Chương 055:

Cô Bạn Cùng Bàn

Liễu Hạ Huy 19-09-2023 19:11:07

Mặc dù Thang Đại Hải cũng có thể coi là danh nhân, là "tri âm ca ca" của vô số thiếu nam thiếu nữ. Nhưng đại đa số mọi người chỉ quen thuộc với giọng nói trầm ấm đầy sức hút của hắn, không biết cái bản mặt đại thiếu gia phong lưu của hắn. Cho nên dù Trần Thuật thường xuyên cùng Thang Đại Hải, Lý Như Ý ăn uống ngoài đường, rất hiếm khi bị người ta vây quanh. Thi thoảng cũng có fan tới xin chữ ký, Thang Đại Hải cười toét miệng, vừa mới rồi còn đang bốc phét với hai người anh em về chiến tích bất bại của mình trong đám hoa cỏ, nhận bút một cái, lập tức biến thành một tên cầm thù nho nhã, vờ vịt vít một câu :" Mong rằng rượu em uống đều là rượu ngon, người em gặp đều là người tốt, tình yêu em có là câu chuyện tình động lòng người nhất trên đời." Mỗi lần như thế Trần Thuật và Lý Như Ý thống khổ như bị táo bón. Giả dối tới mức ấy không ai hơn được nữa. Cười đau bụng một hồi, Khổng Nhược Khuê mới nghĩ tới một vấn đề: - Này, lát nữa chúng ta đi thế nào? - Sao? Khổng Nhược Khuê chỉ chỉ vì trí chiếc xe RV, Trần Thuật liền đau đầu. Chiếc xe RV như ngôi nhà di động đỗ ở dưới bóng cây rậm rạp khá xa, ở đó có mấy chục cay cổ thụ che đi, lại ở sau lưng đám thanh niên nam nữ kia, trời lại tối, nên không ai phát hiện sự tồn tại của nó. Nhưng đợi xe khởi động rời đi, e là lập tức nhận ra bị lừa. Hai người đã ăn xong, không thể ngồi trơ đó, chẳng lẽ ôm ấp thể hiện tình cảm, Trần Thuật thoáng suy nghĩ, đứng dậy đi tới bàn bên: - Các bạn, chúng ta gặp nhau coi như có duyên, cám ơn vừa rồi thông cảm cho chúng tôi, nào, tôi mời mói người một chén. - Được. Xỏ khuyên tai lảo đảo cầm chai bia đứng dậy, vỗ vai Trần Thuật: - Ông anh được đấy, nào mọi người, chúng ta mời anh ... Í, ánh tên là gì nhỉ? Trần Thuật cười rất vui vẻ, không cần suy nghĩ đáp luôn bằng tên y ghét nhất trên đời: - Tôi tên là Vương Tín. - Vương Tín, tên hay lắm, lời có chữ tín, tên hay ... Nào mọi người chúng ta mời anh Vương Tín một ly. Xỏ khuyên tai nhiệt tình ôm vai Trần Thuật hô: - Mời anh Vương Tín. Mọi người đồng loạt nâng chai lên mời: Trần Thuật uống xong bỏ cốc xuống: - Các bạn chơi vui vẻ nhé, tôi có việc phải đi trước đây. - Mà này sao không thấy bạn gái anh đâu nhỉ, sao chỉ có một mình anh? Nữ sinh chợt nhận ra chuyện lạ, nghiêng người nhìn sang bàn hai người thì đã không thấy ai nữa rồi: - Bạn gái tôi ấy à? Trần Thuật cười ha hả: - Bạn gái tôi có chút việc, đi trước rồi. - Đi trước à? Vì sao không đi cùng nhau. - À, chuyện của cô ấy gấp hơn. Đúng lúc này ánh đèn pha sáng lên phá tan bóng tối. Chiếc xe RV lớn màu đên như con dã thú từ dưới bóng râm tàng cây rậm rạp đi ra, khi đám thanh niên bị ánh sáng mạnh làm nheo mắt lại, chiếc xe đã rời đi. - Khổng Khuê ... Có cô gái từ đầu tới cuối nói ít chợt nhận ra cái gì, chỉ chiếc xe đó hét lên: - Cô ấy chính là Khổng Khuê, đó là xe của cô ấy ... Làm gì có chuyện đó, đã bảo không phải rồi mà, đám thanh niên sực tỉnh quay sang tìm "Vương Tín", ai dè thằng cha đó xoay người bỏ chạy được một đoạn rồi, thế là khỏi cần chứng thực nữa cũng biết, vừa nãy chính là Khổng Khuê. Trời ơi bọn họ lỡ mất cơ hội chụp ảnh với Khổng Khuê rồi. Và thế là ... - Vương Tín, thằng khốn kiếp Vương Tín, mày đứng lại. - Đồ lừa đảo, Vương Tin cái mẹ gì, đồ bất tín. - Dám lừa anh em bọn tao, không tha cho mày đâu, đúng lại ngay ... Bên bờ Châu Giang, Trần Thuật chạy trước, một đoàn người quát tháo chạy theo sau. Tên nào tên nấy gào thét chửi bới cứ như là bị Trần Thuật cướp mất trinh tiết quý giá vậy. Tâm tình Trần Thuật rất không tốt. Y thuộc sao Thiên Xứng mà câu cách ngôn của chòm Thiên Xứng là gì? Ung dung ưu nhã. Hành vi của những kẻ kia rất không ưu nhã, khiến cho tư thế chạy bộ của Trần Thuật cũng chẳng giữ được sự ung dung. Vì sự xuất hiện hoa lệ của chiếc xe RV kia, khiến cho đám Xỏ Khuyên Tai biết chân tướng sự việc, vừa rồi cô gái trông rất giống Khổng Khuê chính là Khổng Khuê. Người bình thường nào có cơ hội ngồi chiếc