Vì Bạch Khởi Nguyên đột ngột xuất hiện, mọi người đều đứng lên chào đón, nghe hắn nói không chỉ bao hết chi phí hôm nay, lại còn mời mọi người ăn sâm, ai nấy rối rít cám ơn.
Khổng Nhược Khuê vốn định nói không cần, nhưng mọi người đều đã tỏ thái độ rồi, cô mỉm cười không nói gì thêm nữa.
Bạch Khởi Nguyên vừa tới nơi liền chiếm lấy chuyền chủ đạo quay lại nói với giám đốc nhà hàng theo sau:
- Giám đốc Hà, lấy từ hầm rượu riêng của tôi một chai PINOT NOIR, để tôi uống cùng mọi người.
- Vâng ông chủ.
Viên giám đốc rời đi, tự có phục vụ viên đi vào kê thêm ghế cùng bát đũa cho Bạch Khởi Nguyên.
Rượu vang đỏ mà Bạch Khởi Nguyên gọi nhanh chóng được mang tới, đích thân giám đốc mở nút, ân cần hết mức, toàn bộ ly cốc uống rượu được nhân viên thay mới.
Bạch Khởi Nguyên nâng ly:
- Nào, tôi mời mọi người một ly, cám ơn mọi người vất vả vì Đông Chính.
- Cám ơn Bạch gia.
Các tổ trưởng kích động không thôi, chỉ là bữa liên hoan nhỏ của phòng, tưởng là vì quan hệ hai vị lãnh đạo số một số hai, bừa cơm này khó nuốt lắm, ai dè Khổng đại tiểu thư tới dự, sau đó cả Bạch Khởi Nguyên cũng góp vui, bọn họ dù vào công ty bao năm, nói chuyện với hai vị này một lần đã khó, đâu ra vinh dự này:
Đợi mọi người đã cạn rồi, Bạch Khởi Nguyên cười với Trần Thuật:
- Chúng ta lại gặp nhau rồi, lần trước gặp thì còn chưa quen biết, hôm nay gặp lại thì đã là người nhà.
Ái dà, mọi người nhìn cả sang Trần Thuật.
Tên này không chỉ quen Khổng Nhược Khuê lại còn quen Bạch Khởi Nguyên, có hai vị đại thần này che chở, không phải có thể nghênh ngang trong tập đoàn rồi sao?
Lạc Kiệt vờ vịt mời lần đầu nghe chuyện này:
- Té ra Khởi Nguyên cũng biết tổng giám Trần à?
Bạch Khởi Nguyên nụ cười ấm áp:
- Có duyên gặp tổng giám Trần một lần, đây là lần thứ hai.
- Ồ, hai người gặp nhau ở đâu thế?
Lạc Kiệt cười ha hả hỏi, lòng thì chửi cha chửi mẹ Bạch Khởi Nguyên, lần trước uống rượu với nhau, thằng chó nhà mày nói ấn tượng không tốt với Trần Thuật, muốn y không được dính vào chuyện của mình, vậy là còn quen biết nhau từ trước:
Được lắm.
- Tổng giám Lạc sao lại quan tâm tới chuyện tôi và tổng giám Trần gặp nhau ở đâu thế?
Bạch Khởi Nguyên tuy cười, nhưng ánh mắt cũng thoáng qua chút tức giận, tôi gặp ở đâu còn phải nói cho anh chắc:
- Vì tôi đột nhiên phát hiện ra, người xung quanh mình ai cũng quen biết tổng giám Trần, chỉ có mỗi mình tôi là người ngoài cuộc không biết gì cả ... Không khỏi có chút kinh hoàng.
Lạc Kiệt cố tình nói, giọng điệu có chút ngầm oán giận, bố trí tiệc liên hoan này ở đây là hắn có ý đồ dụ Bạch Khởi Nguyên tới để tất cả giáp mặt nhau:
- Vốn thấy tổng giám Trần và Khổng Khuê quan hệ rất tốt, tôi đã chấn kinh lắm rồi, không ngờ lại còn là người quen cũ của Khởi Nguyên, ái chà, đúng là nghịch thiên.
- Giờ chẳng phải tổng giám Lạc và tổng giám Trần cũng quen nhau rồi đấy sao?
Bạch Khởi Nguyên vờ không nghe ra gì cả, biết Lạc Kiệt trách mình hôm đó uống rượu che dấu hắn nhiều chuyện, nhưng mà ai không có bí mật của mình, nếu không tâm sự của hắn đã bị người khác biết rồi, nhân vật công chúng, sợ nhất là scandal mà:
Nếu theo đuổi được thì tốt, nếu chẳng may không thành công thì đó là đả kích lớn với hình tượng của mình, fan hai bên đánh nhau, công ty sẽ tổn thất.
Hắn chủ động nâng ly với Trần Thuật:
- Tôi mời cậu một ly.
- Cám ơn Bạch gia.
Trần Thuật có chút bất ngờ, vội nâng ly lên:
Hai chiếc ly khẽ chạm nhau, nhưng Bạch Khởi Nguyên không uống:
- Nếu đã tới Đông Chính rồi, vậy cậu là một phần tử của đại gia đình này. Những chuyện không vui trước kia bỏ qua, chỉ cần cậu giữ mình làm việc đáng hoàng, tôi tin mọi người sẽ sẵn lòng tiếp nhận cậu, nếu có ai không ủng hộ công tác của cậu, nói với tôi, tôi sẽ làm trung gian cho.
