Về lại nhà Kim Ngân ở, Thanh Sơn nói với cô:
— Cô hãy mời hết những người có liên quan đến đây.
— Tôi biết rồi.
Kim Ngân lập tức tự mình đi mời, chứ chuyện này không dễ gì để người làm đi mời được, nhất định họ sẽ không đến đâu. Khi Kim Ngân vừa đi, hắn mới bắt đầu tính phần nhân quả, nếu cứu gia đình này thì sẽ gặp phải những chuyện gì.
Đúng là những người đã trải qua chuyện trước đó, không phải ai cũng chịu đến đông đủ. Tính đâu cũng được có vài người đếm được trên đầu ngón tay mà thôi. Nhưng trong đó có 1 người vừa gặp đã nhận ra hắn, con Mận kéo tay áo bà Lụa mà mừng:
— Bà lớn ơi, anh này là người gọi mình xem bói trong chợ lần đó nè.
Lần này bà Lụa mới liếc mắt nhìn hắn 1 cái, sau đó kiếm vị trí ngồi cao nhất. Bởi nhìn thấy hắn bà cũng không có 1 chút sự tin tưởng nào. Kim Ngân ghé tai Thanh Sơn nói nhỏ:
— Tôi đã mời được chừng này, còn những bị bệnh không thể đến.
— Vậy là được rồi.
Khi mọi người ngồi hết xuống, Thanh Sơn dõng dạc hỏi:
— Mọi người có biết vì sao ông Hương chết và linh hồn những người trong nhà này chết bị biến thành quỷ quay về phá nát gia đình này không?
Dượng ba Thành là chồng của cô ba Ngọc Ngà mới nhếch mép nói khía:
— Loại bá láp bá xàm như mày thì biết cái gì mà bày đặt hỏi? Người nhà thì làm sao mà lại chết rồi thành quỷ lại người nhà được.
Dượng năm Phú là chồng của cô năm Kim Anh cũng đồng tình. Nhưng quay sang nói với Kim Ngân:
— Chị tư à, chị có rảnh rỗi quá thì thuê thầy chùa về tụng kinh tôi không nói gì. Đằng này chị mời chúng tôi qua đây chỉ để gặp cái thằng ất ơ này hả? Công việc đâng đâng đê đê ra đó, tôi phải bỏ việc để chạy qua đây. Cái khoản lỗ đó chị có bù được cho tôi không?
Kim Ngân cứng miệng nói lại:
— Dượng năm nè, không lẽ vợ dượng chết vậy mà dượng cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao à? Còn con dượng nữa, thằng đầu thì đau ốm quặt quẹo triền miên, còn thằng thì như người âm bắt hồn. Dượng cũng không muốn tìm cách cứu nó à? Dượng sao tôi không biết, chứ chị Kim Anh vẫn là người thân của tôi đó dượng, so với dượng thì chị ấy quan trọng hơn nhiều.
Nghe Kim Ngân nói đúng tim đen quá dượng năm Phú cảm thấy xấu hổ mà lơ lơ đi. Dượng sáu Nhân rụt rè lên tiếng:
— Hay cứ để cậu ấy coi sao, biết đâu lại có cách giúp được nhà chúng ta thì sao. Chứ thật tâm em muốn tìm được ai đó mà cứu được vợ em lắm, chứ bệnh gì mà uống thuốc thì không hết. Khám thì mỗi thầy kê mỗi bệnh, em thương cho cô ấy lắm.
Dượng ba Thành mới khó chịu ra mặt, mắng dượng sáu Nhân trước mặt mọi người:
— Dượng im đi, loại người yếu đuối nhu nhược như dượng thì biết cái gì mà nói.
Bà ba Nhàn thấy thái độ ức hiếp con rể bà, tuy trong người có bệnh nhưng bà vẫn lên tiếng bênh vực:
— Vuốt mặt thì phải nể mũi, tôi cũng còn sống đây chứ chưa có chết à.
