Đúng như lời ông tư Lãnh nói, mọi người ở đây có vẻ để phòng người lạ, và họ vẫn bịt khăn rằn kín đầu. Gặp ai Thanh Sơn cũng thật thà hỏi:
— Nhà có người bệnh không? Tôi chữa cho.
Người ta nhìn hắn lúc đầu như người lạ, giờ thì nhìn thành thằng điên. Có người còn chửi hắn ra rả:
— Cậu bị điên à, nhà người ta có bệnh người ta buồn thúi ruột thúi gan không hết. Ở đó còn đùa cợt.
— Giờ không để con chữa thì thúi ruột, thúi gan thiệt chứ chơi.
— Đâu, cậu vô mà chữa coi, chữa không được tôi đánh cậu gãy dò à nghen.
— Con mà chữa được con lấy chú 5 đồng à, người ta con lấy 2 đồng thôi.
— Sao cậu lấy mắc vậy?
— Tại chú kì kèo kéo thêm giờ bệnh của người ta.
— Rồi, cậu đi theo tôi.
Người đàn ông lạ mới dẫn Thanh Sơn đến nhà ông ấy, từ ngõ bước vào đã sộc lên cái mùi ngai ngái khó chịu. Trong nhà, trên giường bệnh, có 2 người một lớn một nhỏ đang nằm, nhìn thần sắc thì có vẻ bị bệnh nhẹ hơn của bà vợ ông tư Lãnh. Hắn cũng đến kiểm tra, bắt mạch cẩn thận, xong mới nói:
— Cũng may bị nhẹ.
Người đàn ông lạ ngạc nhiên hỏi hắn:
— Nhẹ sao? Uống bao nhiêu thuốc cũng không hết, thầy thuốc cũng không bắt ra được bệnh gì. Tôi nói cậu nghe, tôi còn đưa họ đến thầy bùa Thu sẹo mà cũng không hết được. Tiền cũng không còn bao nhiêu nên đành để họ vậy, rồi cho uống mấy cái lá bậy bậy thôi.
Thanh Sơn quay sang nhìn ông chú đó, hai tay chống ra sau giường, chân lại quơ tới quơ lui trông rất thảnh thơi và rảnh rỗi. Hắn nói:
— Rồi, 2 người là 10 đồng, chú chuẩn bị tiền đi.
Người đàn ông đó mới vào trong nhà, lấy ra một túi vải nhỏ và mang ra ngoài. Bên trong túi vải cũ kỹ để trên bàn tay chỉ còn vỏn vẹn 8 đồng. Ông ấy nói:
— Tôi chỉ còn 8 đồng thôi, đây là số tiền mà chúng tôi để dành ăn uống cả 1 tháng đó. Không mấy tôi đưa hết cho cậu, coi như cậu làm phúc bớt bớt cho tôi 1 ít được không?
— Được rồi.
Sau đó Thanh Sơn nhận lấy 8 đồng trên tay ông chú đó rồi cho vào túi của mình. Hắn mới lấy số thuốc mang theo, tuỳ theo cơ địa và số tuổi người bệnh cũng như bệnh của họ mà tính toán số lượng. Người bệnh nhẹ nên chỉ cần nữa viên đại hoàn đan là được. Những người bệnh nhẹ hơn, nên sau 5 phút đã ọc một vài thứ ra dưới đất. Đám ấy có màu vàng đậm nhạt hoà lẫn với nhau, cái mùi cũng không thể khá hơn người bị nặng được. Thanh Sơn vẫn dùng bùa, và dùng đến phương thức đốt lửa dưới giường người bệnh.
Người đàn ông đó qua chỗ vợ mình mà hỏi:
— Sao rồi bà? Sao rồi thằng hai?
Con trai ông ấy lên tiếng:
— Nó giống như tống được cái gì đó ở bụng với ngực ra cha ạ, con thấy khoẻ nhiều rồi.
Cả vợ ông ấy cũng vậy, ông ấy mừng lắm, cảm ơn Thanh Sơn rối rít. Vậy là vợ và con ông ấy đã thoát qua được của tử:
— Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu nhiều lắm.
— Không có gì đâu chú, con trả lại chú 6 đồng. Con trai chú lớn rồi khoẻ rồi sẽ lại làm ăn như bình thường, sẽ lại có tiền thôi.
— Dạ dạ tôi nhớ rồi, cảm ơn cậu.
— Giờ chú dẫn con đến những nhà nào bệnh nặng hơn thế này trước đi.
— Được rồi, cậu theo tôi, nhà ông Tám tàn ngay sát nhà tôi đây. Ông ấy từ lúc bệnh cứ như kẻ thần kinh, ngơ ngẩn nói năng hành động kỳ quái lắm.
— Dạ, chúng ta qua bên đó thôi.
Trong lúc Thanh Sơn đang chữa bệnh cho ông Tám tàn thì người đàn ông kia chạy quanh xóm mừng rỡ thông báo:
— Có thầy thuốc chữa được bệnh rồi mọi người ơi, thầy giỏi lắm mọi người ơi.
