Chương 31: Đoạt hồn ( tiếp )

Tâm linh huyền tưởng ký

Tuyết Minh 07-08-2023 11:40:18

Tắm gội sạch sẽ, Bảo Châu được má cô dìu vào phòng nằm nghỉ ngơi, chờ thầy thuốc đến. Lúc này cô vẫn còn hoang mang và lo sợ nhiều lắm, cô vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với mình nữa. Tay cứ nắm chặt lấy tay má cô, sợ buông tay ra chỉ còn cô 1 mình sẽ không biết làm sao. Từ bên ngoài tiếng người làm vọng lại: — Tới rồi, thầy thuốc tới rồi... Bà Tâm An gọi vọng ra: Hú — Mau đưa thầy thuốc vào đây. — Dạ. Thầy thuốc được đưa vào trong đó, ông cũng rất lo lắng vì thuốc mình kê đơn cho ai xưa nay đâu có bị gì. Vào trong phòng, thầy thuốc lại cẩn thận bắt mạch vài lần nữa mới dám đưa ra kết quả: — Thưa bà lớn, cô đây không có bệnh gì hết. — Ông hãy kiểm tra kỹ vào. — Tôi đã kiểm tra nhiều lần rồi, thật sự cô ấy không có bệnh gì. — Được rồi, vậy ông về đi. — Tôi chào bà lớn, tôi chào cô. Thầy thuốc về rồi, bà Tâm An mới an ủi con: — Không sao rồi con, thấy chưa con không có bệnh gì hết. Để mai má cho mời thêm thầy khác nữa cho chắc. — Dạ. Nghe má cô nói vậy, nên cô cũng yên tâm phần nào đó. Ngày thứ 2... Ngủ được 1 giấc sâu nhờ vào thuốc an thần của thầy thuốc cho, Bảo Châu thức dậy cảm thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều. Việc của cô ngày hôm qua tuyệt nhiên bị cấm không ai được lan tin ra. Cũng may ngày bình thường cô sống ôn nhu, hiền lành với mọi người nên người làm ở đây ai cũng yêu thương cô lắm. Tuy đã ổn, nhưng Bảo Châu vẫn cẩn thận ở lại nhà chưa dám đi ra bên ngoài. Má của cô cũng ở lại nhà để xem con gái sao, nhưng việc cưới của Ngọc Châu đến quá gần, bà cũng không thể vì đứa này mà bỏ đứa kia. Nên cũng cố gắng cân bằng cho hai đứa con, bà không muốn đứa nào bị tủi thân hết. Sáng giờ thấy con gái vẫn ổn, lâu lâu bà Tâm An hỏi: — Con thấy sao rồi con? — Sáng giờ vẫn ổn má ạ. — Ừ, vậy thì tốt quá rồi. — Vào đây xem mấy món đồ với má. — Dạ. Gần trưa hôm đó, ông Trần Đô cùng chị Ngọc Châu về ăn cơm. Chuyện của tiệm này không mấy nữa phải kêu 2 thằng con trai về quản lý, mà ông có 2 thằng con trai thì không thằng nào theo nghề ông. Một thằng học bác sĩ lại lấy vợ rồi theo vợ đi nước khác. Một thằng lại đam mê luật pháp lại theo quan tây làm việc. Có 3 đứa con gái thì chỉ có 2 đứa chưa chồng mới phụ giúp ông. Giờ Ngọc Châu cũng chuẩn bị được gã, Bảo Châu cũng không thể theo ông suốt đời được. Khi hai người họ về đến nhà, Ngọc Châu liền lại chỗ của em gái quan tâm: — Sáng giờ thấy ổn khoẻ chưa em? — Em khoẻ rồi chị. — Vậy chị cũng mừng lây, mai mốt chị được gã đi rồi, chỉ còn lại em ở với cha má. Em cũng phải thật khoẻ để thay anh chị chăm sóc cho cha má nghen. Bảo Châu vui vẻ vỗ nhẹ lên tay chị mình: — Chị yên tâm gã đi đi, ở đây có em mà, chị không cần lo đâu. Rồi người làm lên gọi: — Dạ, mời 2 cô xuống ăn cơm. — Ừa, chị biết rồi. Hai chị em bọn họ cùng