Chương 021: Ngã ở đâu, đứng lên ở đó.

Cô Bạn Cùng Bàn

Liễu Hạ Huy 18-09-2023 17:47:06

Quán mỳ Lão Gia chia làm hai tầng, tầng một dùng kinh doanh, tầng hai dùng để sinh hoạt, diện tích không rộng, nhất là tầng một phải ngăn ra một khoảng để làm bếp, cho nên không gian hình chữ L còn lại chỉ đủ kê 8 cái bàn, lúc này phải có tới ba ngươi người, đám học sinh đi tới đâu ồn ào huyên náo tới đó, Trần Thuật như sự tồn tại không ăn nhập với khung cảnh, y tự biết thân biết phận đứng dựa vào góc phòng gần bếp. Lão Gia bê ra thêm vài bát mỳ cho khách, nhìn bộ dạng lôi thôi luộm thuộm của Trần Thuật khẽ buông một tiếng thở dài, nói với khách mới vào: - Hôm nay hết mỳ rồi, mai lại tới. - Lão Gia, sao lại hết nhanh thế? Vẫn còn sớm cơ mà. - Đúng thế, không còn mỳ thì làm ít canh, hoặc dùng mỳ ăn liền thay thế, bọn cháu đợi được. - Bố ơi bố, xin bố đấy, bọn con đói meo rồi, cho bọn con một bát đi. Đám học sinh nhao nhao, quán không có nhân viên nào cả, chỉ mình Lão Gia phục vụ, khách lại phần nhiều là khách quen vì thế lên tiếng nài nỉ : - Hết rồi, mai lại tới. Lão Gia rất dứt khoát, không thông cảm gì hết. Khách hàng làu bàu bỏ sang quán khác, mấy nam sinh còn dọa sau này không quay lại cái quán này nữa, Trần Thuật nhìn cảnh đó mà buồn cười, chả lo, quán làm vừa ngon vừa rẻ, sạch sẽ yên tâm, lần sau họ lại mò tới thôi. Đợi khách khứa đi hết rồi, Lão Gia bê một bát mỳ ra, vẫn như mọi khi, lòng lợn đầy ắp, làm người ta nhìn phát thèm. Trần Thuật đói ngáu rồi, lau đũa áy náy nói: - Vì cháu mà chú dọn quán, hôm nay tổn thất không nhỏ. - Gì mà vì cậu dọn quán. Ông Già bĩu môi, thuận tay cầm chai tương ơn sau lưng đưa tới: - Đây là bát cuối cùng, ăn xong là hết ... Ăn đi, biết cậu thích ăn cay. - Cám ơn chú. Trần Thuật không khách khí, phun ơn đỏ rực bát sau đó cầm đũa gắp miếng lớn: Xụt, xụt. Trông thì rất văn nhã, nhưng mỗi lần ăn uống không khác gì hổ lang, bát mỳ to chẳng mấy chốc vào bụng Trần Thuật, húp cạn cả nước canh, toàn thân ấm áp hạnh phúc. Đây là cái gì? Sao lúc này mình lại cảm thấy hạnh phúc? Đơn giản vậy sao? Lão Gia ngồi bên cạnh bóc tỏi, như người cha hiền từ nhìn con, thấy Trần Thuật ăn xong, ông gạt tỏi vào giỏ: - Gần đây sống không tốt hả? Một câu hỏi đơn giản thôi mà khiến Trần Thuật muốn ứa nước mắt, buồn tủi trong đó thực sự một lời khó nói hết: - Tốt lắm ạ, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, hai mấy tuổi đã được hưởng thụ cuộc sống ông già bảy mươi, có gì không tốt ạ. Lão Gia thở dài: - Thằng nhãi đừng có mà mạnh miệng, có tâm sự thì nên tìm người chia sẻ, đừng dấu trong lòng thành bệnh, nhìn cậu là biết sống chẳng ra làm sao rồi, cậu tốt với con nhỏ Lăng Thần đó thế nào, tôi thấy hết, ngay cả mỳ cũng hận không thể nhai nát bón cho nó ... - Chú đừng nói buồn nôn như thế. - Con nhỏ đó bây giờ chưa hiểu đâu, thời buổi này ấy, chỉ cần chịu khó thì có thể kiếm được tiền thôi, nhưng mà kiếm được chàng trai tốt thì khó lắm, rồi nó sẽ hối hận, tôi mà có con gái ... - Chú có con gái mà. Trần Thuật cúi đầu húp nước canh nhắc nhở: : Lão Gia trừng mắt lên: - Con gái tôi gả rồi, ý tôi là nếu ... - Chú làm cháu giật mình, cứ tưởng là con gái chú cải giá, chú nhìn trúng cháu. Trần Thuật cảnh giác nhìn quanh: - Chú đối xử tốt với cháu như thế, té ra là muốn làm cha vợ cháu à? Cháu nói cho chú biết nhé, chuyện nào ra chuyện ấy, chú đừng mong dùng vài bát mỳ mua chuộc cháu, cháu không phải người tùy tiện. - Thằng chó này ... Lão Gia tức tới ... tiếp tục bóc tỏi, kệ Trần Thuật tự sinh