gia đình bề thế, còn đám vợ bé của ông chỉ thuộc loại gia nhân bần hèn. Bởi bà Lụa không muốn ông lấy ai mà ngang tầm với bà, ông cũng biết ý nên không dám. Nhà bà Lụa có quyền có thế dữ lắm, từ ba tới anh em đều làm cho quan tây, không khéo ông Hương mà làm gì phật ý là bà cho toi liền. Bà chịu để ông lấy thêm vợ đơn giản vì bà không sinh con được, lại muốn giữ chồng bà đành phải chịu ấm ức chút.
Đêm hôm đó, đang nằm ngủ ngon, bà Lụa mới quay sang ôm lấy chồng, bỗng nhiên bà giật mình lui ra. Toàn thân ông Hương lạnh ngắt, cứng đờ. Bà Lụa mới sờ sờ xem sao, sợ quá bà Lụa mới lay lay:
— Ông ơi... ông... ông bị sao vậy ông?
Cái đèn dầu lờ mờ nó khiến bà Lụa không thấy rõ mặt mũi ông Hương ra sao. Bà Lụa hét lớn:
— Tụi bay đâu... tụi bay đâu rồi... qua đây...
Đám người làm cùng với hai bà vợ, rồi con cái ông Hương nữa nhanh chóng chạy qua. Ánh sáng từ những ngọn đèn dầu lúc này mới soi sáng mặt ông Hương, ai nấy nhìn thấy đều sợ xanh mặt. Bà Lụa sợ đến nỗi mặt cắt không ra giọt máu, dùng hết sức bình sinh phóng thẳng qua người ông mà té nhào xuống đất. Miệng bà lắp bắp, sợ sệt:
— Cứu... cứu ổng... kêu bác sĩ... nhanh...
Ai nhìn thấy hình ảnh ông Hương cũng ám ảnh, toàn thân cứng đờ, mắt trợn dọc, miệng mở lớn, hai má bị hóp vào, da dẻ tái nhợt tưởng chừng ông Hương chết lâu lắm rồi. Ngay lập tức, bác sĩ người tây được mời đến, khi nhìn thấy ông Hương, bác sĩ người tây có chút bối rối, hai mày nhíu lại. Bởi đây là lần đầu tiên ông gặp một người có tư thế chết kỳ lạ như vậy. Sau đó bắt đầu kiểm tra để tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của ông ấy. Kiểm tra lúc lâu mới biết ông Hương bị ngạt mà chết, còn nguyên nhân dẫn đến ngạt thở thì bác sĩ cũng đành chịu. Tiễn bác sĩ về xong, mọi người trong nhà mới bắt đầu bàn tán nhau:
' Sao khi không ông chủ đang khoẻ mạnh lại lăn ra chết ? '
' Hay do ổng đi xem đất rồi bị người ta hại ? '
' Cũng không biết chừng, ông chủ làm ăn lớn mà. '
' Nhưng lúc chết, ông chủ ngủ với bà lớn, có khi nào... '
Rất nhiều, rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong cái căn nhà này. Vì đã tìm ra nguyên nhân ông Hương chết nên bà Lụa mới mời thầy phong thuỷ coi rồi làm đám cho ông Hương. Cả đêm qua khiến ai cũng mệt mỏi, nên chủ ai cũng tranh thủ chợp mắt chút để còn sáng ra phục tang nữa.
Tuy mang danh là vợ, nhưng bà hai Lành và bà ba Thương cũng chỉ là thân phận thấp kém. Bà hai Lành có chút khá khẩm hơn vì sinh được đứa con trai và 2 đứa con gái. Còn bà ba Thương vẫn chưa có con, bởi bà cũng mới được cưới thời gian ngắn. Ông Hương còn dự định lấy thêm vợ, bởi đã 3 bà vợ nhưng ông cũng mới có 3 người con. Chưa kịp lấy thêm thì ông đã chết bất đắc kỳ tử rồi.
Đám ma ông địa chủ Hương lớn dữ lắm, quan chức rồi địa chủ các vùng, thương lái làm ăn cũng đến viếng hương linh ông. Vợ con, họ hàng ông khóc quá trời, ai nấy cũng đau khổ dữ lắm. Nhất là bà Lụa, xưa nay bà cũng chỉ có yêu thương mình ông, mà ông đối xử với bà cũng nhất mực yêu thương chiều chuộng nữa. Mới gần 40 tuổi mà chồng đã chết thì bà thành bà goá ở tuổi còn xuân trẻ quá.