nhau xuống phòng dưới mà ăn cơm. Bữa cơm cũng như mọi khi, không khí diễn ra rất vui vẻ. Thời gian lại đúng ngọ đứng bóng, Bảo Châu lại cảm thấy lạnh lẽo, toàn thân phát hàn. Chén cơm, đôi đũa vô thức rơi từ trên tay xuống. Cô liền đưa hai tay chéo qua ôm lấy thân, má cô nhìn thấy liền lo lắng cho con: — Đau ở đâu hả con? — Tự nhiên con thấy lạnh má ơi, giống như cơ thể đang ở trong thau nước đá. — Thôi thôi, vào phòng nằm nghĩ cho má. — Dạ. Ngọc Châu đứng lên: — Má để con dìu em, cha má ăn cơm tiếp đi, con ăn xong rồi. — Ừa. Ngọc Châu dìu cô vào phòng, khi cô vừa cử động cảm thấy toàn thân đau đớn khó hiểu. Mặt mày cô nhăn nhó lại, Ngọc Châu nhìn thấy em lại thêm phần xót xa: — Đau à? — Dạ, tự dưng em cảm thấy mỗi cử động đều đau đớn khắp mình mẩy. — Bước tiếp được không? — Để em thử. Bảo Châu vừa di chuyển chân lại cảm thấy đau đớn khắp nơi, đau đến nỗi mồ hôi tứa ra lấm tấm ướt hết cả trán. Bảo Châu lên tiếng: — Em không đi được, em không dám nhúc nhích luôn. Ngọc Châu mới gọi lớn, kêu 2 đứa người làm lại để khiêng cô vào phòng. Cha má cô lại không thể nuốt được cơm nữa, lại cho người đi mời thầy thuốc đến khám. Tâm bọn họ như thiêu như đốt, bởi con của họ bị bệnh gì mà thầy thuốc cứ nói không sao. Lần này họ lại mời thầy thuốc khác đến khám, ánh mắt những người thân của Bảo Châu cứ theo từng cử chỉ của thầy thuốc. Cứ sợ thầy thuốc sẽ bỏ quên đi thao tác nào đó. Khám xong, thầy thuốc lại kết luận: — Thưa ông thưa bà, cô đây không có bệnh gì hết, mạch đập ổn định, toàn thân khoẻ mạnh. Ông Trần Đô xót con nên hơi nóng tính: — Ông khám khám cho kỹ vào xem, hôm qua ông kia cũng nói không có gì. Mà sao con tôi cứ bị ớn lạnh, nay lại thêm đau đớn là sao? — Nhưng thật sự là không có gì thật mà, tôi đã khám kỹ lắm rồi. Bà Tâm An mới kéo tay chồng, rồi nói nhẹ nhàng với thầy thuốc: — Thôi thầy về, tôi cảm ơn thầy. Nhận tiền khám xong, thầy thuốc liền đi về. Cả ba người họ cứ ở trong phòng Bảo Châu, không ai muốn rời đi. Nhưng công việc cứ đổ dồn về, buộc ông Trần Đô phải ra lại tiệm. Sau 2 tiếng qua canh ngọ, Bảo Châu lại thấy mình bình thường, cô ngồi bật dậy như chưa từng có chút đau đớn. Má và chị gái cô hết sức bất ngờ, má cô hỏi: — Sao... sao con lại ngồi dậy? — Tự nhiên con thấy con lại khoẻ rồi má, không đau đớn gì nữa. — Ủa? Sao lại vậy kìa? Ba người bọn họ không một ai hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Ngay hôm đó, cha má của cô mới cho người đi mời thầy thuốc giỏi của những nơi khác về. Từ trưa lúc qua ngọ đến tối thì mọi chuyện vẫn bình thường. Bảo Châu lại không hề có chuyện gì xảy ra nữa, đến cái chuyện tiểu tiện, đại tiện mất tự chủ cũng không còn thấy nữa. Vì không yên tâm nên đêm đó, má của cô mới ngủ lại phòng với cô. Dù sao con bệnh cũng chỉ có cha má là quan tâm yêu thương con hơn người ngoài. [... ] Ngày thứ 3... Rút kinh nghiệm từ hai ngày trước, ngày