xe RV, ai lại bày một chiếc xe RV ở bên để đợi mình, đây là loại xe ưa thích của nghệ sĩ bận rộn, để họ có thể nghỉ ngơi khi di chuyển giữa các lịch trình. Với lại tên khốn kiếp Vương Tín đó rời đi, vì sao bạn gái hắn lại biến mất tung tích. Thậm chí tên khốn kiếp Vương Tin đó chạy tới mời bia là có ý đồ, thu hút sự chú ý của họ, để Không Khuê có thể né tránh ánh mắt của họ an toàn lên xe rời đi. Nghĩ tới việc mình bị thằng vương bát đàn này chơi như khỉ, tên nào tên nấy mặt đỏ bừng bừng, lửa giận công tâm, hận không thể ăn sống nuốt tươi Vương Tín Vương Bát Đản. Mẹ nó chứ, sỉ nhục trí tuệ người ta quá lắm. Vì thế bất chấp tên vương bát đản đó chạy đã khá xa rồi, đám Xỏ Khuyên Tai vẫn truy sát sau lưng không chịu bỏ qua. - Vương Tín, mày đứng lại cho tao ... Tao cho mày biết, dù, dù mày chạy tới chân trời góc biển, tao cũng không tha cho mày ... Xỏ Khuyên Tai thở hồng hộc, hắn là tên chạy nhanh nhất, tức giận nhất: Nghĩ tới việc mình ở trước mặt bạn gái, trước mặt Khổng Khuê, bị lừa như bị thiểu năng, lửa giận không sao nguôi được. Mình chỉ muốn cùng thần tượng chụp bức ảnh, xin chữ ký để khoe với bạn bè thôi, có cần ra sức phủ nhận như vậy không? Tức nhất là mình còn khoác vai thằng đó mời uống bia do chính mình trả tiền. - Vương Tín, thằng chó khốn kiếp, mày đứng lại. Trần Thuật tất nhiên không dại mà dừng lại, kệ cho những lời chửi bới phía sau, y dần dần điều chỉnh lại hơi thở, sau đó ung dung mà chạy. Luận tới đánh nhau thì chưa chắc Trần Thuật là đối thủ của ai trong đó, nhưng luận tới chạy bộ, thách chúng cũng không đuổi được. Thời đại học y là kiện tướng chạy đường trường có tiếng, lấy được không ít phần thường thể thao trong trường. Tốt nghiệp rồi vẫn không bỏ thói quen dậy sớm rèn luyện sức khỏe, bất kể gió mưa không bỏ, nếu mưa quá to không ra ngoài chạy được thì Trần Thuận vẫn chạy trong phòng. Nhờ thế không chỉ vóc dáng Trần Thuật rất cân đối, tố chất sức khỏe cũng hơn hẳn người thường. Chính nhờ vóc dáng và tố chất này nên Trần Thuật mới có sức cạnh tranh trước mặt các cô gái. Hơi thở Trần Thuật mạnh, ngắn, đều đặn, giữ tiết tấu ổn định, chỉ cần chạy nhanh hơn lúc tập thể dục một chút thôi cũng đủ kéo giãn khoảng cách với đám Xỏ Khuyên Tai rồi. Gió Châu Giang lồng lộng thổi ngược mái tóc, càng chạy càng thoải mái. - Vương Tín ... Thằng tiện nhân Vương Tín kia ... - Đứng lại ... Tao không đánh mày đau ... Đứng lại, Vương Tín ... - Vương Tín, mày, mày là thỏ hay sao mà chạy nhanh thế ... Trần Thuật vừa mới làm nóng người thôi, chưa chạy được 3km mà đám Xỏ Khuyên Tai rơi rụng dần rồi, tới nói chuyện cũng không lưu loát nữa. Chán thật đấy, bọn trẻ bây giờ kém quá, chưa chạy được 20 phút mà thế lực thế này đây. Cũng chẳng biết vì sao, chạy chạy mãi, Trần Thuật đột nhiên thích cái cảm giác bị người ta truy đuổi, thế nên Trần Thuật cố tình chạy chậm lại. Dù sao làm gì có lời nói nào thâm tình hơn "dù mày chạy tới chân trời góc biển, tao cũng không buông tha cho mày", - Nó chạy, chạy chậm lại rồi, nó mệt rồi ... Đám Xỏ Khuyên Tai ở đằng xa nhìn thấy hi vọng, lập tức cố sức đuổi theo. - Vương Tín ... Con mẹ ... Xỏ Khuyên Tai vừa mới mở miệng ra chửi thì bị một cơn gió mạnh xộc vào họng: Vừa rồi ăn uống bét nhè, giờ chạy bở hơi tai như thế, bị gió thổi vào, hắn sặc sụa ho vài tiếng, rồi chỉ thấy bụng lộn tùng phèo, rốt cuộc không nhịn được nữa. Ọe một tiếng kinh thiên động địa. Nào bia nào thức ăn phun ra thành vòi lớn. Mấy tên bạn đuổi theo nhìn thấy Xỏ Khuyên Tai nôn như thế, bất giác cũng cảm thấy cổ họng khó chịu rồi cục mặt xuống nôn thốc nôn tháo. Cha mẹ thường gửi tin nhắn dặn dò chúng ta đạo dưỡng sinh, ví như uống say đừng có vấn động mạnh, tưởng rằng nói đùa chắc. Đám Xỏ Khuyên Tai đang gập người nôn tới mật xanh mật vàng thì giọng nói ấm áp vang lên bên tai. - Các cậu không sao chứ? Xỏ Khuyên Tai vất vả ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt chân thành quan tâm của Trần Thuật, ngây ra chốc lát òa khóc: - Mẹ nó, bắt nạt người ta quá lắm.