Lựa cái lúc vắng vắng, bà hai Lành mới kéo con trai ra chỗ vắng nói chuyện. Cậu hai Huy thấy má cứ lôi lôi kéo kéo mình nên cậu cũng có chút bực bội:
— Cái gì mà má kéo con vậy, con đang bận lắm. Còn lên kia ăn cơm với khách nữa.
Bà hai Lành mới nhíu mày rồi ghé tai con trai nói nhỏ:
— Ổng chết có khi nào do bà Lụa đầu độc không? Hay là bùa ngãi gì không?
— Sao má nói vậy, má lớn không làm vậy đâu? Má đừng nghĩ vậy...
Bà hai Lành hứ lên 1 tiếng khó chịu:
— Ai đẻ mày ra, rồi nuôi mày đến giờ mà mày 1 tiếng má lớn, 2 tiếng má lớn. Tao nói mày nghe nè, mấy cái người giả ơn giả nghĩa đó đừng nhìn bề ngoài mà lầm. Nhiều khi bã không con nên bã biết thân biết phận, làm vậy để tự mà chia gia tài phần hơn.
Cậu hai Huy vẫn nhất định bênh vực bà Lụa:
— Má nói vậy, sao má không nghĩ đến bà ba Thương đi. Cũng có con cái đâu? Mà thôi, má đứng đây rồi nghĩ gì nghĩ đi. Con lên nhà trên đây, bao nhiêu việc đang chờ.
— Cái thằng này...
Cậu hai Huy đi rồi, bà hai Lành chỉ nhìn theo mà tặc lưỡi, thở hắt ra hơi dài. Sau đó cũng đi theo lên nhà trên.
Bận rộn mãi đến tối, ai cũng lăn ra ngủ vùi, bao nhiêu đau xót, mệt mỏi , ngỡ ngàng vẫn in hằn trên mặt. Bà Lụa cũng mệt cả ngày, cái phòng cũ bà đâu có ở nữa mà phải sang phòng khác. Trong mông lung bà gác tay lên trán suy nghĩ kỹ về việc ngày hôm đó, xem xem ông Hương đã đến những đâu và đã gặp ai? Bà cũng đã hỏi thằng người làm hay đi cùng ông cho rõ ngọn ngành, rõ là ông không gặp đối tác làm ăn nào. Còn cái bọn dân ngu khu đen thì làm gì đủ khả năng mà bùa ngãi hạ độc ông Hương. Lại càng không thể là mẹ con bà ba Lành được, bởi cậu hai Huy là con trai duy nhất thì tài sản kiểu gì cũng nó phần hơn. Vậy thì là ai chứ? Không lẽ... không lẽ là bà ba Thương? Đôi mắt đang im dìm nhắm nghiền bỗng nhiên mở to ra, nhìn trân trân lên trần nhà, chớp chớp vài cái, nhìn bất động vài chục giây rồi lại nhắm nghiền.
[... ]
Ngày mai là ngày chôn cất ông Hương, nên hôm nay đám người làm phải đào cho xong cái huyệt chôn ông. Vất vả cả ngày trời thì cái huyệt cũng được đào xong, đám người làm giúp nhau trèo ra khỏi huyệt, tay quẹt lấy mồ hôi trên mặt mới cầm cuốc cầm xẻng rủ nhau đi về. Bọn họ bước chưa được 10 bước chân, bỗng nhiên đất đá dưới chân rung chuyển, những hạt cát hạt đá đua nhau chạy loạn. Lốc xoáy cuốn thành vòng lớn cuốn tất cả những gì nó mang theo được. Liền sau đó là tia sét lớn từ trên trời đánh thẳng xuống cái huyệt mới đào, đất đá che lấp huyệt. Cũng may những người làm ở đó không sao, nhưng nhìn cái huyệt bị đất đá che lấp khiến họ sợ mất cả hồn vía, mà chạy về báo cho bà Lụa biết. Giữa đám đông người, bà Lụa đang khóc dở sống dở chết lại mạnh mẽ đứng lên đi ra phía nhà sau cùng với mấy người làm đi đào huyệt. Khi ra phía sau, sắc mặt bà Lụa thay đổi từ đau đớn đến kinh ngạc, xen lẫn vào đó là sự sợ sệt. Cố trấn tỉnh, bà Lụa còn cẩn thận ngó trước ngó sau mới răn đe:
— Chuyện này chỉ tao với tụi bây biết, đứa nào hé răng thì coi chừng tao đó nghe chưa. Qua lấy xe ngựa đưa tao tới nhà thầy Thân.
— Dạ.
