Mọi chuyện như vậy nên Kim Ngân cũng bàn với những người còn lại, để tìm Thanh Sơn giúp đỡ. Những người còn lại ngay từ đầu đã đồng ý nên lần này cũng không có phản đối gì. Kim Ngân lập tức ra chợ mà tìm kiếm Thanh Sơn, hắn cũng không kiêu ngạo từ chối vì lần trước đã không tin mà đuổi hắn đi. Hắn cùng Kim Ngân lên xe ngựa rồi về lại nhà Kim Ngân, cũng không quên cho mời mọi người lại, không hiểu sao lần này bà Lụa cũng đến. Hắn bắt đầu lên tiếng:
— Nếu tôi giúp mọi người, thì mọi người có đồng ý trả lại và bồi thường sự mất mác, oan ức cho những người đã khuất không? Nếu được như vậy thì chuỗi tang tóc của nhà này mới chấm dứt, bệnh tật mới khỏi, nếu không từng người từng người sẽ chết. Khi nào chết hết những người liên quan đến ông Hương mới thôi.
Kim Ngân nhanh chóng đồng ý:
— Tôi đồng ý.
Dượng sáu Nhân và bà ba Nhàn cũng lên tiếng:
— Chúng tôi đồng ý.
Bà Lụa cũng lên tiếng:
— Tôi thì sao cũng được, vốn dĩ ngay từ đầu tôi cũng chỉ có ổng mà thôi.
— Vậy được rồi. Giờ tôi sẽ đến nhà lớn, mọi người không cần theo đâu.
Thanh Sơn được xe ngựa đưa đến căn nhà lớn. Khi xuống xe, hắn cũng không quên dặn dò người lái xe:
— Chú đứng xa xa qua bên kia đường đợi tôi, nên nhớ có ai gọi cũng tuyệt đối không được qua đây.
Hắn còn thuận tay đưa thêm cho người lái xe ngựa một lá bùa phòng thân. Nhận lấy lá bùa, người lái xe ngựa đánh xe đi xa hơn căn nhà này một đoạn dài cho chắc.
Sau những lần suy nghĩ thiệt hơn trong việc giúp đỡ gia đình này. Thanh Sơn quyết định nói chuyện với con quỷ, hy vọng nó sẽ ngừng tay.
Thanh Sơn lại vào căn nhà lớn, dùng 2 tay đẩy mạnh hai cánh cửa ra. Ở đây tuy được dọn dẹp sạch sẽ nhưng oán khí bao quanh nồng nặc đến khó thở.
Để túi đồ mang theo lên bàn, Thanh Sơn đứng giữa phòng. Hắn dùng ngón tay cái bấm lấy đầu ngón giữa, miệng lẩm bẩm niệm quyết ' vô minh hiện hữu'. Khi vô minh quyết được niệm xong, tất cả ma quỷ đều hiện ra bản thể của nó.
Lúc này đứng trước mặt hắn là một nữ đại quỷ, tóc dài che hầu hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra một phần đôi mắt đỏ như lửa, một phần hàm răng sắt nhọn. Toàn thân bao phủ một làn âm khí đen quánh, dày đặt. Trên đầu còn có cặp sừng nhọn hoắc. Đại quỷ cất giọng đanh thép:
— Gọi được ta ra, coi như ngươi cũng có chút tài.
Thanh Sơn đáp lời:
— Nữ quỷ, ta biết ngươi mang oán niệm rất lớn, nhưng cứ như vậy ngươi sẽ không thể đầu thai được.
Nữ quỷ cười lớn:
— Đầu thai? Ta đâu cần đầu thai. Khi ta chết, ta đã nguyện ám nhà này đến tán gia bại sản, đến bịnh tật điên dại, đến tuyệt tử tuyệt tôn. Ta phải chống mắt lên nhìn con cháu của hắn đau khổ, giết hại lẫn nhau.
— Bây giờ gia đình ông ấy cũng đã như lời ngươi muốn rồi đó, ngươi vẫn chưa hài lòng?
Bỗng nhiên nữ quỷ nghiêm lại, khuôn mặt đã oán giận lại càng thêm oán giận. Nữ quỷ buông lời:
— Hài lòng? Ta không hài lòng, mãi mãi không thể hài lòng đến khi nhà hắn chết hết.
Thanh Sơn khuyên nhủ:
— Tha cho họ đi, người cần đền tội đã đền tội, hãy tha cho những người vô tội. Con gái đúng là giận dai thiệt mà.
