Vì bị từ chối hôn sự, đó cũng là điều khiến cho Bạch gia bẽ mặt. Hữu Khiêm ôm mối thù hận trong lòng nên tìm cách trả thù. Cái gì càng khó thì hắn lại càng muốn có được. Mấy nay hắn chỉ uống rượu thôi, không đụng đến cô nương nào. Để trong đầu còn suy tính đến việc hại người, khi mưu tính xong hắn tự vỗ vào đùi mà khen ngợi bản thân:
— Mày thông minh quá Khiêm ơi.
Ở trong phòng hắn mới gọi thằng Ngọ vào:
— Ngọ ơi, Ngọ...
— Dạ...
Thằng Ngọ là thằng đầy tớ trung thành và thân cận, bản tính của nó cũng không khác gì chủ.
Chạy tới phòng nó mới đẩy cửa vào trong, nhìn nó không khác gì con chó quẩy đuôi. Nó lên tiếng:
— Cậu gọi em...
Hữu Khiêm mới ghé tai của nó nói nhỏ:
— Kiếm cho tao toán nào cướp giật được được 1 chút...
— Cậu ơi, nhà mình giàu vậy mà còn đi cướp hả cậu?
Bốp...
Hữu Khiêm cũng không ngần ngại đánh cho nó mấy cái rõ đau. Sau đó còn chửi:
— Mày ngu như chó, mày theo tao bao lâu rồi mà không lây được chút thông nào từ tao hết vậy?
Thằng Ngọ xoa tay vào chỗ bị đánh, mặt mày nhăn nhó. Hữu Khiêm lại quát nó:
— Đi làm việc tao giao đi.
— Dạ.
Thằng Ngọ lại chạy đi, không khác gì chó bị dí đánh. Hữu Khiêm lại rót rượu rồi đưa lên miệng uống, nụ cười đắc ý lắm. Chẳng là mấy hôm nay, gã đã nghe được một chuyện rất thú vị.
Hơn 5 ngày sau, trên đường rừng vắng, có chiếc xe ngựa đang đi thong dong. Nhìn bên ngoài thì bên trong xe ngựa đó chỉ chở những người bình thường. Nhưng bên ngoài lại có đến 10 người đi theo bảo vệ, bọn họ đi ngựa, trên eo còn mang cả kiếm, ánh mắt luôn luôn quan sát cẩn thận.
Bỗng nhiên trong lùm cây bắn ra bao nhiêu là tên, những người đi theo bảo vệ liền vung kiếm mà chém liên tục. Nhưng tên bắn ra như mưa nên cũng có đến 6 tên đã bị gục. Còn lại 4 tên vẫn cố gắng chống trả, tuy có kẻ vẫn dính tên bị thương. Hết làn mưa tên, trong lùm cây những người bịt kín mặt, tay cầm lấy những cây dao, nó có đặc thù như dao phóng lợn. Bọn họ chạy đến chém vào chân ngựa, khiến cho ngựa choáng váng ngã nhào xuống. Những người trên lưng ngựa, phi thân lên cao bỏ ngựa, dùng dao chém chết những tên cướp. Đúng là sát thủ có khác, chỉ mấy đường kiếm thôi những tên cướp đã nằm im bất động. Tưởng đã giải quyết được đám cướp, những người bảo vệ cầm kiếm đi lùi dần về phía chiếc xe ngựa. Nhưng không từ phía bên trên, những mũi tên nổ lại được bắn ra, khói bay mù mịt, dù những người bảo vệ có che miệng che mũi lại vẫn ngã lăn ra đất mà ngất. Thấy những người bảo vệ đã nằm im, những tên cướp còn lại đi từ phía trong rừng ra, mặt bịt kín, trên mắt cũng được đeo một chiếc kính trong suốt. Thì ra đó là loại thuốc mê, mà khi nó chạm đến mắt cũng phát huy được tác dụng. Một tên đi theo nói với tên cầm đầu:
— Giờ tính sao đại ca?
