Chương 25: Hai gia tộc.

Tâm linh huyền tưởng ký

Tuyết Minh 05-08-2023 14:58:07

Tại một thanh lâu nọ, phía dưới thì các bàn cùng các cô nương tiếp rượu cho khách đến đây. Còn phía trên lầu là những phòng riêng biệt, dành cho những vị khách muốn được ' riêng tư', và trả số tiền cao hơn. Trong phòng khách cũng có thể gọi đến số lượng cô nương mà họ muốn, điều quan trọng chỉ cần quý khách nhiều tiền và bo tiền hậu hĩnh mà thôi. Trong 1 căn phòng trong số đó, Nhất Tâm đang ôm ấy những cô nương xinh đẹp, da dẻ nõn nà, đặc biệt mỗi cô nương đều toát ra mùi thơm rất hấp dẫn. Một cô nương trong đó lại rót rượu đưa lên miệng của Nhất Tâm: — Đại gia à, em xin mời... Nhất Tâm nhìn sang cô nương đó mà cười hềnh hệch, nụ cười rất tà dâm và đê tiện biết bao nhiêu: — Được, được... Uống xong ly rượu còn không quên hôn lên má cô nương mấy cái. Sau đó, gã mới móc hầu bao bo tiền cho các cô nương. Một cô trong đó nũng nịu: — Đại gia, sao ngài về sớm vậy? Ở lại chơi với chúng em đi... — Lần khác ta lại đến, đến giờ phải về rồi... Bo tiền cho các cô nương xong, gã cũng không nỡ đứng lên đi về. Nhưng đó là trường hợp bắt buộc rồi. Ra khỏi thanh lâu, gã nhàn nhã vừa đi vừa hát, rảo bước về phía ngọn núi phía bắc. Đến nơi đó là 1 ngọn núi, gã phải leo lên 180 bậc thang đục từ đá thì mới lên được thiền viện. Thiền viện này có tên là Bắc Thiếu Lâm, là một chánh phái, lấy đạo phật làm gốc. Lúc lên đến nơi, Nhất Tâm mới khựng lại, không hiểu sao các sư phụ và đồng môn huynh đệ của gã đều có mặt tại sân thiền viện lúc này. Nhất Tâm nhìn tới nhìn lui rồi đi lại chỗ sư phụ mà hỏi: — Có chuyện gì vậy sư phụ? Sư phụ gã tức giận, đôi mắt mang đầy sự căm phẫn, sau đó ném hết những thứ tìm được trong phòng gã xuống đất. Sư phụ gã lên tiếng: — Con đang làm cái gì vậy Nhất Tâm? Biết mình đã bị lộ, Nhất Tâm lo lắng nhặt những quyển sách dưới đất lên. Gã cố gắng giải thích: — Sư phụ nghe con nói, cái này con chỉ đọc qua thôi... con... — Im miệng, con là chánh đạo, thờ phật pháp, sao con lại đi luyện môn phái âm - dương tiên quyết thể? Nhất Tâm vẫn cố biện minh cho hành động sai trái của mình: — Con không có... con... Sau đó sư phụ đưa tay ra lệnh cho sư môn giữ Nhất Tâm lại, chính bản thân ông mới qua bên đó nắm lấy áo của gã vạch ra. Từ giữa xương ngực đã hiện lên 1 đốm đen nhỏ, xung quanh đốm đen nhỏ đã bắt đầu mọc chân. Môn pháp âm - dương tiên quyết thể là lấy âm bổ dương, tức là phải dùng âm khí để tôi luyện bản thân. Môn pháp này cực kỳ lợi hại, nhưng điều tối kỵ là dễ nhập ma. Sư phụ vừa nhìn đã biết, vì âm nặng quá nên đã gia nhập tà đạo. Sư phụ đứng lui lại, thẳng thừng tuyên bố: — Ngày hôm nay, tại đây dưới dự chứng kiến của mọi người, của phật thánh. Ta tuyên bố trục xuất Nhất Tâm khỏi môn phái Bắc Thiếu Lâm. Lý do là tu chánh nhưng con lại rượu chè, cờ bạc, và dính vào các cô nương. Thêm 1 cái nặng nhất chính là tu tà. Nói xong sư phụ mới quay lưng bỏ đi, các đồng môn thì đứng đó để đẩy Nhất Tâm ra cửa. Gã vừa ôm lấy những quyển sách tà môn vừa rướn người réo gọi sự tha thứ: — Sư phụ, con sai rồi, xin người tha cho con, con sẽ từ bỏ hết, sư phụ... Dù có gọi đến khản cổ thì sư phụ của gã vẫn không một lần quay lại