Bà Lụa cởi bộ áo tang đưa cho người làm rồi nhanh chân đi ra bên ngoài, không biết có điềm gì mà chồng bà thì chết thảm. Đến cả cái huyệt để chôn cất cũng bị phá như thế.
Chiếc xe ngựa chạy thẳng vào sân nhà thầy Thân, ông được coi là thầy phong thuỷ bậc nhất ở đây nên nhà cửa lại có phần khang trang chút. Vừa bước xuống xe, bà Lụa gọi lớn:
— Ông Thân... ông Thân đâu rồi?
Từ trong nhà mọi người đều hướng mắt ra bên ngoài, thấy bà Lụa đến những người sang trọng ở đó cũng phải khép nép chào rồi nhanh chóng ra về. Thầy Thân còn không hiểu chuyện gì đã bị bà Lụa mắng vốn:
— Ông xem kiểu gì vậy hả?
— Có chuyện gì bà lớn cứ từ từ nói, tôi mời bà lớn ngồi.
Bà Lụa ngồi xuống cái ghế đối diện, miệng nói liên hồi:
— Ông xem xây huyệt cho chồng tôi, còn nói đầu dựa núi, chân ra biển thì mộ sẽ phát, con cái sẽ giàu có đuề huề. Vậy mà cái huyệt vừa đào xong, đã bị sét đánh, rồi bao nhiêu đất đá đổ xuống lấp huyệt.
Nghe bà Lụa nói vậy, ông thầy Thân giật nảy mình, đôi lông mày nhíu lại, hành động có phần hoang mang bối rối:
— Bà lớn đợi tôi tính toán lại xem.
Ông thầy Thân mới lật sổ, quyển sổ gia truyền mấy đời nhà ông, những tờ giấy cũ kỹ ngã màu, những con chữ tàu viết ngoằn ngoèo khó hiểu. Lật tới lật lui, sau đó mới bấm đốt ngón tay, bàn tay run run còn chưa kịp nói ra vấn đề gì. Bỗng nhiên máu từ trong miệng trào ra, mắt trợn ngược mà gục xuống bàn chết tươi. Quá sợ hãi, lại lần đầu chứng kiến điều đáng sợ như vậy, bà Lụa hét lớn lên kinh hãi:
— Aaaa...
Đám người làm của bà Lụa cũng như người nhà của ông thầy Thân chạy vào. Vợ ông ấy cứ loay hoay khóc dữ lắm mà không biết ổng bị sao, còn cho người đi mời thầy thuốc nữa. Bà Lụa cũng sợ dính líu đến mình mà thẩy lại mấy đồng bạc coi như tiền coi quẻ và nhanh chóng rời đi.
Khi trên xe ngựa, bà Lụa vẫn còn thất thần lắm, hồn vía của bà nãy giờ giống như chưa nhập đủ vào người bà vậy. Bà thở hắt ra 1 tiếng rồi trong bụng thầm trách ông thầy Thân: ' Thầy bà kiểu gì mà làm ăn bát nháo, nhất định là không xem rõ nên xem phạm giờ kỵ đây mà. Có trách thì trách bản thân ông ấy vô dụng. '
Việc chôn cất là việc hệ trọng nên bà Lụa cũng nhanh chóng tìm đến thầy khác. Sau khi tìm được thầy phong thuỷ khác, thì xác ông Hương lại phải để thêm mấy hôm nữa mới được chôn.
Đến tối hôm đó, khi không còn người lạ nào nữa. Bà Lụa mới gọi mọi người lên mà nói chuyện, khi bắt đầu câu chuyện, bà Lụa đã nhắm vào bà ba Thương. Gương mặt đanh thép, tay chỉ thẳng:
— Mày... chính là người đã hại chết ổng phải không? Mày đã đầu độc gì ổng, mau khai ra đi.
Bà ba Thương không hiểu chuyện gì hết, ánh mắt cũng hoang mang sợ sệt nhìn quanh. Nhưng những ánh mắt của mọi người đổ dồn về mình càng khiến bà ấy sợ hãi. Giọng lắp bắp:
— Chị lớn... chị nói cái gì mà kỳ cục vậy? Tôi... sao tôi lại phải hại chết ổng?
— Mày hận ổng đã lấy đi trinh tiết của mày, hại mày không đến được với thằng Tâm. Nên mày bằng mặt không bằng lòng, sanh hận mà hại chết ổng?
Cái lý do bà Lụa đưa ra đúng thật là không thể không có lý, những ánh mắt của mọi người chuyển từ tò mò sang hiểu chuyện. Bà hai Lành cũng chỉ mặt mà đay nghiến bà ba Thương:
— Thì ra là mày... mày đã hại ổng trả thù rồi lén lấy tiền của trốn theo nhân tình đây mà. Cái con khốn nạn...
