- Anh ta thích cô.
Trần Thuật không rõ Khổng Nhược Khuê không hiểu thật hay giả vờ:
- Lần đầu tiên gặp mặt tôi đã biết anh ta thích cô rồi. Nhìn vào cách ăn mặc và chiếc xe anh ta đi, có thể thấy anh ta thích sự hào nhoáng xa hoa, nếu không vì thích cô, anh ta liệu có tới một quán mỳ tồi tàn không?
- Thế sao?
Khổng Nhược Khuê thoáng ngạc nhiên, sau đó háy mắt với Trần Thuật:
- Có phải thấy bản tiểu thư rất có sức chút không?
- Đương nhiên rồi, cô xinh đẹp như vậy, ai chẳng muốn nhìn thật nhiều?
Trần Thuật vừa nói vừa thể hiện bằng hành động:
- Thật biết nói chuyện.
Khổng Nhược Khuê bị Trần Thuật nhìn tới đỏ mặt, cái cổ cao ửng lên sắc hồng, ngay cả dái tai xinh xinh cũng thành màu hồng, rất là đáng yêu:
- Tôi chỉ nói ra một sự thật thôi, cô thừa nhận Bạch Khởi Nguyên thích cô không?
- Có.
Khổng Nhược Khuê không phủ nhận, trước mặt Bạch Khởi Nguyên có thể giả vờ tôi không hiểu, tôi không nói, tôi không biết gì hết, nhưng với Trần Thuật không che dấu:
- Tôi cảm giác được từ rất lâu rồi, chỉ là gần đây cảm giác càng thêm rõ ràng thôi.
- Bạch Khởi Nguyên là ai chứ? Nghệ sĩ cấp quốc bảo, cổ đông của Đông Chính, lại là đại minh tinh thần tượng có ngàn vạn fan hâm mộ ... Vì hai chúng ta thân cận một chút, anh ta liền sinh thù địch, đề phòng tôi.
Trần Thuật chỉ Khổng Nhược Khuê lại chỉ minh, vỗ đầu:
- Cô nói xem chỗ này anh ta có vấn đề hay không? Hai chúng ta sao có khả năng?
Khổng Nhược Khuê cắn môi, tựa cười tựa không nhìn Trần Thuật, thấy đầu vị này có vấn đề.
- Đương nhiên, cô đừng hiểu lầm, không phải tôi nói tôi không xứng với cô, chủ yếu vì tôi không nuôi nổi cô.
Trần Thuật chỉ cái xe RV như ngôi nhà nhỏ đỗ khuất ở dưới bóng cây rậm rạp cách đó không xa:
- Ngay cả cái xe đó tôi cũng không nuôi nổi.
- Được rồi, tôi biết anh nghèo rồi ... Thật đúng là ...
Khổng Nhược Khuê lườm Trần Thuật một cái:
- Vì cô giữ tôi lại, cho ên tôi đắc tội với Lạc Kiệt, vì cô quá xinh đẹp, cho nên tôi đắc tội với Bạch Khởi Nguyên. Tôi mới tới Đông Chính có hai ngày thôi mà đắc tội với con trai phó chủ tịch và minh tinh cổ đông ... Nói tới đây, cô có thấy áy náy với tôi không?
- Đúng là có.
Khổng Nhược Khuê như muốn bóp chết Trần Thuật luôn, cô muốn đổi phe tham gia vào đội ngũ kẻ thù đông đảo của y:
- Trong lòng tôi rất là áy náy với tổng giám Trần đấy.
- Cho nên sau này tôi là người của cô, bọn họ có chân lớn để ôm, có hậu đài để dựa, tôi cũng phải có. Nếu không tôi không thể sinh tồn ở Đông Chính được, chỗ dựa của tôi chính là cô. Khi họ ức hiếp tôi, cô phải bảo vệ tôi, khi họ sỉ nhục tôi, cô thay tôi sỉ nhục họ. Nếu họ động chân động tay với tôi ... À thôi, cái này tôi tự chịu.
Trần Thuật không hề giống đang nói đùa:
- Mỗi ngày đúng 6 giờ tôi thức dậy tập thể dục, chỉ cần Lạc Kiệt và Bạch Khởi Nguyên không dậy sớm hơn tôi, tôi có đủ tự tin đánh bại họ.
- ...
Khổng Nhược Khuê có cảm giác không nhịn nổi cười, này này anh kia, anh coi Đông Chính là nơi thế nào? Hang ổ thổ phỉ à? Anh coi Lạc Kiệt và Bạch Khởi Nguyên thành loại người gì? Lưu manh đường phố à? Với hiểu biết của cô với hai người đó, e là không nói tục một câu chứ nói gì tới ra tay đánh người:
Người này mới là đầu óc có vấn đề.
- Im lặng là đồng ý đấy.
Trần Thuật thấy Khổng Khuê không nói gì cả thì bổ xung một câu:
- Được.
Khổng Nhược Khuê vỗ ngực, hào khí ngút trời nói:
- Sau này anh là người của tôi rồi, người khác bắt nạt anh, tôi bảo vệ anh, người khác sỉ nhục anh, tôi sỉ nhục họ thay anh. Còn có yêu cầu gì nữa không?
- Thế thôi, tôi cũng ngại để cô mua phòng mua nhẫn cho tôi.
- ...
Trong lúc hai người nói cười, cháo cua bốc hơi nóng nghi ngút được đưa tới.
