Thanh niên kia vừa mơi hét lên, tức thì thì đám bạn đang ở bên cạnh đợi tin tức thì kéo ùa cả sang, vây quanh hai người bọn họ.
- Đúng là Khổng Khuê chứ? Không nhìn nhầm chứ?
- Khổng Khuê thuật đấy, giống hệt trong phim luôn.
- Tôi thấy Khổng Khuê rồi, tôi thấy Khổng Khuê rồi ...
Nam sáu nam nữ vây quanh họ kích động la hét, còn may lúc này vắng khách lắm rồi, nếu không không biết còn kinh động bao nhiêu người nữa.
Rầm!
Trần Thuật thình lình đập bàn một cái, bát đũa chấn động, ngay cả Khổng Nhược Khuê đang chưa biết phải ứng phó với những người kia ra sao cũng giật bắn mình.
Dùng sức quá mạnh, không chỉ bàn tay đau rát, cả cánh tay cũng muốn tê đi.
- Khổng Khuê, Khổng Khuê, Khổng Khuê ... Các người suốt ngày gọi Khổng Khuê, không thấy phiền à?
Trần Thuật mặt đỏ bừng bừng, phẫn nộ chỉ:
- Các người nhìn kỹ bạn gái tôi đi, cô ấy giống Khổng Khuê chỗ nào hả, cô ấy xinh đẹp hơn Khổng Khuê nhiều.
Mấy người trẻ tuôi kia bị Trần Thuật quát lớn làm khựng lại.
- Anh đừng lừa tôi, chị ấy đúng là Khỏng Khuê.
Xỏ khuyên tai dó quá kích động, nói xong ợ một cái, lại thấy ở trước mặt mỹ nữ có hành vi này không ổn, vội che miệng lại:
- Chị là Khổng Khuê đúng không?
Khổng Nhược Khuê chỉ Trần Thuật, cười bẽn lẽn:
- Tôi là bạn gái anh ấy.
Mấy người kia ngỡ ngàng:
- Không phải Khổng Khuê sao, sao thế được?
- Anh lừa tôi chứ gì? Chúng tôi xem phim chị ấy đóng rồi, bạn gái anh giống hệt Khổng Khuê.
- Đúng thế, tôi còn mua album của chị ấy cơ mà, làm sao mà nhầm được.
Xác nhận bằng mắt mà nói, cô gái này chính là Khổng Khuê.
- Hừ.
Trần Thuật ngồi đó tỏ ra hết sức bực bội:
- Bạn gái tôi từ thời cao trung đã bị người ta nhận nhầm là Khổng Khuê rồi, lên đại học còn bị người ta gọi là "Khổng Khuê thứ hai", lại còn có người hoang đường tới mức biết cô ấy không phải Khổng Khuê còn cứ chạy tới xin chụp ảnh chung chỉ để khoe khoang trên mxh... Các người có biết làm thế gây phiền nhiễu cho người khác lắm không? Chúng tôi chỉ là người bình thường, chúng tôi muốn sống cuộc sống đơn giản bình đạm chứ không muốn trò đùa cho người khác, các người có thôi đi không hả, đừng làm phiền người ta nữa.
Đám nam nữ trẻ tuổi thấy Trần Thuật phản ứng mạnh như thế làm họ bán tín bán nghi nhìn nhau.
- Thôi mà, bọn họ chỉ là không biết ...
Khổng Nhược Khuê kéo tay Trần Thuật khuyên can:
- Em để anh, khhông tin chứ gì, tôi hỏi nhé Khổng Khuê liệu có ăn uống ở hè phố không?
Trần Thuật lên tiếng hỏi trước:
Trừ khi quay tiết mục, làm gì có minh tinh đi ăn uống hè phố, đám thanh niên lắc đầu, trong suy nghĩ bình thường, minh tinh cỡ đó chỉ xuất hiện ở nhà hàng có sao mà thôi.
- Khổng Khuê liệu có múc cháo cho tôi không? Vừa rồi cô ấy múc cháo cho tôi đấy, các cô các cậu có thấy không hả?
Trần Thuật lại hỏi:
- Tôi nhìn thấy.
Một nữ sinh kẻ mắt đậm như yêu tinh giơ tay:
- Khi ấy thấy chị ấy rất xinh đẹp, nên từ lúc chị ấy đi vào tôi để ý rồi, thấy chị ấy múc cháo cho anh ấy.
Trần Thuật chỉ thuật miệng mà hỏi thôi, đây là nghề cũ của y, chuyên ứng phó sự cố, khi một loạt chứng cứ nhỏ tổ chức lại, sẽ thay đổi cách tư duy của một người, y không cần biết là có người nhìn thấy hay không, y chỉ cần tự nói điều ấy là đủ.
Nhìn sang cô nữ sinh vô tình giúp mình một việc lớn, Trần Thuật lại hỏi:
- Thế mấy đứa có nhận ra tôi không?
Sáu cái đầu lắc liền một lúc, người này thì chắc chắn là không biết.
- Thế không phải là xong rồi à, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ vô danh.