Ai nghe tin đó cũng thi nhau chạy qua nhà ông Tám tàn, họ chen chúc nhau đến tội. Người van xin, kẻ khóc lóc bu bám Thanh Sơn đến khó thở. Thanh Sơn giờ như cục đường phèn bị kiến bu đông đen, hắn lên tiếng nói lớn:
— Bà con bình tĩnh đi, đừng chen lấn nhau nữa. Bệnh này con phải bắt mạch mới có thể cho đơn thuốc tuỳ cơ địa, nên không thể bán thuốc bừa bãi cho bà con được. Trước mắt nhà nào có người bệnh có những biểu hiện sau: bụng cứng, mặt thất thần, nói năng và hành động khó hiểu. Ai có biểu hiện vậy thì mời lên trước, con sẽ theo thứ tự nhà mà chữa trước.
Họ nghe vậy nhưng nhất quyết không nhường cho ai, cứ nhất quyết nhà mình bệnh nặng. Bởi vì trong thời gian qua, họ đã chứng kiến cảnh người thân của họ bệnh và chết như thế nào. Rồi xóm lan đến làng này đến làng khác nữa, đối với họ nó không khác gì một cái ung nhọt, nhắc đến đã thấy sợ, thấy nhức nhối rồi.
Không khuyên được mọi người, Thanh Sơn dỗi:
— Mọi người mà vậy, con đi à, chen chúc nhau hỗn loạn quá. Giờ mọi người có làm vậy thì con cũng kiếm nhà bệnh nặng con chữa trước à nghen.
Biết có tranh dành cũng như không, họ có phần ổn định hơn và nhường nhịn. Thanh Sơn mới lấy giấy bút ra ghi lại những nhà nào bệnh nặng, nhà nào bệnh nhẹ và bắt đầu chữa trị.
[... ]
Hôm nay ba Tượng được người ta hùn mồi là con chim cò mới bẫy được ngoài ruộng, sẵn gã cũng để lại được con cá rô to nữa. Gã giết cò, làm sạch rồi bắt lên xào xả ớt, cá rô thì rửa sạch chiên giòn, để mồi lên mâm xong gã mới ra phía sau nhà tắm gội. Hơn 30 phút sau, hai ông bạn nhậu của ba Tượng cũng tới, người đem chai rượu, có người còn đem theo nải chuối nữa. Cũng như mọi khi, bọn họ ngồi lai rai với nhau, vừa lai rai vừa hát vài câu hò vọng cổ. Bữa nhậu đang vui thì anh bảy Liễu mới lên tiếng, mặt đỏ âu, cười cợt:
— Uống vừa vừa thôi mấy cha, coi chừng lại mất tích không tìm thấy xác đó... hè hè...
Ba Tượng nghe anh bảy Liễu nói vậy cũng lên tiếng:
— Rồi họ không tìm thấy người luôn hả anh bảy? Hay mấy người đó bỏ đi đâu không?
— Tao chịu...
Anh năm Rành cũng góp vui không kém:
— Nào tao mất tích thì tụi bây nhớ đi kiếm tao nghen...
Anh bảy Liễu trả lời:
— Mày mà mất tích, tao đến mấy cái gánh hát cải lương thì kiểu gì không tìm thấy mày... dô...
Bọn họ cùng nâng ly rượu lên uống cạn. Anh bảy Liễu còn dặn dò ba Tượng:
— Mày sống 1 mình cũng cẩn thận nghen ba Tượng...
— Dạ, em biết rồi anh bảy.
— Mà sao mày không kiếm lấy con vợ để nó ở với mày cho khỏi cô đơn?
Ba Tượng cười cười, nụ cười nhàn nhạt, gã nói:
— Thôi, thân em còn lo chưa xong nữa thì đòi lo cho ai...
Anh năm Rành chen ngang:
— Chừng nào mày muốn lấy vợ cứ nói tao, tao giới thiệu cho...
Anh bảy Liễu gõ lên vai anh năm Rành, giọng nghiêm túc:
— Mày đó nghen, suốt ngày ra chỗ đám cải lương đó đi, con Thơ nó khóc quài, nó hiền lành, mày coi mà thương nó...
— Thì em có muốn vậy đâu, tại em là... đàn ông mà... hé hé... dô...
Bọn họ lại nâng ly rượu lên cùng cạn. Anh bảy Liễu lại trầm tư suy nghĩ:
— Không biết thằng Năm Hào, với thằng Hai Đía đi đâu mà lạ vậy ta, thêm cái thằng Hai Cò nữa. Tao nhớ tối hôm đó, nó kêu sang tìm mày rồi đâu ngày mai nghe nó mất tích rồi...
Anh năm Rành sợ bị nghi oan, liền giải thích:
— Không có, nó đêm đó có tìm tao đâu.
Ba Tượng nghe nói vậy cũng đầy vẻ hoang mang:
— Nói chung mấy anh cũng cẩn thận...
Anh bảy Liễu buộc miệng chửi thề:
— Mẹ cha nó, đã dịch bệnh rồi còn mất tích nữa. Mà nghe đâu bên làng Hải Bình đang có thầy chữa bệnh đó, vái trời cho ổng chữa giỏi để bà con mình bớt khổ. Thôi dô đi bây...
Bọn họ lại tiếp tục triền miên vui vẻ trên bàn nhậu.