Lão Gia tên thật là gì chẳng ai nhớ, vì quán tên Lão Gia cho nên mọi người quen gọi ông như thế. Vợ Lão Gia mất rồi, có mỗi một cô con gái thì sống ở bên Pháp, nghe đâu định lập gia đình bên đó luôn không về nữa, đón Lão Gia sang ở cùng rồi, ông già sống không quen lại về, mở quán mỳ này một là nghề cũ, hai là ông già cô đơn, kiếm việc để làm cho đỡ buồn.
Chắc là bụng đói nên bàn chuyện ăn uống làm người ta khó chịu, Trần Thuật chép miệng:
- Chú ơi, nhỡ người ta bữa nào cũng ăn gan ngỗng thì sao?
- Gan ngỗng thì khác quái gì gan lợn? Nếu cậu thích, ra chợ mười mấy đồng một cân, mỗi ngày tôi làm một món khác nhau cho cậu ăn.
Lão Gia mặt xem thường, bê bát mỳ lớn tới trước mặt Trần Thuật, lòng phủ bên trên suýt tràn ra:
- Nha đầu đó không thích ăn thì cậu ăn đi. Mà không phải tôi nói cậu chứ, cậu chiều bạn gái quá, người ta mới coi cái tốt của cậu là hiển nhiên ...
- Lão Gia, chúng tôi tới trước, sao lại làm cho cậy ấy.
Khách ở bàn bên bất mãn chen vào:
- Cậu ấy là con tôi đấy, sao nào?
Lão Gia ngang nhiên đáp, ông già này chưa bao giờ biết lịch sự với khách hết:
Trần Thuật quay sang cười ngại ngùng với hai vị khách kia.
Người này vừa thôi lại có người ý kiến:
- Lão Gia, sao bát bát anh ấy nhiều lòng mà chúng tôi lại ít thế.
- Cậu ấy là con tôi.
Mặc dù tự nhiên biến thành con người ta, Trần Thuật ăn rất vui vẻ, cố tình mút mỳ sùn sụt.
Khi ăn no đặt bát xuống thì khách Trần Thuật hẹn cũng tới.
- Tôi ăn rồi.
Thái Chiêu từ chối lời mời của Trần Thuật, ngồi xuống đối diện:
- Anh Trần, có chuyện gì hay chiếu cố tôi thế?
Thái Chiêu tuổi chạc bằng Trần Thuật, người gầy gò, chẳng điểm gì đáng chú ý ngoài đôi mắt gian xảo khác thường, ai nhìn cũng biết là người không đàng hoàng gì rồi, hắn là người sáng lập Cty quảng cáo Bách Linh, gọi là công ty cho oai chứ trong tay chỉ có vài tài khoản giải trí có sức ảnh hưởng không tệ mà thôi. Mấy tài khoản giải trí này hoạt động rất tích cực ở Weibo, Wechat cùng với các mạng xã hội và trang tin lớn, dựa vào mỗi ngày đưa tin về minh tinh thu hút ánh mắt của fan hâm mộ.
Đương nhiên cũng xen vào một chút quảng cáo, hoặc là tâng bốc minh tinh nào đó.
Mỗi công ty truyền thông đều có công ty marketing riêng hoặc là hợp tác, đây là chuyện rất thường trong nghề.
Thái Chiêu do Nhậm Quang Minh giới thiệu cho Trần Thuật, khi đó hắn chỉ là một blogger chuyên lấy bộc lộ chuyện bí mật ở giới giải trí để hút người xem thôi, sự thật cực kỳ, toàn là đơm đặt thị phi, thuộc loại vì thu hút người đọc mà không gì không dám viết, nhưng nhờ giỏi nắm bắt tâm lý độc giả nên blog của hắn có lượng truy cập và theo dõi cực cao.
Trần Thuật vốn không ưa loại người như Thái Chiêu, một lần đi tàu tiện ngầm thấy hắn vì bảo vệ một bà bác không quen mà đánh nhau với người ta nên cảm quan thay đổi, lại thêm Nhậm Quang Minh giới thiệu cho nên đem mấy vụ làm ăn cho hắn làm, sau còn đưa ra kiến nghị hắn lập công ty hoạt động cho chính quy. Thái Chiêu rất cảm kích Trần Thuật, nhận được tin nhắn là tới với tốc độ nhanh nhất.
- Tôi mất di động rồi.
Trần Thuật vừa rút khăn giấy lau miệng vừa nói:
Là người trong nghề Thái Chiêu sao không hiểu ý nghĩa câu này, rất nhiều scandal rúng động giới giải trí bắt nguồn từ "điện thoại bị đánh mất","đem máy tính đi sửa", thế nên hai mắt hắn tức thì sáng lên, kích động như uống xuân dược, đưa tay ra hỏi nhỏ:
- Di động đâu rồi.
Trần Thuật trừng mắt:
- Tôi có mỗi một cái, sao đưa cậu được, cho cậu vài đoạn tài liệu là đủ, chuyện khác tôi không quan tâm.
- Anh cứ yên tâm.
Thái Chiêu xoa xoa tay, không khác gì sói nhìn thấy con mồi, thiếu điều chảy nước dãi:... ...