nhìn gã. Các đồng môn đẩy gã ra cổng rồi đóng lại, gã đứng cô đơn trước cái cổng thiền viện lớn. Sau đó quay lưng đi, miệng lẩm bẩm: — Lão già chết tiệt, lão sẽ hối hận vì đuổi 1 người tài giỏi như ta. Trời này đất này, không lẽ không có nơi cho ta dụng thân. Nếu không có thì tự ta làm nên tất cả. Trời đang yên bình bỗng nhiên sấm nổ đì đùng, không hiểu đó là báo hiệu cho chuyện gì sau này. [... ] Thị trấn Đại Lãnh là một trong những thị trấn sầm uất bậc nhất. Đây là nơi thông thương của mọi nơi đổ về, nó vừa có đường bộ lại có cả đường thuỷ nữa. Chính vì vậy ở đây dân có cuộc sống khá là sung túc đầy đủ, thậm chí gọi là dư giả nữa. Ở đây có 2 gia tộc là thương nhân nổi bậc nhất, kẻ 8 lạng thì người nữa cân. Đó là gia tộc Bạch gia, gốc từ tàu, nghề của họ là buôn bán những loại đồ cổ, buôn bán những loại hương liệu cao cấp đi khắp nơi. Nhất là những người có tiền và các bà lớn bà nhỏ của các đại gia, thậm chí là cho cả các nương nương trong cung nữa. Gia tộc thứ hai là gia tộc Trần gia, xuất thân là thương nhân trong nước. Nhưng vì 'cái đầu lớn' nên ông buôn bán, suy tính và đi trước thiên hạ vài nước cờ nên gia tộc ông mới có ngày hôm nay. Công việc của Trần gia là buôn bán cung cấp các loại vải, những đồ trang sức đi khắp nơi, và khách hàng của họ cũng là khách hàng của Bạch gia. Bạch gia 3 đời đều là con trai độc đinh, đến đời của Bạch Hữu Khiêm cũng là độc đinh. Cho dù cha gã có lấy thêm vợ và sinh thêm con cũng chỉ toàn con gái. Biết mình là độc đinh, lại là đích tôn nữa nên gã học hành không đến đâu, từ nhỏ cố gắng lắm thì gã cũng biết viết biết đọc và biết mặt các con số. Đối với thương nhân chỉ cần vậy là đủ, cha gã vẫn hay nói: ' học hành nhiều cũng không bằng có một đầu óc tính toán giỏi. ' Trong nhà gã biết được vị trí mình ở đâu và có những gì nên gã mặc sức ăn chơi, cờ bạc, rượu chè gái gú. Những bữa rượu thịt cũng tốn hơn cả trăm đồng bạc, nhưng đối với gã, tiền nhà gã tiêu mười đời cũng không hết được. Bữa cơm hôm đó, Hữu Khiêm mới lên tiếng nói với gia đình: — Cha, má... con muốn lấy vợ. Nghe con trai nói vậy, ông Bạch Hữu Lộc mừng vui khôn xiết, ông vội buông chén cơm xuống, nhìn con hỏi mà hỏi dồn dập: — Tốt quá rồi, con muốn lấy ai? Đó là cô nương nhà nào? Gia thế gia sao? À mà cũng không cần gia thế, về nhà chúng ta thì có gia thế ngay. Chỉ cần không phải các cô nương thanh lâu là được. — Cha... cha nghĩ con của cha là ai chứ? Mấy loại gái thanh lâu thì sao đủ trình để con lấy về làm vợ được. Má của gã, bà Kiều Thái Anh mới lên tiếng: — Ông đừng vội, để nghe con trai cưng nói xem sao? Hữu Khiêm lên tiếng: — Đó là con gái út của Trần gia, Trần Ngọc Bảo Châu. Má của gã đăm chiêu vài giây rồi lên tiếng: — À, cái con bé đó hả? Hình như vợ con ông Hữu Lộc đã biết về cô gái đó, ông lại thêm phần tò mò: — Là ai, hai người nói xem nào? Bà Thái Anh mới kể lại cô gái đó, với thái độ hết sức ưng ý: — Là con gái út của Trần gia, mấy lần tôi sang mua dồ cũng gặp con bé đó ra tiếp. Con bé lanh lợi, khuôn mặt nhìn phúc hậu lại thông minh nữa. Nghe đồn rất công dung ngôn hạnh, bao nhà đến ngỏ ý mà bên đó từ chối hết. Ông Hữu Lộc cười rõ to và đắc ý: — Là do những nhà đó không đủ trình như