Lâm Kỳ, Lạc Kiệt, mỗi người một tính cách, một kiểu thủ đoạn, hết sức thú vị, trước kia Trần Thuật có chút thanh cao, không thèm để ý mấy chuyện này, giờ bỏ đi được tự tôn, quan sát người khác, chịu khó nghiền ngẫm hơn, cảm giác ngộ ra nhiều điều.
Suốt dọc đường đi thang máy xuống tiếng oanh yến ríu rít, mùi nước hoa lẫn hương thơm thân thể nữ nhân làm người ta ngất ngây, mỹ nữ ở Đông Chính quả nhiên danh bất hư truyền, từ thanh thoát, hoang dã, gợi cảm cho tới vẻ đẹp tự tin trí thức đều có, đến Trần Thuật vừa có một ngày không vui vẻ gì cũng như quét sạch, thầm nghĩ Thang Đại Hải mà ở đây chắc chắn tẩu hỏa nhập ma.
Thiêng thật, nghĩ tới Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Vừa mới ra thang máy thì di động trong túi rung lên, Trần Thuật lấy máy ra xem, bên trên là bốn chữ "Thang đại thiếu gia", chính Thang Đại Hải viết vào:
- Tìm tôi có chuyện gì thế?
- Hôm nay là ngày đầu tiên cậu tới công ty mới, là ngày trọng đại, định mời cậu một bữa khao thưởng.
Tiếng cười sang sảng của Thang đại thiếu gia làm người ta ấm lòng, hắn thích nhất mời người ta ăn uống:
- Xe của tôi đã đỗ ở trước cổng của Đông Chính rồi, xuống mau.
- Anh thật đúng là, muốn mời cơm cũng phải hện trước chứ, bây giờ tôi là phó tổng giám công ty lớn, quyền cao chức trọng rồi. Vừa mới nhận lời đồng nghiệp văn phòng lát nữa liên hoan thì anh gọi điện tới, giả sử bây giờ tôi báo với họ là tôi không đi nữa, chẳng phải họ thấy tôi mới làm lãnh đạo đã lên mặt khó gần à?
Trần Thuật vừa bấm số tầng 1 vừa nói đùa với Thang Đại Hải:
- Thôi đi, sáng nay cậu trở mặt với Lạc Kiệt đã truyền đi khắp nơi rồi, tưởng tôi không biết chắc? Với tính của Lạc Kiệt, đời nào cho cậu dễ chịu, còn về phần cơm liên hoan e là không ai dám ăn cùng cậu rồi.
Thang thiếu gia vạch mặt:
- Hả, tôi nổi tiếng như vậy rồi sao?
Trần Thuật ngạc nhiên:
- Vênh mặt lên thật đấy à?
- Vênh cái gì, có nổi tiếng cũng sao bằng Thang đại thiếu gia, anh đã mời cơm thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh, cúp máy trước đây.
Suốt đường đi Trần Thuật cứ nghĩ mãi, ra khỏi cổng công ty, quả nhiên xe BMW của Thang Đại Hải đã đỗ sẵn, vừa lên xe đã hỏi:
- Này, làm sao tin tức của anh lại linh thông như thế, chuyện nhỏ xíu mà cũng biết nhanh thế?
- Chúng tôi làm truyền thông, Đông Chính làm phim ảnh, hai bên đương nhiên là hợp tác chặt chẽ rồi, nhiều nghệ sĩ mới của Đông Chính lần đầu xuất hiện trước công chúng là qua triết mục của tôi, cả minh tinh Tô Âm chỉ đứng sau Khổng Khuê cũng thế đấy. Bên đó cũng có không ít người quen biết. Đặc biệt là phòng kế hoạch của cậu quan hệ thân thuộc với tôi lắm, tôi chỉ nghe ngóng một chút là biết hết.
Thang đại thiếu gia dương dương đắc ý thu ánh mắt hỏi mấy bóng hình xinh đẹp qua lại:
- Thằng nhãi cậu khá đấy, vừa mới tới đã làm Lạc Kiệt bẽ mặt rồi.
- Ai bẽ mặt thì nói giờ còn sớm quá, giả sử tôi không ngồi vững được, bì mấy trò rẻ tiền của hắn đuổi đi thì người bẽ mặt là tôi, có kể ra chỉ khiến người ta cười thêm.
Trần Thuật chỉ chỉ tay bảo Thang Đại Hải đeo đai an toàn vào:
- Nói đi, sao cất công tới tận đây tìm tôi, có chuyện gì?
Thang Đại Hải giơ ngón cái:
- Tôi gặp phải phiền toái lớn, cần cậu ra tay cứu viện đây.
- Chuyện gì thế?
Trần Thuật nghiêm túc hỏi, Thang thiếu gia mặc dù tính cách hơi tùy tiện, bề ngoài nhìn có vẻ sống vô tâm vô tính thật, nhưng đối đãi với bạn bè chân thành, giỏi xã giao, lãnh đạo ở đài truyền hình đều thích hắn, thanh danh ở Hoa Thành này rất tốt, mối quan hệ rộng, chuyện bình thường không làm khó được hắn:
Chủ yếu là hắn có tiền, thời đại này tuyệt đại đa số vấn đề đều giải quyết được bằng tiền nên cuộc sống của hắn rất thaori mái. Nếu như đã phải tới tận nơi cầu viện mình, xe còn đỗ ngay cổng, thế thì không phải là phiền toái nhỏ rồi, bất giác cũng lo theo.