thứ 3 này Bảo Châu ăn uống sớm hơn rồi vào thẳng trong giường mà nằm. Cô nằm im đợi chờ cơn đau đến với mình, lại đúng ngọ đứng bóng, toàn thân cô lại phát hàn, lại lạnh toát. Cô kéo lấy cái mền rồi đắp lên, má của cô mới vào phòng con xem sao. Bà nhanh chóng lại bên giường, còn giúp con kéo thêm chăn nữa: — Lạnh lắm hả con? Để má nói tụi nhỏ đốt lò sưởi cho con. — Không cần đâu má, lát nữa lại hết thôi mà. — Vậy có chuyện gì con gọi con mấy đứa người làm nghen. Giờ cha má phải qua bên nhà nội ngoại của con để bàn thêm cho lễ cưới của chị con vào ngày mai nữa. — Dạ, cha má với chị tư cứ đi đi. Con không sao đâu. — Ừa, con nghỉ ngơi đi, má đi lát về liền nghen. — Dạ. Cha má với chị của Bảo Châu đi chưa được 15 phút. Cô đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm vì mệt mỏi vô thức mở to, đôi con ngươi không di chuyển, nó chỉ vô thức nhìn 1 chỗ. Sau đó cô nhanh chóng ngồi bật dậy, nó nhanh gọn không khác gì lò xo. Cả cơ thể nhẹ bẫng như không, ngồi được dậy, cô lại đứng lên, nhẹ nhàng bước thẳng xuống đất. Đôi chân trần nhẹ nhàng bước đi trên nền đất lạnh, cánh tay cũng nhẹ nhàng đẩy cửa rồi đi ra ngoài. Người làm nãy giờ bị đau bụng chạy ra ngoài, giờ cái bụng êm êm mới chạy vào thì không thấy chủ của mình đâu nữa. Người làm đoán là cô chủ đã khoẻ lại như hôm qua nên đã dậy và đi đâu đó. Lúc này bụng của người làm lại sôi lên, nên cô ấy lại chạy vội ra ngoài. Bảo Châu lúc này đi bộ ra ngoài đường, bên ngoài lại nắng gắt, nắng đến nỗi ai cũng phải ở trong nhà núp nắng. Vậy mà cô ra ngay giữa ngã tư rồi nằm xuống đó mà ngủ. Ai gọi cũng không dậy, có người nhận ra cô nên chạy về nhà cô báo lại. Người làm trong nhà mới chạy ra rồi đưa cô về. Qua 2 canh giờ, Bảo Châu lại tỉnh táo, cảm thấy dưới chân đau rát, phồng rộp. Người làm nhìn cô mà mừng phát khóc: — Cô năm ơi cô tỉnh rồi hả cô, cô làm em lo quá cô ơi. Bảo Châu nhìn đứa người làm rồi hiền lành cười nói: — Không sao rồi, chị hình như ngủ được 1 giấc nên khoẻ hơn rồi. Mà sao chân chị nó đau đau. Đứa người làm bỗng nhiên sụt sùi khóc, kể lể: — Không cô ơi, cô không có ngủ. Lúc nãy cô nằm ngay ngoài ngã tư mà ngủ, người ta biết nên về báo tụi em mới chạy ra đưa cô về đó. Tự dưng Bảo Châu run lên vì sợ sệt, cô bắt đầu hoảng loạn, liền chụp lấy tay người làm hỏi rõ: — Sao... sao chị lại có thể ra đó? Rõ ràng là chị đang ở nhà mà. Chị không có đi ra đó đâu. Xưa nay chưa từng thấy cô chủ mình vậy, đứa người làm khóc to hơn: — Cô ơi cô đừng làm em sợ, em nói thiệt mà cô, nhà ai cũng biết, ngoài đường cũng bao nhiêu người thấy mà cô. Nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy Bảo Châu. Chưa bao giờ cô bị như vậy, cô không hiểu bản thân mình đang xảy ra chuyện gì. Cô co rúm người lại run rẩy rồi trùm mền kín đầu, nước mắt không ngừng chảy ra. Đứa người làm sợ hãi nhưng vẫn cố gắng ở bên an ủi, đợi cho ông bà chủ về.