Tên cướp không nói năng gì, chỉ lạnh lùng đi đến chỗ những người còn sống. Hắn lạnh lùng vung kiếm đâm chết bọn họ, nhất định không để lại dấu vết gì. Sau đó, tên cầm đầu hướng mũi kiếm rồi đi từ từ về phía cỗ xe ngựa. Một tên khác cẩn thận mở cỗ xe ngựa ra, bên trong không có ai mà chỉ có một chiếc rương mà thôi. Tên cầm đầu vẫn cẩn thận dùng kiếm mở nắp rương lên, bên trong đúng là những thứ mà tên cướp được giao lấy. Một tên đàn em nhìn vào liền tò mò:
— Hay chúng ta lấy số này đi đại ca, số này mà bán ra phải gấp 100 lần số tiền chúng ta được cho.
Tên cầm đầu lên tiếng:
— Ngu lắm, cướp của nhà giàu mà dám tiêu thụ? Với lại người thuê chúng ta không phải dạng vừa đâu. Đi thôi.
— Dạ.
Lúc tên cầm đầu ôm cái rương ra, đổ hết số tài sản trong rương vào một chiếc túi vải rồi đeo lên người. Cái rương bị vất lại, đám đàn em mang những canh dầu mang theo tưới hết hiện trường rồi châm lửa đốt. Như lời người thuê đã dặn: nhất định không để lại dấu vết gì.
Chuyện bị mất đồ đã đến tai của tri phủ đại nhân, nghe xong ông ấy giận điên người. Đập tay mạnh xuống bàn, sắc mặt xám xịt, con ngươi hằn lên những sợi gân máu màu đỏ. Quan tri phủ lên tiếng:
— Láo xược, tên nào dám cả gan cướp đồ của ta. Cướp trên đất của ta.
Người dưới trướn cúi người thưa:
— Bẩm quan, chúng rất tàn ác, đã cướp lại còn giết và đốt hết tất cả mọi thứ phi tang vật chứng nữa.
Càng nói cơn giận của quan càng tăng cao, không khác gì mồi lửa đang cháy lại cho thêm dầu vào. Quan tri phủ ra lệnh:
— Mau tìm kẻ đó cho ta.
— Dạ.
Người dưới trướn đi rồi, quan tri phủ đang nghĩ đến cảnh gặp được người cướp đồ, nghĩ đến cách xử lý hắn thế nào cho nguôi cơn giận đây.
[... ]
Một buổi sáng đẹp trời cũng như những buổi sáng khác. Ông Trần Đô mới đến tiệm của mình để kiểm tra tình hình buôn bán như thế nào. Khách đến vẫn tấp nập, các cô nương, các bà chủ đang coi hàng. Ông Trần Đô lại bên quầy, thì ông Trần Kế mới vui vẻ lên tiếng:
— Anh hai, anh mới đến à? Anh vào xem số trang sức của ngày hôm nay đi. Tàu mới cập bến sáng nay đó, em kiểm tra rồi.
Ông Trần Đô vỗ vai em trai:
— Chú đã kiểm tra là được rồi, chú cũng như anh thôi. À, bà lớn của quan tri huyện mấy hôm trước có đặt đồ trang sức để đeo trong tiệc sinh nhật cụ chồng nhà bà ấy. Chú coi lựa mấy món rồi mang qua cho bà ấy chọn đi.
— Dạ, em biết rồi anh hai.
Sau đó, ông Trần Đô mới lấy mấy quyển sổ rồi xem kiểm kê lượng hàng ra vào.
Vì bà lớn của quan tri huyện là khách hàng ruột của nhà ông, mua bán lại còn cho thêm tiền bo nữa. Nên ông Trần Kế mới lựa những món hàng mới đến để mang đến cho bà ấy lựa chọn.