Khổng Nhược Khuê lau bát đũa, sau đó múc một thìa, thịt cua được chất đống bên trên, còn đầy hơn cả lòng của quán Lão Gia.
Trần Thuật ngửi thấy mùi thơm cũng thèm, định múc một bát thì Khổng Nhược Khuê đã đẩy bát cháo đầu tiên cho y, làm y lúng túng:
- Không cần khách khí như thế chứ?
- Không phải là đã nói rồi à, sau này anh là người của tôi mà, tôi sẽ che chở cho anh.
- Gồm cả chuyện lấy cơm sao?
- Đúng.
- Gồm cả chuyện giặt quần áo chứ?
Trần Thuật không lười, nhưng ghét nhất là giặt quần áo, đặc biệt là sơ mì trắng, dễ làm bẩn, lại không thể ném chung vào máy giặt với quần áo khác, phải tự giặt, có vết bẩn cứ phải vò đi vò lại, rất phiền.
- Đúng.
Khổng Nhược Khuê lại gật đầu:
Trần Thuật ngượng ngùng:
- Tôi đùa thôi mà.
- Không sao cả.
Khổng Nhược Khuê nhìn vết xẹo hình tam giác của Trần Thuật. nói chắc nịch:
- Không phải có dì Hai sao, nếu tôi đã nói với người ngoài rằng anh là đứa cháu ngốc của dì Hai, vậy anh đem quần áo tới nhờ dì Hai giặt cũng là bình thường, người khác sẽ càng tin quan hệ này.
Nói thế cũng phải, Trần Thuật lắc đầu:
- Làm thế ngại lắm, hơn nữa nhà cô xa qua, không tiện.
- Hừ, lòng tốt bị người ta coi như gan lừa.
- Í, câu này nghe sao quen thế, đây là phương ngôn chỗ chúng tôi mà.
- Thế à?
Khổng Nhược Khuê nháy mắt:
- Có phải nhớ ra gì rồi không?
Trần Thuật nghiêng đầu nghĩ:
- Ăn đi, không ăn thì cháo nguội đấy.
Khổng Nhược Khuê nhìn Trần Thuật cắm cúi ăn, cắn chặt răng ngà, có chút tức giận, muốn đập đầu y ra, xem xem có phải mấy năm qua ăn tới lòng lợn nhiều quá chui vào đầu rồi không?
" Kho báu trong ký ức của mình, chỉ sợ chỉ là một thoáng trong cuộc đời người ta."
Tâm tình cô có chút ảm đạm.
- Ăn đi chứ.
Trần Thuật ngẩng đầu lên:
- Không phải đói rồi sao?
Khổng Nhược Khuê đói thật, chẳng buồn để ý tới Trần Thuật, lại múc một thìa cháo thật đầy ăn. Dùng quẩy vừa mới rán ăn với cháo chúc, thêm vào rau muốn chua chua ngọt ngọt giòn giò, thế là bao chuyện không vui biến mất sạch, thấy cuộc đời thật quá mỹ hảo... ...
- Kia có phải Khổng Khuê không? Cảm giác thật giống.
- Khổng Khuê sao có thể ăn ở quán lề đường, giờ PTTM phát triền như thế, rất nhiều người đều từ một khuôn đúc ra.
- Em gái đó thật xinh đẹp, có phải Khổng Khuê hay không cũng đáng tới làm quen.
- Không thấy bên cạnh người ta có người à?
Một nhóm người trẻ tuổi ở bàn bên gồm bốn nam hai nữ chỉ trỏ về phía Khổng Nhược Khuê, bàn tán tranh cãi.
Trong đó đó thanh niên xỏ khuyên tai thắt bím tóc, không kìm lòng được trước vẻ đẹp của Khổng Nhược Khuê, quyết định:
- Để tôi đi hỏi, nếu là Khổng Khuê, chúng ta cùng tới chụp ảnh chung, xin chữ ký.
Nói xong đi luôn, loạng choạng tiến về phía Khổng Nhược Khuê.
Buổi tối Trần Thuật ăn bào ngư kỳ thực bụng không còn mấy không gian trống nữa, nhưng mà Khổng Nhược Khuê đúng là thực sự biết chọn chỗ ăn, món cháo cua này phải gọi là số một. Hơn nữa còn do đích thân Khổng Nhược Khuê múc cho, nam nhân nào có thể từ chối được chứ?
Mặc dù cúi đầu ăn cháo, nhưng lời bàn tán của mấy người trẻ tuổi bên cạnh vẫn lọt vào tai y. Nhìn thấy thanh niên kia đi tới, hơn nữa dưới bàn của bọn họ cả đống chai bia ngổn ngang, đù biết là đã uống nhiều lắm rồi.
Trần Thuật ngẩng đầu nhìn Khổng Nhược Khuê, phát hiện tuy cô đang ăn, nhưng hồn vía lại ở đẩu đâu, không biết có tâm sự gì, căn bản không để ý tới chuyện xung quanh.
Thanh niên xỏ khuyên tai đi tới trước mặt Khổng Nhược Khuê hỏi:
- Làm phiền cho hỏi, chị có phải Khổng Khuê không?
Khổng Nhược Khuê đang chìm trong ký ức tuổi thơ, không ngờ đột nhiên có người chạy tới trước mặt mình hỏi chuyện, đôi mắt mờ mịt ngước lên.
Vừa nhìn dung mạo tuyệt mỹ đó, thanh niên kia tích tác xác nhận ngay hàng thật rồi, hô lên:
- Khổng Khuê ...