Vì bà ba Nhàn đã lên tiếng nên dượng ba Thành mới im, cho hai tay vào túi quần rồi lui lại. Bà ba Nhàn chính là mối tình đầu không bao giờ buông bỏ được của ông Hương. Trước khi cưới bà Lụa, cha má của ông Hương cũng làm áp lực với ông lắm, ngoài mặt thì ông nói bỏ chứ sau lưng ông vẫn qua lại chu cấp cho bà ba Nhàn. Tính ra con cái của bà ba Nhàn còn lớn hơn cả bà hai Lành nữa đó, sau khi ông Hương mất bà ba Nhàn mới dẫn con về phục tang. Bà Lụa tuy đau khổ, nhưng từ lâu bà đã biết mối quan hệ của bọn họ, giờ ông Hương mất bà cũng đâu cần tranh giành gì nữa. Bà ba Thương cũng đã đi đâu mất, thôi thì đưa bà Nhàn lên làm bà ba, con cái của ông ấy cũng không cần trôi lạc bên ngoài.
Dượng ba Thành quẹt ngang qua vợ, rồi hất hàm về phía vợ để vợ dượng lên tiếng. Cô ba Ngọc Ngà lại nghe theo chồng, xưa nay nhất mực cung phụng chồng, mặc dù là chị ruột Kim Ngân nhưng vẫn xem như người dưng nước lã. Cô ba Ngọc Ngà thấy phần đông là không đồng ý cho Thanh Sơn làm việc nên cô cũng lên tiếng:
— Thôi vầy, chúng ta ở đây đưa ra ý kiến cho khỏi mất lòng nhau. Ai đồng ý đuổi thằng này đi.
Tất nhiên phía cô ba Ngọc Ngà được 3 phiếu: vợ chồng cô ba và dượng 5 phú. Cô ba Ngọc Ngà lại tiếp:
— Ai đồng ý để thằng này lại.
Và bên đó cũng có 3 phiếu: cô tư Kim Ngân, dượng sáu Nhân và bà ba Nhàn.
Số phiếu bây giờ cân bằng nhau, rất khó giải quyết chuyện, bây giờ mọi ánh mắt đều dồn về phía bà Lụa. 1 câu nói của bà bây giờ chính là lá phiếu quyết định nhất. Cô ba Ngọc Ngà nhanh chân đi qua đó, lay lay tay bà Lụa nũng nịu hỏi:
— Má lớn, má lên tiếng đi má, cho nó 1 phiếu đi hay ở để tụi con dễ giải quyết.
Bà Lụa nhìn thẳng về phía Thanh Sơn, ngay từ đầu bà đã không tin tưởng nên đến giờ phút này vẫn là không tin tưởng. Bà Lụa đứng lên khỏi chỗ, thẳng thắng lên tiếng:
— Tao không đồng ý, và chuyện như vậy sau này cũng đừng gọi tao đến nữa.
Đưa ra ý kiến xong bà Lụa cùng con Mận ra về. Được lời như mở tấm lòng, dượng ba Thành kéo áo của Thanh Sơn mà đuổi đi:
— Đó mày nghe chưa, mau cút đi, cái loại như mày tu tập được bao nhiêu, tuổi tác được bao nhiêu mà đòi làm trò thầy pháp này nọ. Còn trẻ thì sống cho tốt vào, đừng bày trò mà lừa lọc người khác.
Thanh Sơn bị kéo đuổi đi như kẻ tội đồ đáng ghét, trước khi đi hắn cũng ráng nấn ná lại chút:
— Khỏi cần đuổi, tôi sẽ đi ngay.
Hắn lấy trong túi đồ của mình ra vài tờ giấy gấp 4, trao tận tay cho Kim Ngân, dặn dò:
— Cái này, cô giữ một cái, một cái đưa cho mẹ cô.