Chưa đợi Thang đại thiếu gia trả lời, Trần Thuật đã giật mình:
- Không phải là ... Anh làm cô bé nào có bầu rồi chứ? Loại chuyện này tôi không giúp anh đâu, cùng lắm tôi chỉ làm cha nuôi . .
- Nói cái gì thế? Vớ vẩn.
Thang đại thiếu gia ngắt lời:
- Tôi mà là loại người đó à? ... Lần nào tôi cũng dùng bao cao su, không có chuyện được. Là chuyện khác ...
- Vay tiền à?
Thang đại thiếu gia cười hô hố dè bỉu:
- Vay tiền tôi chẳng thèm tìm cậu, cho dù là dì lau dọn trong nhà tôi thì tiền trong tài khoản cùng lên tới 6 con số, cậu có không?
- Đúng là chó cắn Lữ Đồng Tân, không biết lòng người tốt, tôi mặc xác anh, khinh nhau à?
Trần Thuật nóng máu, nếu không phải xe đang chạy thì y đã bỏ đi rồi:
- Nguôi giận, nguôi giận, đùa mà.
Thang đại thiếu gia ngạc nhiên quay sang:
- Có tiền cho tôi vay thật à?
- Có.
Trần Thuật mạnh miệng đáp xong hơi đỏ mặt, vốn là không, song Thái Chiêu vừa chia cho y 20 vạn, mới 5 con số, chưa bằng cả dì lau dọn nhà cho hắn:
- Bốc phét, gia tài cậu có bao nhiêu, tôi không biết chắc.
- Xem ra anh không cần tôi giúp rồi, dừng xe.
- Được, được, cậu có tiền.
Thang đại thiếu gia cười nịnh nói xuôi theo:
- Cậu nói có một trăm triệu tôi cũng tin.
Trần Thuật có kích động nhảy xuống xe tuyệt giao, chơi với một thằng bạn quá nhiều tiền, đôi khi rất đả kích tự tôn.
- Lần này thực sự phải cần các cậu giúp rồi.
Thang đại thiếu gia mặt mày đau khổ:
- Tôi đang buồn thối ruột đây, cậu nhìn tóc tôi này, có phải thưa đi nhiều không? Đó là hai ngày qua bị rụng đấy, còn đau lòng hơn cả mất tiền.
- Rốt cuộc là sao?
- Hôm nay ăn đồ Nhật, vừa ăn vừa nói, tới lúc đó tôi kể cho cậu xảy ra chuyện gì, Như Ý cũng tới, đỡ phải nói lại lần nữa, cậu nghe cũng phiền.
Trần Thuật lại đột ngột hô:
- Dừng xe.
- Sao thế?
- Tôi muốn tuyệt giao với anh.
- Ăn xong hẵng tuyệt giao, tôi đặt chỗ rồi, ba người.
Thang đại thiếu gia vội khuyên:
- Được.
Trần Thuật làm mặt lạnh gật đầu:
- Không nên làm khó nhà hàng.
Tới quán thường tới, quả nhiên là Lý Như Ý đã ngồi đợi sẵn rồi, đúng thói quen của hắn, ngồi trong góc, vị trí có thể quan sát toàn bộ phòng bao, im lìm như con thú rình mồi.
Trần Thuật chào Lý Như Ý một câu không để ý hắn có chào lại mình không, ngồi vào chỗ giục:
- Đủ người rồi, anh nói luôn đi.
- Bức hôn.
Thang đại thiếu gia vẻ mặt hết sức nghiêm trọng:
- Mẹ tôi ép tôi kết hôn.
- Đây là chuyện tốt mà.
Trần Thuật vỗ tay:
Lý Như Ý cũng gật gù phụ họa, cha mẹ chọn vợ cho, đỡ tốn công.
- Tốt ở chỗ nào? Con bé đó ... Tôi không quen, càng không có cơ sở tình cảm nào hết. Thang đại thiếu gia này sao có thể cưới một cô gái không yêu?
Thang đại thiếu gia hai tay nắm tóc, không may đứt một sợi tóc, thế là suýt rơi nước mắt:
- Các cậu xem đi, xem đi, xem tôi đang trải qua chuyện gì đi.
Trần Thuật và Lý Như Ý nhìn nhau, đều thấy vấn đề nghiêm trọng rồi, tên này chăm sóc tóc quá chăm cha mẹ mà.
- Vậy là anh không quen cô gái đó?
- Không quen.
Thang đại thiếu gia nói xong lại sửa lời:
- Cũng không nói là không quen, hôm qua cậu gọi điện cho tôi nhớ không, khi đó tôi không tiện nói ...
- À, phải rồi, mẹ cậu gọi cậu về nhà ăn cơm, có khách quan trọng ... Chẳng lẽ là em gái đó? Đi xem mắt à?
Trần Thuật nói tới "đi xem mắt" không nhịn được cười, Lý Như Ý cũng chỉ mặt Thang Đại Hải mà cười, ai ngờ rằng Thang đại thiếu gia phong lưu thành thói, bạn gái vô số lại bị trong nhà ép đi xem mắt chứ.