— Ngươi nói nghe dễ dàng quá. Ngươi có biết ta đã bị gì cho đến khi tự tử không?
Nữ quỷ bắt đầu kể lại câu chuyện của nhiều năm về trước...
Nhà của Hoa nằm sâu dưới xóm dừa, hai hôm nữa thôi Hoa sẽ theo chồng. Cuộc đời lấy được người mình yêu thương là mãn nguyện nhất rồi. Cha má cùng anh hai của Hoa tự tay trang trí nhà cửa, anh trai hoa còn cùng bạn bè kết lấy cái cổng bằng lá dừa nữa. Nhà Hoa nghèo lắm, quanh năm thuê đất ruộng của ông địa chủ Hương mà mần ruộng. Đến khi lúa chín thì gặt lúa mà trả, năm được mùa thì còn dư chút lúa mà ăn mà gieo lại. Chứ năm nào mất mùa thì coi như đói nhe răng, phải đi đến đó mà vay, lãi mẹ đẻ lãi con trả mãi không bao giờ hết.
Từ đằng xa, tiếng ông địa chủ Hương vọng tới:
— Thằng Đậu đâu, thằng Đậu đâu rồi?
Cha của Hoa mới đứng dậy, mọi người cùng nhau đứng ra phía trước cúi đầu chắp tay chào:
— Dạ tôi chào ông mới tới.
— Cái chuồng heo của mày có cho tao thêm tiền tao cũng không thèm tới.
— Dạ nay ông sang nhà con có gì không ông?
— Sao mày thiếu lúa nhà tao mà mày trả không đủ?
Cha của Hoa mới nhìn sang mọi người, ông trình bày:
— Dạ thưa ông, năm nay hạn hán đói kém quá, nên con đã xin khất với bà lớn, bà lớn có đồng ý rồi ạ.
— Bã đồng ý nhưng tao thì không, mau trả cho đủ lúa nếu không tao xiết đất, không cho mày thuê nữa.
Mọi người nhà Hoa mới khúm núm van xin:
— Dạ, dạ con xin ông cho con khất 3 ngày nữa thôi. 3 ngày nữa gã con con xong, con kiếm lúa trả đủ cho ông.
Ông Hương nhếch mép cười khinh bỉ:
— Nghèo mà bày đặt gã con.
Sau đó ra lệnh cho đám người đi theo:
— Giữ tụi nó ở đó.
Nghe thấy mùi nhà có con gái, ông Hương quen tật nên vội vào trong mà kiếm. Lúc vào trong đang loay hoay dòm ngó cái nhà tranh bé xíu, xung quanh trên vách tranh còn dán mấy cái giấy mấy cái hoa bài trí. Từ dưới bếp, Hoa mới đi lên, lúc nãy đang mãi tắm gội nên chưa thể lên được. Lúc lên vừa thấy ông Hương, cô khúm núm cuối chào:
— Con... con chào ông.
Thấy con gái mới lớn, da dẻ thơm tho, nhan sắc đằm thắm, coi bộ cũng nảy nở đôi chút. Ông Hương buông lời trêu ghẹo:
— Con gái nhà nghèo, ăn rau ăn cỏ mà coi bộ cũng... mơn mởn dữ nghen...
Ông ấy còn cười cợt, nụ cười khiến Hoa cảm thấy gai gai cả người. Cô tìm cách chạy ra ngoài, nhưng bị ông Hương kéo lại:
— Ế... đi đâu đó em...
Hoa sợ hãi, đến lúng túng:
— Dạ... dạ con ra ngoài với cha má con...
— Đi đâu mà đi... ở đây với tao.
Ông Hương cười lên hô hố rồi bế sốc Hoa vào phòng, ông Hương để cô lên cái giường tre ọp ẹp rồi hôn lấy hôn để lên mặt Hoa. Cô sợ hãi khóc lóc, van xin:
— Ông ơi... con xin ông tha cho con ông ơi...
— Tha sao được mà tha, giờ nó hứng lên rồi sao mà tao chịu nổi. Hí hí...
Ông Hương nắm lấy áo Hoa xé toạc, quần cũng bị ông Hương kéo xuống tận gối. Bao nhiêu thanh xuân mơn mởn của đời con gái hiện hữu ra trước mắt ông, thì làm sao mà ông kiềm chế cho được. Ông Hương khoá tay Hoa ngược lên trên, mặt mùi vùi vập lên thanh xuân của cô. Ông cũng nhanh chóng kéo quần ông xuống, vùi dập lấy đời con gái của cô. Hoa đau đớn, nhục nhã, van xin đến đâu cũng vô dụng. Cô bắt đầu chửi rủa:
— Đồ khốn nạn, mau buông tôi ra... đồ ác độc...