Lòng Trần Thuật trầm xuống, dù ngoài mặt không để lộ ra, song ngữ khí nói chuyện trở nên khô khan:
- Ý Bạch gia là trước kia tôi không giữ mình rồi?
- Tổng giám Trần chớ hiểu lầm, tôi không có ý đó, tôi chỉ nghe bạn bè trong giới nói một vài chuyện xảy ra ở Hoa Mỹ, cho nên mới lo lắng mà nhắc một câu thôi.
Bạch Khởi Nguyên chân thành xing lỗi, hắn nói câu này chủ yếu để Khổng Nhược Khuê biết, sợ cô bị Trần Thuật che mắt, lại lần nữa nâng ly:
- Nếu có gì không đúng, tổng giám Trần thông cảm, Khởi Nguyên tự phạt một ly.
Nói xong ngửa cổ uống cạn.
Mặc dù lời nói của Bạch Khởi Nguyên không thể chê trách được gì, nhưng cũng nói ra một sự thực, dù sao thì Trần Thuật và Hoa Mỹ mâu thuẫn, người trong nghề đa phần không lạ.
Có lẽ trước kia mọi người không hiểu Trần Thuật, nhưng bởi vì y báo thù chủ cũ mà "thanh danh vang dội", vì thế mà còn có người bán tín bán nghi.
Dù sao ở giới giải trí, thứ ít thiếu nhất là tin đồn, thật thật giả giả, có khi tận mắt thấy chưa chắc đã là thật, huống hồ là nghe đồn.
Nhưng bây giờ Bạch Khởi Nguyên lại nói thẳng trước mặt Trần Thuật, hàm ý cảnh cáo có thể không có, song mọi người đều có được câu trả lời, chuyện kia là thật.
Dù thế với thân phận Bạch Khởi Nguyên, hắn có thể đàng hoàng cảnh cáo Trần Thuật mà không cần tự phạt.
Phải nói ân uy đầy đủ, người ta không phục không được.
Nếu là người khác, ai cũng sẽ cam lòng uống ly rượu này.
Nhưng Trần Thuật lại không phải là người khác.
Tay cầm ly rượu của Trần Thuật đặt xuống, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tất cả đều kinh ngạc nhìn Trần Thuật, thầm nghĩ tên này điên rồi hay sao? Bạch gia tự phạt một ly, coi người ta tự phạt thật chắc.
Lạc Kiệt đã lĩnh giáo thủ đoạn của Trần Thuật rồi, cho nên chẳng hề bất ngờ với hành vi ngoài dự liệu này, song lúc này hắn giả ngây giả ngốc, nhắc:
- Tổng giám Trần, cậu không uống à?
- Đúng.
Trần Thuật điềm nhiên gật đầu:
- Nhưng mà Khởi Nguyên uống rồi mà.
Lạc Kiệt làm ra vẻ cuống lên:
- Bạch gia nói, nếu có chỗ nào không đúng, bảo tôi thông cảm, anh anh tự phạt một ly ...
Trần Thuật giọng điệu thoải mái như không:
- Tôi thấy anh ấy nói không đúng, cho nên để anh ấy tự phạt.
- Phụt!
Khổng Nhược Khuê nãy giờ làm người bàng quan, đột nhiên không nhịn được phì cười, cười một cái khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, rối rít nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, đột nhiên tôi nhớ tới một câu chuyện cười.
Bạch Khởi Nguyên mắt ánh lên tia phẫn nộ, song vẫn giữ phong độ quân tử như ngọc, giọng trầm ấm:
- Tổng giám Trần, tôi nói câu nào không đúng.
- Còn phải nhắc lại từng câu sao?
Trần Thuật hỏi:
Bạch Khởi Nguyên có cảm giác giống bị người ta đâm một dao, nhắc lại từng câu? Rốt cuộc mình sai bao nhiêu câu?
- Thôi, bỏ qua đi.
Trần Thuật xua tay, rộng lượng nói:
- Chúng ta là người một nhà, tôi có thể thông cảm.
Bạch Khởi Nguyên lăn lộn giới giải trí bao năm, có loại người nào chưa từng gặp qua? Vẫn lần đầu gặp loại người như Trần Thuật.
Có ý nói thật rõ ràng với Trần Thuật, nhưng bận tâm tới Khổng Nhược Khuê đang ngồi bên cạnh, Bạch Khởi Nguyên hắn có cần đi tranh luận đỏ mặt tía tai với một nhân vật nhỏ vô danh tiểu tốt không? Hắn biết cảnh ngộ của Lạc Kỳ lần đầu gặp Trần Thuật rồi, hắn không làm chuyện ngu xuẩn ấy.
Nhưng nếu kết thúc thế này, lòng lại uất ức.
Thoáng trầm ngâm Bạch Khởi Nguyên áp lửa giận trong lòng xuống, cười tiêu sái như thể Trần Thuật không là gì, quay sang Khổng Nhược Khuê:
- Tiểu Khuê, anh uống với em một ly.
- Em mời anh.
Khổng Nhược Khuê chủ động mời:
Bạch Khởi Nguyên khẽ thở dài, nếu Khổng Nhược Khuê tùy ý với mình một chút thì tốt rồi, nhưng cô lúc nào cũng hết sức khách khí, đó là biểu hiện muốn giữ khoảng cách.
Khổng Nhược Khuê đặt ly xuống, sau lưng liền có phục vụ đi tới rót đầy, hướng về phía Trần Thuật:
- Này, đứa cháu ngốc nhà dì Hai, chúng ta cũng uống một ly.
Mí mắt Bạch Khởi Nguyên nháy một cái.