Trần Thuật kéo cổ áo sỏ mi lên:
- Nhìn xem đây là áo hiệu gì? Thôi khỏi nhìn, áo mua thanh lý ở lề đường đấy, Khổng Khuê liệu có tìm một người bạn trai như thế không?
Cả đám quan sát Trần Thuật, tuy coi là ưa nhìn, nhưng ăn mặc rất bình thường, lại lần nữa lắc đầu.
Trăm phần trăm tuyệt đối không thể có.
Sau đó Trần Thuật đưa ra kết luận cuối cùng, rất là bực tức chỉ Khổng Nhược Khuê:
- Thế bây giờ còn cho rằng cô ấy là Khổng Khuê không?
- Ợ ...
Xỏ huyên tai lại lần nữa ợ hơi bia, dụi đôi mắt đã hơi mơ hồ, chắp tay với hai người:
- Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi nhầm người, làm phiền anh chị.
- Nhưng mà công nhận bạn gái anh giống Khổng Khuê thật đấy, anh thật may mắn.
Một chàng trai hết sức hâm mộ:
- Chị, chị thật xinh đẹp.
Mấy người kia vừa xin lỗi vừa khen ngợi Khổng Khuê:
Trần Thuật bấy giờ mới nguôi giận, thái độ hiền hòa hơn:
- Không sao, chúng tôi cũng quen rồi, cứ ra ngoài là thế nào cũng có người chạy tới làm phiền, cô minh tinh đó hại người không ít.
- Xin lỗi anh, xin lỗi anh.
Xỏ khuyên tai trông rất lưu manh, nhưng lại biết lý lẽ, xua tay với đám bạn:
- Đi thôi về uống tiếp.
- Cám ơn.
Trần Thuật chắp tay:
- Tôi và bạn gái phải ăn cơm nữa, nếu nguội mất thì phí.
Mấy người kia cười ngại ngùng quay về bàn của mình.
- Anh trai, mời anh một chén.
Xỏ khuyên tai về bàn mình nâng chai bia lên:
Trần Thuật nâng cốc trà mỉm cười lấy trà thay rượu.
Chuyện vậy là trôi qua, mấy người trẻ tuổi lại bàn tán rôm rả, chơi đoán số phạt bia.
- Anh là đồ lừa đảo.
Khổng Nhược Khuê đầu cúi thấp, nãy giờ cô nhịn cười tới khổ, nói nhỏ:
- Tôi không muốn lên tin nóng.
Thần Thuật ung dung ăn rau muốn:
- Bình tĩnh, lúc này nhất định phải tỏ ra thật bình thản, vừa rồi nói là họ nhận nhầm người, có khi vẫn còn bán tín bán nghi. Nếu cô ăn quá vội để đi, họ sẽ còn kéo tới đấy.
Loại chuyện này chỉ có thể đánh chết cũng không nhận.
Nếu như bị bọn họ xác định là Khổng Nhược Khuê, thế nào cũng vây quanh đòi chụp ảnh chung, rồi ký tên, lúc đó có khi kéo thêm những người khác tới, thế nào cũng biến thành buổi họp mặt fan.
Kết quả tất yêu sẽ là tin tức Khổng Nhược Khuê và "nam nhân thần bí" hẹn hò sẽ bay khắp nơi. Khổng Nhược Khuê thường xuyên lên trang bin, gặp phải loại chuyện này nhiều rồi, cô ấy là đại minh tinh, chả ai dám làm gì, còn mình thế nào cũng bị đám phan cuồng lôi ra lý lịch ba đời, sau đó ngày ngày rình rập đầu ngõ, đợi mình đi ra chọi đá.
Rơi vào vòng xoáy scandal, Đông Chính cũng không thể không có ý kiến.
Bạch Khởi Nguyên đang hừng hục như mặt trời chính ngọ, nhưng hắn lên tới đỉnh cao sự nghiệp rồi, giữ được sức hút là tốt, khó mà tiến thêm được nữa.
Đôi khi không phải anh đi xuống, mà vì khán giả đã quá quen mặt anh, không còn cảm giác tươi mới nữa.
Đó là sự khắc nghiệt của giới giải trí.
Còn Khổng Nhược Khuê vẫn rất trẻ trung, cô là tương lai của Đông Chính, hiện cũng là chiêu bài, là cây sinh tiền của Đông Chính, nếu có gì bất trắc, Đông Chính lại không lột da y hay sao?
- Có phải anh thường xuyên làm loại chuyện này không?
Khổng Nhược Khuê thì thầm, đến cái điệu bộ cắn môi nhịn cười cũng thật xinh đẹp:
Vì để thuận tiện nói chuyện, hai người ghé sát đầu vào nhau, Trần Thuật ngửi được cả mùi thơm trên tóc cô, dìu dìu, thoang thoảng, rất dễ ngửi, mắt hết sức tự nhiên liếc qua đồi ngực nhấp nhô, nuốt nước bọt ực một cái.
- Lần đầu tiên đấy.
Trần Thuật thấy mũi ngưa ngứa, hơi ngả người ra sau:
- Cô nghĩ rằng tôi thường xuyên cùng đại minh tinh ăn uống ở ngoài đường à?