Nước mắt đầm đìa khuôn mặt, mồ hôi chảy ướt cả cổ, cả cơ thể cô. Xong việc, ông Hương ngã nhào lên cơ thể cô, ông thều thào:
— Mày... coi như mày trả nợ được cho cha má mày rồi đó...
Ông Hương cũng nhanh chóng kéo quần đứng lên, tuy bên ngoài la hét khóc lóc, nhưng bên trong này ông Hương vẫn không dừng lại. Giờ ông Hương định bỏ đi, Hoa vơ lấy cái chăn mỏng che cơ thể của mình lại, dùng ánh mắt căm hờn nhìn ông Hương. Miệng không ngừng chửi rủa:
— Tôi rủa nhà ông tán gia bại sản, rủa nhà ông chết thiệt là khó coi. Rủa cho ông tuyệt tử tuyệt tôn...
Chát... chát...
Ông Hương nghe bị rủa như vậy điên tiết, bàn tay chộp lấy cái cổ của Hoa siết chặt. Miệng đay nghiến:
— Câm miệng, mày có tin tao giết hết nhà mày không?
Khi ông Hương vừa buông tay, Hoa chụp lấy cái kéo gần đó rồi từ từ đi lại chỗ ông Hương. Ông Hương sợ hãi lùi lại:
— Nè... từ từ có chuyện gì từ từ nói. Mày mà giết tao thì nhà mày cũng không yên đâu...
Hoa cười điên dại, đầu tóc rối bời:
— Giết ông thì dễ dãi cho ông quá...
Sau đó Hoa cầm kéo đâm thẳng vào ngực mình. Ông Hương cũng khá bất ngờ vì điều đó. Cơn đau nhói lên tê dại đến từng tế bào, Hoa nhanh chóng gục xuống đất, miệng vẫn không ngừng nguyền rủa, mắt vẫn không ngừng nhìn kẻ thù:
— Tôi... nhất định... thành quỷ... tôi nhất định ám nhà ông... nhất định...
Sau đó Hoa xuôi tay, mắt trợn trừng không thể nhắm. Ông Hương không thấy sợ, vì đây không phải lần đầu ông chứng kiến ai đó chết. Ông ấy vội vàng đi ra ngoài và tuyên bố:
— Coi như nó trả nợ cho mày rồi đó.
Nỗi uất hận của người nhà Hoa dâng cao tột độ, nãy giờ âm thanh la hét của Hoa đã vọng ra đến đây nhưng không ai có thể vào đó. Anh trai Hoa cầm lấy cái rựa trong tay muốn lao đến chém chết ông Hương. Nhưng ngược lại, lại bị đám người của ông Hương đánh cho nằm 1 đống. Còn cha má của Hoa thì chạy vào trong ôm lấy xác con, tiếng khóc ai oán thấu tận trời cao.
Kể xong câu chuyện, nữ quỷ trầm mặt xuống, Thanh Sơn có thể nhìn thấy cơn giận, sự oán hận khiến âm khí đen lại tăng lên. Nghe đến vậy thì ai không đau lòng cho được.
Thanh Sơn không muốn tiếp tục đối thoại thêm nữa, vì đây là chuyện không thể đối thoại được nữa rồi. Hắn tuyên bố:
— Ta biết ngươi chấp niệm, nên ta sẽ nhất định giúp ngươi siêu thoát.
Hai bên xảy ra hỗn chiến, Thanh Sơn cũng dùng hết võ thuật mà mình đã rèn luyện được những năm qua mang ra đấu với nữ quỷ. Có vẻ như đánh không lại, nữ quỷ dùng oán niệm của mình thao túng tâm trí của hắn. Nhất định hắn sẽ tự kết liễu đời mình tại đây như những tên thầy pháp khác. Nhưng nữ quỷ đã lầm, hắn không dễ bị thao túng như những tên thầy pháp hắn. Lúc này Thanh Sơn nhếch mép cười, rồi lấy những đồng xu trong túi áo ra bày trận pháp lên bàn. Miệng lẩm bẩm:
— Ngươi tuổi gì mà có thể thao túng tâm trí ta được.