nhà chúng ta rồi. Chỉ cần nhà chúng ta ngỏ lời thì bên đó liền đồng ý. — Không phải đâu, do cô ấy đã có người thương rồi, nghe đâu sắp hết mãn tang cha của người thương mới cưới được. Ông Hữu Lộc lại chề môi: — Cái gì cũng không bằng có tiền, và cũng không có gì quan trọng bằng việc có nhiều tiền đâu. Ông Hữu Lộc vỗ vai lên con trai cưng: — Con trai của Bạch gia này, muốn gì mà lại không có. Đúng không con? Cả nhà của họ cười với nhau khá vui vẻ, vừa cùng ăn cơm vừa cùng bàn bạc sính lễ sẽ cho nhà gái. Mặc dù chưa qua nói chuyện mở lời với bên đó nữa. Nói là làm, ngày hôm sau cha má của Hữu Khiêm mới qua bên Trần gia mà nói chuyện. Vì là chuyện riêng, nên ông Trần Đô mới mời bọn họ vào nhà mà nói chuyện. Nhà của Trần gia cũng khá to lớn, tuy giàu có nhưng mọi thứ bài trí đến cách xây dựng trong nhà đều khá đơn giản. Bọn họ cùng ngồi lại chiếc bàn giữa phòng khách, ông Trần Đô mới hỏi: — Xin hỏi, Bạch gia qua nhà tôi có chuyện gì cần bàn sao? Ông Hữu Lộc cười xả giao rồi nhanh chóng vào chuyện: — Chuyện là con trai tôi cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, nên hôm nay chúng tôi mới qua đây xin được hỏi cưới con gái ông. Cô gái tên Bảo Châu đó. — Bảo Châu ư? Vậy để tôi gọi nó ra cho mọi người nói chuyện. Ông Trần Đô mới cho người làm vào gọi con gái. Rất nhanh vài phút sau, Bảo Châu xuất hiện. Vừa nhìn thấy cô, ai cũng chắc mẩm tin đồn quả thực không sai. Khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen dài, lại dày, ngũ quan trên mặt như điêu khắc, chưa kể khuôn trang quá phúc hậu. Ông Hữu Lộc nhìn phát mê ngay, chứ đừng nói gì đến con ông. Bảo Châu lên tiếng bằng giọng nhẹ nhàng: — Con xin chào mọi người. Nhà của Hữu Lộc cũng gật gù coi như đáp lại, còn Hữu Khiêm mắt cứ dán vào cô không rời. Ông Trần Đô mới nói lại chuyện mà bọn họ đến đây gặp cô. Bảo Châu nghe xong lịch sự lên tiếng: — Con xin lỗi, con đã có ý người thương. Thời gian nữa thôi con cũng sẽ được gã cho người đó. Bà Thái Anh có vẻ không đồng ý nên mở lời: — Thời nào thì cũng cha má đặt đâu con ngồi đó. Cha má không đồng ý thì sao mà con có thể gã đi được. Phải không ông Trần? Ông Trần Đô cũng cười xả giao mà trả lời: — Dạ, chị nói rất đúng. Nhưng cái đó là nhà người ta thôi, còn nhà tôi thì con cái nó thương ai, tôi sẽ gã cho người đó. Hạnh phúc nó nhờ, mà đau khổ nó chịu. Nên con tôi cũng đã có người thương, nên tôi xin từ chối mối hôn sự này. Từ chối là hai từ không có trong từ điển của Bạch gia. Ông Hữu Lộc nghiêm lại, hỏi lần nữa: — Từ chối? Tôi nghĩ ông Trần đây nên suy nghĩ trước khi quyết định chuyện gì đó. Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy được đâu. Tôi cho ông thời gian suy nghĩ và rút lại lời nói đó. — Tôi không rút lại lời nói của mình đâu. Tôi vẫn là từ chối mối hôn sự này, xin Bạch gia thông cảm. Một chuyện nhỏ nhoi như vậy mà Bạch gia lại không có được nên thái độ cũng không vui vẻ gì. Bọn họ đứng lên đi về mà không nói không chào ai lấy 1 tiếng. Bảo Châu lại bên ôm lấy tay của cha mình, cha cô lên tiếng: — Kể cả trong thiên hạ có hết đàn ông đi nữa. Chứ nhất định không gã con vào đó. Ở đây ai lại không biết cái lai lịch bất hủ của con trai độc đinh của Bạch gia chứ.