Mấy hôm sau, tại nhà của quan tri huyện, tiếng nhạc tiếng hát rôm rả lắm. Cha của quan tri huyện năm nay đã 90 tuổi, cái tuổi mà ai cũng mơ ước. Để mừng thọ cha, quan tri huyện đã mời các quan lớn, rồi bạn bè họ hàng đến dự. Tiệc diễn ra rất long trọng, các quan lớn ngồi bàn cao, và thoáng mát nhất. Cho đến lúc quan tri phủ nhìn thấy chiếc khoá bằng bạc, ở giữa có hình hoa sen, mà vợ quan tri huyện đeo. Quan tri phủ mới lên tiếng hỏi:
— Phu nhân có chiếc khoá đẹp quá, mua ở đâu vậy, tôi cũng muốn mua cho phu nhân nhà tôi.
Vợ quan tri huyện mỉm cười rồi lên tiếng:
— Dạ thư quan tri phủ, tôi mua ở tiệm của Trần gia. Nhưng nếu phu nhân thích, tôi nhất định đích thân đem đến tặng vài món ạ.
— Không cần đâu, tôi cũng có đủ tiền để mua cho phu nhân mà.
Bọn họ cười xả giao rồi nói vài chuyện phím, sau đó vợ quan tri huyện rời đi để các quan lớn nói chuyện với nhau.
[... ]
Ngay lập tức trong đêm đó, quan tri phủ về sớm. Kéo đến nhà của Trần gia, đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa khá mạnh. Người làm chạy ra mở cửa xem là ai, không nói không năng gì, quan tri phủ cùng vài người tuỳ tùng đi thẳng vào trong. Lúc này ông Trần Đô cũng vừa kịp thay đồ, nhìn thấy quan tri huyện, gia đình ông ngớ người. Ông Trần Đô lên tiếng:
— Xin hỏi vị này là...
Quan tri phủ đến cái ghế cao nhất trong nhà mà ngồi xuống, mặt hầm hầm, giọng đanh lại:
— Dám cướp đồ của quan tri huyện, nhà ngươi to gan lắm.
Nghe đến đó, cả nhà Trần gia hoảng hốt, quỳ rạp xuống đất. Ông Trần Đô lên tiếng:
— Kính thưa ngài, chúng tôi không có ăn cướp. Mấy đời nhà chúng tôi lâu nay buôn bán đàng hoàng lắm.
— Già mồm. Mau bắt tên đó dẫn đi cho ta.
— Thưa quan tôi bị oan, xin quan suy xét...
Cả nhà ai cũng quỳ lạy, vợ ông ấy còn khóc lóc nữa. Dù có xin như nào cũng không thể được. Nhà ông Trần Đô cũng có 2 anh trai, 2 chị gái, hai anh trai và 1 chị cũng đã có gia đình nên không thể để họ bị ảnh hưởng được. Ngọc Châu mới nói với Bảo Châu:
— Làm sao đây em, để chị cho người mời mấy anh chị về giải quyết. Thêm người thêm cái đầu suy nghĩ.
Bảo Châu ngăn cản:
— Không được, đây đã dính đến quan tri phủ thì chắc chắn là điều không dễ dàng. Không nên để mọi người bị ảnh hưởng được.
Bà Tâm An, mẹ của bọn họ mới lo lắng:
— Vậy làm thế nào hả con, nếu không có điều họ muốn, nhất định... nhất định sẽ dùng hình... đánh cha con chết mất...
Ngọc Châu lên tiếng, dù sao trong nhà này cũng chỉ có cô mới có thể làm được điều gì đó:
— Vậy để chị đến nhờ các quan quen biết xem sao...
— Không được, các quan chúng ta quen biết, cấp bậc đều nhỏ hơn quan tri phủ thì làm sao họ dám ra mặt. Còn chị nữa, cũng sắp gã đi rồi, đừng dính vào chuyện gì hết. Cứ để em...
— Nhưng sau hôn sự của chị là hôn sự của em đó.
— Em biết, em sẽ cố gắng nghĩ cách.
Mấy má con họ đêm đó không ngủ được, còn Bảo Châu tuy nói để mọi người yên tâm. Chứ thật ra bây giờ cô cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa. Cha lại bị quan tri phủ bắt đi, lòng con nóng như lửa đốt.