Trận pháp ' âm dương điên đảo' bày từ những đồng xu cổ theo 8 hướng khác nhau, ứng với 8 quẻ trong bát quái, biến hoá khôn lường. Trận pháp này lấy mắt trận làm trung tâm, trên là dương, dưới là âm. Dùng mắt trận là nơi giam giữ oán khí lại một chỗ, nữ quỷ cũng bị nhốt lại đó.
Nữ quỷ bị giam cầm, cố gắng dùng hết oán niệm mà phá trận, nhưng càng cố phá, mắt trận càng siết chặt. Nữ quỷ kêu gào:
— Ngưoi cũng như hắn, chỉ muốn hại ta... đừng ra vẻ mình là người tốt... mau thả ta ra... ta mà thoát được. Ta bóp cho hồn phách ngươi không siêu thoát được... aaaa...
Thanh Sơn nhếch miệng cười, lại rút ra 7 lá cờ xoè ra thành hình cánh quạt, tay phải cầm quạt đưa lên cao, tay trái bên dưới vẽ bùa tạo thành trận pháp ' thất sát trận' để đánh bay oán niệm của nữ quỷ. Lá bùa vô hình được vẽ xong, hắn cầm lấy quạt quay người một vòng, mượn sức đất trời rồi hướng cánh quạt về phía nữ quỷ. Luồn sáng màu vàng từ cánh quạt được gom từ những chữ trên lá cờ xếp hàng với nhau tạo thành lưỡi gươm chém thẳng vào oán niệm của nữ quỷ. Ánh sáng chói lên như bom nổ, hắn phải nhắm mắt lại, quay sang một bên. Nữ quỷ cũng chỉ kịp hét lên đầy đau đớn, oán khí màu đen như bị lửa thiêu đốt như đám giấy tàn vừa cháy rơi lả tả.
Xong trận, những lá cờ, cũng như những đồng xu tự tan biến vào không trung như chưa từng tồn tại. Từ đó chỉ còn lại mấy oan hồn ông Hương đã hại, và cả oan hồn người nhà ông ấy nữa. Thanh Sơn nói với họ:
— Tôi sẽ mở một đoạn đường đưa mọi người xuống dưới đó, chứ lẩn quẩn ở đây dễ bị ma quỷ khác thao túng.
Thanh Sơn lại giang 2 tay ra mượn linh khí trời đất, sau đó ngón cái bấm lấy ngón giữa, tạo thành địa linh trận. Hai tay tạo một vòng rồi đẩy khí vào giữa, mở ra một con đường âm dương. Hắn nói với những vong hồn:
— Hãy bước vào đó đi, đừng sợ, ta đã nhờ đến Phong Đô Đại Đế rồi. Đừng lẩn quẩn trên trần gian nữa.
Trước khi bước vào con đường âm dương, vong hồn ông Hương mới nói với hắn:
— Xin hãy giúp nhà bạn tôi, ông ấy cũng như tôi. Ông ấy là địa chủ từ, sống ở đầu vùng này.
— Đã làm ác rồi cũng phải 1 đôi mới chịu. Tôi biết rồi.
Khi những vong hồn đều bước vào đó, hắn dùng ấn đan hai tay gần nhau, bắt khoá, khoá trận đồ lại. Xong việc hắn ngồi bệt xuống đất, sau đó liền nằm luôn xuống đất, giang hai tay hai chân than thở:
— Mệt chết đi được. Vậy mà còn chưa xong việc nữa...
Nằm nghỉ một lúc để lấy lại sức, sau đó mới đi ra ngoài, ngó qua ngó lại mới thấy chú lái xe ngựa ở từ xa. Hắn gọi:
— Chú ơi, chú... con xong việc rồi...
Mặc cho hắn gọi rát cổ họng, chú lai xe ngựa nhất định không đến, trên tay còn cầm lá bùa hắn cho mà niệm ' nam mô a di đà phật'. Vậy là đích thân hắn phải đi qua bên đó, thấy hắn còn nguyên vẹn, chú lái xe ngựa hết sức ngạc nhiên:
— Cậu còn sống hả? Có bị thương chỗ nào không?
— Tôi không sao, chúng ta về thôi.
— Cậu ăn bánh mật đi nè, đây là cô tư dặn tôi chuẩn bị cho cậu đó.
Hắn vui vẻ lấy bánh mật ra ăn, kiểu gì hắn cũng đã ghi điểm trong lòng người đẹp rồi.