Bà hai Lành tuy thân phận trước đó cũng có khác gì bà ba Thương đâu, nay như kiểu cóc hoá phượng hoàng nên cũng lên mặt không ít. Thuận tay nhéo cho bà ba Thương một cái thiêt đau, phần cũng muốn trả thù vì từ ngày có bà ba, ông Hương lơ bà hai Lành hẳn.
Cái nhéo tuy nhỏ nhưng nó đau thấm da thấm thịt, đau đến nỗi bà ba Thương chảy cả nước mắt. Vừa xoa xoa chỗ đau, vừa khóc, vừa nói:
— Mấy chị có bằng chứng gì mà nói tôi hại ổng. Không có bằng chứng, mấy chị đừng có gắp lửa bỏ tay người.
Bà hai Lành mới quay sang hỏi bà Lụa, chứ bà Lành cũng hùa thôi chứ có biết gì đâu:
— Ờ chị, bằng chứng gì đâu chị?
Bà Lụa lên tiếng:
— Gọi thầy Hùng vô đây.
Thầy Hùng là thầy thuốc nam ở gần đó, lại hay thuốc than cho nhà bà Lụa nên đã được gọi đến từ sớm. Lúc đi vào, thầy Hùng phải cúi khom người 90 độ mà chào:
— Dạ tôi chào bà lớn, bà hai, bà ba. Tôi chào cậu, chào các cô...
Bà Lụa ném mấy cái thuốc xuống đất, hất hàm về phía ông thầy Hùng:
— Thầy coi kiểm tra xem trong đó có gì?
Thầy Hùng mở gói thuốc ra kiểm tra một hai lượt cẩn thận rồi mới dám thưa chuyện:
— Dạ. . đây là thuốc tráng dương... rất tốt cho việc sinh nở.
— Thầy coi kiểm tra kỹ chứ mà đồng loã với nó thì thầy cũng không thoát.
— Dạ, tôi xin dùng tính mạng ra đảm bảo.
— Cho về.
Sau khi thầy HÙng đi về, bà ba THương cũng uất ức mà lên tiếng:
— Thầy thuốc cũng đã nói rồi đó, mấy chị còn cớ gì mà đổ lỗi cho tôi?
Bà Lụa bật cười:
— Mày tưởng vậy mà mày thoát hả? Trưa hôm đó chính mày vào hầu hạ ổng, rồi cho ổng uống thuốc nữa. Xác thuốc hôm đó đổ rồi, thì ai bắt tội được mày? Ai biết mày đã bỏ gì vào trong đó? Không là mày thì là ai? Con đàn bà ác độc, đê tiện.
Bà Lụa liền ra lệnh:
— Bay đâu, kéo nó ra nhà sau nhốt lại, đợi đám ông xong, tao tiễn nó theo ổng.
Hai thanh niên xốc nách bà ba Thương kéo đi xềnh xệch. Bà ba THương cũng không tiếc lời nguyền rủa:
— Tôi không có, lúc ổng chết là ổng ngủ với bà, sao lại đổ cho tôi, chính là hại ổng thì có.
Bị đổ oan giữa cái thị phi mấy hôm nay, bà Lụa đứng lên tát cho bà ba THương mấy cái. Khuôn mặt giận đến nổi trong lòng mắt cũng long lên những tia máu đỏ. Tay chỉ thẳng mặt:
— Câm miệng, kéo đi cho tao...
— Tôi nguyền rủa cái nhà này tuyệt tự tuyệt tông... Tôi nguyền rủa tất cả... tôi bị oan... tôi không có giết ông Hương... buông tôi ra...
Ánh mắt mọi người đang nhìn bà Lụa dò xét, khi bà ấy quay lại ai cũng hướng mắt đi chỗ khác lảng tránh. Để giải oan cho cái thị phi mấy hôm nay ám lên bà, bà mới lấy tờ giấy trong cái hộp rồi đưa ra:
— Đây là giấy chia gia tài. Nhà cửa ruộng đất tôi chia làm 5 phần, tôi 2 phần và mẹ con cô 3 phần. Hương linh ổng còn đây, nên tôi cũng muốn ổng chứng kiến tôi chia công bằng.
Thấy khoản gia tài chia cũng hợp lý nên mẹ con bà hai Lành không nói gì, chỉ vui vẻ nhận lấy. Cuộc họp gia đình của họ coi như cũng xong, ai về nhà nấy.