Kim Ngân dù rất muốn giữ hắn lại nhưng tới lúc này cô đành bất lực tòng tâm. Sau đó Thanh Sơn còn đưa cho bà ba Thương và dượng sáu Nhân nữa. Sau đó hắn mới bỏ đi, đó là loại bùa cấp 4, nếu không phải ma tướng cấp cao thì sẽ không thể nào hại được.
Thanh Sơn đi rồi, dượng 3 Thành mới thúc tay vợ, lại hất hàm về phía vợ. Cô ba Ngọc Ngà hiểu chuyện nên cũng lên tiếng:
— Giờ chúng ta tiện thể gặp nhau đây cũng nên nói luôn 1 lần cho xong. Chứ không ít bữa mãn tang cha xong cũng nói à. Giờ cái chuyện gia tài thì mang ra chia lại lần nữa.
Dượng năm Phú lên tiếng đồng ý:
— Đúng vậy.
Bà ba Nhàn cũng mệt mỏi với chuyện này lắm rồi, suốt ba năm qua tụi nó cũng không xem nhau là anh em gì nữa. Đứa nào rồi cũng chăm chăm vào cái gia tài. Bà ấy lên tiếng:
— Rồi giờ tụi bay muốn chia sao?
Cô ba Ngọc Ngà nói tiếp:
— Ai chết, ai bệnh mà ngó không qua khỏi, ai không thờ tự thì phần đó đều mang ra chia lại hết.
Dượng sáu Nhân xưa nay không ham tiền bạc, vốn dĩ xuất thân nghèo khó nên có cũng được, không có cũng không sao. Điều dượng mong muốn nhất là chữa được bệnh cho vợ mà thôi. Dượng sáu đứng lên cáo từ:
— Dạ chuyện chia sao đó mọi người cứ chia, tôi nghe theo mọi người. Tôi xin phép về.
Bà ba Nhàn cũng có phần của mình, đó là phần không ai được đụng đến. Kim Ngân cũng thấy mệt mỏi với chuyện này nên cô cũng về. Khi mọi người về hết, dượng ba Thành mới thẳng thắng lên tiếng:
— Giờ còn lại 3 chúng ta thì gom những phần còn lại của cô tư, của vợ dượng năm Phú, của vợ dượng sáu Nhân. Giờ đem chia ra làm 5 phần, vợ chồng tôi được 2 phần, còn lại mỗi người 1 phần.
Dượng năm Phú nhất định không chịu, tự nhiên số gia tài dượng đang có bị chia nhỏ đi, ít hơn lại:
— Dượng chia vậy sao coi cho được. Vợ chồng dượng không tính đến phần của anh hai sao, vợ chồng dượng định ẵm phần đó một mình hả?
Cô ba Ngọc Ngà chen ngang:
— Thì đó là phần của anh ruột tôi thì tất nhiên tôi giữ phần đó rồi.
— Nhưng gia đình cô không có con trai.
Cô ba Ngọc Ngà cố cãi:
— Không có thì sau này có, với giờ tôi đang có bầu rồi, kiểu gì không có con trai.
— Khi nào có thì khi đó tính, giờ nhà nào có con trai nhà đó được phần hơn.
Dượng ba Thành nhếch miệng khinh khi:
— Con trai như con dượng thì nó sống được mấy năm, rồi khi nào nó bình thường để mà thờ tự.
Câu nói của dượng ba Thành như xoáy vào sự bực bội khó chịu của dượng ba Phú. Không kiêng nhẫn được nữa nên họ đã lao vào nhau, như có ma quỷ đứng xung quanh thao túng tâm trí họ. Ánh mắt lạnh lẽo, tâm thần bấn loạn, họ không ngừng thượng cẳng tay hạ cẳng chân với nhau. Bị xô ngã đau điếng, dượng ba Thành dùng hết sức bình sinh xông vào đẩy cho dượng năm Phú ngã xuống đất. Tay nắm lấy đầu dượng ấy mà đập mạnh nhiều lần xuống nền đất, đập đến khi dượng ấy nằm im bất động, đập đến khi máu từ đầu chảy ra đầy sàn mà cơn giận vẫn chưa nguôi ngoi. Cô ba Ngọc Ngà nãy giờ cứ đứng bên ngoài la hét can ngăn, nhưng đến khi thấy dượng năm Thành chết, cô ấy mới lại bên cạnh lay lay:
— Dượng năm... tỉnh lại dượng năm ơi... mau mau gọi thầy thuốc... mau...