Lý Hân là trợ lý của Trương Thục, đương nhiên chỉ là một trong số trợ lý thôi, công việc hàng ngày của cô là quản lý tài khoản chính thức của Trương Thục trên Weibo, phụ trách tương tác với fan, phát đi tin tức mới nhất về Trương Thục.
Thói quen của Lý Hân là mỗi ngày thức dậy, việc đầu tiên là vào Weibo, Sina, gõ tên nghệ sĩ nhà mình vào khung tìm kiếm, xem xem có tin tức tương quan hay không.
Nếu như có bài viết khen ngợi nghệ sĩ nhà mình, cô sẽ bấm like hoặc là chia sẻ, nếu như có tin tức chê bai nghệ sĩ nhà mình diễn xuất không tốt hoặc là hành vi không đoan chính, đại đa số giả vờ không thấy. Nếu chuyện ở mức độ nghiêm trọng, cô liên hệ với phía Weibo, yêu cầu xóa hoặc là khóa tài khoản, ít nhất bắt đối phương phải xin lỗi.
Cũng giống như mọi khi, Lý Hân vừa ngồi ở bàn ăn uống sữa, vừa nhập vào hai chữ "Trương Thục".
Kết quả tìm kiếm ngay đầu tiên là tới từ tài khoản Weibo có tên " Bão lớn giới giải trí", tài khoản này khá quen thuộc trong giới, cô có linh cảm chẳng lành, quả nhiên tài khoản này ghi tiêu đề "Minh tinh Trương Thục say rượu lái xe gây sự cố bỏ chạy, công nhân bị thương rơi lệ khiếu nại."
Cô hoảng hốt click vào đó.
Trong tài khoản Weibo đó kể tỉ mỉ kể lại chuyện hơn một năm trước Trương Thục say rượu lái xe, đâm phải công nhân tan ca đi xe đạp điện về nhà, gây ra sự cô giao thông ác tính. Còn nói Trương Thục vì giữ hình tượng, cho nên né trách trách nhiệm, để người bạn gái đi cùng xe chịu tội thay mình, bản thân thì bỏ trốn khỏi hiện trường, giả vờ không có bất kỳ quan hệ gì.
Đáng giận hơn nữa còn chỉ trích, Trương Thục không trả đủ chi phí chữa trị cho người bị thương, người bạn gái kia giúp Trương Thục trả 2 vạn tiền thuốc men, sau đó biến mất một cách thần bí, tiếp đó toàn bộ chi phí chữa trị do người bị thương tự chi trả. Điều này làm gia đình công nhân vốn khó khăn gặp phải tai họa mang tính hủy diệt.
Cuối bài viết còn kêu gọi Trương Thục đứng ra chịu trách nhiệm, xin lỗi và bồi thường người bị hại.
Lượng chia sẻ rất ít, bình luận mới vài trăm, chia sẻ là quần chúng cắn hạt dưa xem náo nhiệt chỉ muốn lớn chuyện, còn bình luận đa phần là fan của Trương Thục.
"Chuyện kiểu này ai mà chẳng kể được, thay tên vào là có thể thành bất kỳ ai, viết bài có lương tâm chứ."
Fan này tỏ thái độ không tin:
Một nick tên là Tiểu điểu linh lung càng trực tiếp hơn mắng chửi, fan nữ luôn rất quá khích: " Nhận bao nhiêu tiền bẩn thế, đủ cho chủ tài khoản uống no thuốc trừ sâu không? Hay cần chị ship vài chai tới tận nhà."
" Bảo vệ Trương Thục của chúng ta."
Bọn họ hoặc công kích, hoặc sỉ nhục, còn có người hô hào ra tòa nói chuyện, bắt chủ tài khoản tung tin đồn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Lý Hân xem mà rợn người.
Làm nghề này nhiều năm rồi, cô biết chuyện không đơn giản như bề ngoài.
Thứ nhất, chuyện này là có thật, Trương Thục say rượu lái xe đâm bị thương công nhân, vì giữ hình tượng nghệ sĩ, để người bạn gái ngồi cùng xe là Trương Tinh làm thế tội.
Thứ hai, khi đó chuyện này bị truyền thông phanh phui, có điều nhanh chóng được tổ Lôi Đình xử lý thành công. Trương Tinh nhận lấy hết mọi trách nhiệm, phía công nhân bị thương cũng đã nhận bồi thường thỏa đáng.
Thứ ba, chuyện này đã lắng xuống rồi, hơn một năm rồi, sao lại còn có người nhắc tới, lại còn chi tiết như thế?
Hơn nữa thời gian tung tin hết sức chết người, 7 giờ sáng, đó là thời gian người đi làm thức dậy rửa ráy hoặc là tới tàu điện ngầm. Mọi người ở trên xe không có chuyện gì làm, tất nhiên vào Weibo xem tiểu thuyết, hoặc là tin tức, cho nên buồi sáng là lúc lưu lượng độc giả cao nhất.
Quan trọng nhất là những nhân viên công tác bọn họ hoặc là đang ở nhà, hoặc là trên đường, không cách nào nhanh chóng tập trung thương lượng cách giải quyết vấn đề. Khả năng làm lỡ thời gian, khiến sự kiện nhanh chóng phát tán.
Đây dứt khoát là hành động được lập kế hoạch tính toán tỉ mỉ.