Thấy vợ bấn loạn mất bình tĩnh, dượng ba Thành sợ sệt run rẩy, nhìn lại hai bàn tay đầy máu, ánh mắt sợ sệt cứ nhìn ra ngó vào sợ có aiđó sẽ nhìn thấy mình. Dượng ba Thành sợ hãi, hoảng loạn mà chạy ra khỏi nơi đó. Mặc kệ vợ có gọi thế nào, giờ cô ba Ngọc Ngà nước mắt đầm đìa khuôn mặt, bản thân cũng không biết xử lý chuyện này thế nào cho phải. Cuối cùng cô ra khỏi phòng đó, bước qua bậu cửa cũng không nổi đến mức té ngã nhào. Cô cố gắng vịn vào gì đó mà đứng lên, run run đóng cánh cửa đó lại. Run rẩy gọi người làm:
— Mau... mau gọi cô tư cho tao...
Người làm nhìn thấy khuôn mặt tái xanh không cắt ra giọt máu của cô, người làm lo lắng:
— Cô có sao không cô, mà dượng bị gì mà nãy tôi thấy dượng chạy nhanh lắm, gọi gì cũng không nghe.
— Nhiều chuyện, đi gọi cô tư đi.
— Dạ, tôi đi liền.
Cô ba Ngọc Ngà khuỵ xuống dưới đất, giờ cô ngồi đây để mà giữ cửa.
Lúc sau cô tư Kim Ngân cũng đến, nhìn thấy chị mình ngồi thất thần thì mới hỏi:
— Sao vậy chị, sao lại ngồi đây 1 mình?
Cô ba Ngọc Ngà ngước mắt nhìn em gái, khóc nức nở:
— Làm sao đây, giờ chị phải làm sao đây?
Cô tư quẹt nước mắt cho chị, nhíu mày quan tâm:
— Có chuyện gì nói em nghe.
Cô ba mới kể lại đầu đuôi sự việc cho em gái nghe. Nghe xong câu chuyện, cô ba còn lạy xin em gái nữa:
— Chị xin em, xin em đừng báo quan, nếu không chồng chị sẽ bị tù tội mất. Chị xin em đó, ảnh chỉ vô tình thôi chứ không cố ý đâu.
— Giờ em cũng không biết làm sao, chuyện này chi bằng họp nhau lại rồi tính.
Cô ba Ngọc Ngà cũng không biết làm sao nữa nên đành nghe lời em gái. Sau khi họp mọi người lại thì họ đồng ý chôn, cáo phó là bạo bệnh qua đời. Tuy cũng là rể của bà ba Nhàn, nhưng thằng rể này bà ấy không để tâm lắm, từ khi con gái bà điên loạn, tự tử, thì con rể bà cũng lộ rõ bản chất tham tiền. Chỉ tội là tội cho 2 đứa cháu bệnh tật, khờ dại của bà mà thôi.
[... ]
Dượng ba Thành sợ tù tội nên trốn chui trốn nhủi vào rừng sâu. Nhìn đâu cũng sợ, nhìn đâu cũng thấy vong hồn của dượng năm Phú quanh quẩn bên mình. Bản thân sinh ra là cậu ấm nên mấy chuyện đánh lửa nhóm củi dượng đâu có biết. Ban ngày đi quanh rừng kiếm củ quả dại mà ăn, mon men ra suối kiếm nước uống. Ban đêm thì chui vào hang mà ngủ, nhưng cứ mắt nhắm lại là dượng bị ám ảnh, bị hồn ma bóp cổ đòi mạng.
Đêm nay tự dưng trời đổ mưa, mưa to lắm, những hạt mưa nặng hạt thi nhau tạt vào cái hang nhỏ của dượng. Sấm sét nổi lên sáng rực một mảng rừng, mỗi lần tiếng sét nổi lên dượng ba Thành lại co ro người lại sợ sệt, khóc lóc. Sống như dượng lúc này không khác gì con chó sống chui sống nhủi.
Ầm ầm...
Tia sét lại nổi lên rồi, từ trong ánh sáng tia sét, dượng ba Thành nhìn thấy đôi chân ướt sũng. Quá sợ hãi, dượng cố lui càng sát vào trong càng tốt, nhưng hang nhỏ lại ngắn nên mức lui bị hạn chế. Đôi chân từ từ hạ xuống, thân thể bên trên từ từ hạ xuống thấp nhất.
Ầm ... ầm...
Tia sét lại nổi lên, khuôn mặt đầm đìa be bét máu của dượng năm Phú hiện lên, đôi mắt trợn trừng, răng nghiến chặt:
— Trả mạng... cho tôi... mau trả mạng cho tôi...
Dượng ba Thành sợ hãi hét lên rồi lao ra khỏi hang, chạy đi trong mưa, bên tai vẫn văng vẳng tiếng đòi mạng. Dượng hét lên, nước mắt hoà với nước mưa:
— Tha cho tao... tao không cố ý đâu... làm ơn tha cho tao...
Tiếng nói đay nghiến, tiếng oán trách cứ ám ảnh mãi trong tâm trí của dượng ba Thành mãi không buông. Dượng không chạy nữa, bước chân cũng đi chậm lại, dù trời có mưa to thế nào cũng không rửa sạch tội lỗi của dượng. Dượng lẩm bẩm:
— Sống như một con chó thế này thì sống làm mẹ gì nữa.
Bỗng dưng dượng ba Thành cười đau khổ, người vô tri không khác gì một kẻ điên. Trước mặt dượng là một cái cây to, dây leo chằng chịt, dượng lại bên đó buộc một đoạn dây leo ngắn vào cổ. Không trăn trối lời gì mà nhanh chóng quỳ xuống, đầu gối dượng không thể chạm đất, còn mắt cứ mở to dần. Đoạn dây leo cứ thế siết chặt lấy cổ của dượng, không khí không thể đi qua cổ được nữa. Hình ảnh lần cuối cùng dượng ba Thành thấy chính là vong hồn của dượng năm Phú đang nhe răng cười mãn nguyện. Trên trời mưa vẫn không ngừng rơi, những hạt mưa vẫn nặng hạt tưới tắp lên xác của dượng ba Thành.
Mấy ngày hôm sau, sau bao ngày tìm kiếm thì người nhà cũng tìm được xác dượng ba Thành trong rừng. Có điều xác chết của dượng ba Thành không còn nguyên vẹn nữa. Phần thi thể thối rửa đã bị những con vật trong rừng gặm nhấm. Vậy là nhà ông địa chủ Hương lại diễn ra việc tang trùng tang nữa rồi.
@ Em nói sơ qua gia phả cho mọi người dễ hình dung nha:
Bà hai Lành:
- Cậu hai Huy ( bị ông địa chủ Hương cắn chết)
- Dượng ba Thành, cô ba Ngọc Ngà là vợ chồng. Có 2 con gái, và đang bầu đứa 3.
- Cô tư Kim Ngân chưa chồng.
Bà ba Nhàn:
- Dượng năm Phú, cô năm Ngọc Hà ( điên loạn, tự tử). Có 2 con trai, một bệnh, một ngơ ngơ.
- Dượng sáu Nhân, cô sáu Ngọc Hạnh( bệnh gì chữa không được). Có 1 con gái.