tự diệt: Anh em có thân thiết tới mấy thì cùng là nam nhân, ai chẳng tự tôn, sĩ diện, có nhiều chuyện không tiện nói ra, nhưng với bậc cha chú như Lão Gia thì khác, Trần Thuật vỗ mu bàn tay ông, miễn cưỡng nở nụ cười: - Cháu biết tâm ý của chú, cháu biết cho lo cho tình hình của cháu, chú nói không hề sai, cháu chưa quên được, cháu quá yêu Lăng Thần, quá chiều cô ấy, giờ cô ấy cho cháu một vố thế này, cháu trở tay không kịp là bình thường mà, thời gian trôi qua cháu sẽ ổn thôi. - Nói thế nào nhỉ, cháu thấy rất khó chịu, tâm tình rất tệ, có một giọng nói bảo cháu từ bỏ đi, rời khỏi nơi này đi, cháu là kẻ thất bại, cháu không thuộc về thành phố này. Nhưng mà lại có giọng nói khác bảo, đừng đi, ngàn vạn lần không được đi, nếu đi rồi là thất bại triệt để. Khi còn nhỏ thầy giáo có dạy, ngả ở đâu phải đứng lên ở đó. - Cháu ngã ở Hoa Thành, mất đi tất cả ở Hoa Thành ... Vậy cháu phải đứng lên ở đây, tiếp tục nỗ lực, cháu tin rằng rồi sẽ có một ngày cháu có được mọi thứ cháu muốn. Lý tưởng, nhà, xe, tình yêu, cháu tin mình sẽ làm được. - Đúng, đúng, sống thật tốt, cho con nhỏ đó hối hận. Ông Già vỗ mạnh tay lên bàn: - Tiếc là con gái tôi kết hôn sớm quá ... Trần Thuật, tôi tin cậu, tin cậu có thể làm được. Con bé Lăng Thần đó thật đáng xấu hổ, chỉ được cái mặt xinh đẹp thôi, là quá khứ rồi, quên đi, từ giờ trở đi nó không là cái gì hết, nó bỏ đi là nó đáng trách, nhưng nếu cậu còn buồn vì nó thì tới cậu đáng trách. - Cám ơn chú ạ. Trần Thuật nhe răng cười: - Mai cháu còn phải ra ngoài tìm việc, hôm nay không tiếp chuyện chú được nữa, đợi khi nào kiếm được việc làm, cháu mời chú ăn tiệc lớn. Lão Gia không hài lòng: - Tiệc lớn gì? Ngon bằng mỳ tôi làm không? Khi nào kiếm được việc làm thì tới đây, tôi làm vài món, chúng ta uống vài chén. - Cám ơn chú ạ. Trần Thật đứng dậy, ăn no căng bụng, lại đem tâm sự thổ lộ ra, lòng thấy đỡ hơn rất nhiều, mai y còn cuộc phỏng vấn quan trọng nữa, cần về chuẩn bị: - Khoan đã. Lão Gia gọi: - Chuyện gì à? - Còn chuyện gì, thằng nhãi ăn xong không định trả tiền đã đi à? - Hả? Trần Thuật há hốc mồm: - Không phải chú mời cháu ạ. - Ai nói là tôi mời cậu hả? Trả tiền đi, tiền mặt hay quẹt thẻ. - ... Trần Thuật thương tâm, vừa trả tiền vừa hung hăng nói: - Chú là con quỷ keo kiệt, vậy mà còn muốn cháu làm con rể, cho chú biết, đừng có mơ, sớm bỏ ý định đó đi. Lão Gia vừa bóc tỏi vừa nhìn Trần Thuật như nhìn thằng ngốc hàng xóm... ... Dù thế nào thì Lão Gia cổ vũ tinh thần cho Trần Thuật nhiều lắm, ra ngoài quán mỳ, hai tay vỗ mạnh mặt, bảo bản thân phải phấn chấn lên, y không muốn biến thành nhân vật bi thảm để người ta thương hại, càng không tin Vương Tín có thể một tay che trời ở Hoa Thành. Trần Thuật không đi tìm Nhậm Quang Minh nữa, Vương Tín công khai xin lỗi rồi, Nhậm Quang Minh không thể không biết, hắn cũng biết mình mình đang đi tìm việc vậy mà không gọi điện tới, điều đó chứng tỏ hắn có cái khó của mình. Một ưu điểm lớn của Trần Thuật là y luôn cố gắng tránh làm khó bạn bè, với lại quan hệ của y với Nhậm Quang Minh còn xa mới bằng Thang Đại Hải và Lý Như Ý để có thể làm phiền người ta. Những công ty nhỏ thì không ổn, bọn họ không chịu được áp lực của Hoa Mỹ, Trần Thuật cũng không muốn tạm bợ ... Cho nên y đặt mục tiêu ở ba tập đoàn truyền thông lớn. Y không định gửi hồ sơ cho Đông Chính mà sau khi xem tin tức tuyền dụng của họ đích thân tới bái phỏng, có vài việc phải nói trước mặt mới được, Trần Thuật tự tin vào tài ăn nói của mình, cũng tin vào năng lực và giá trị nhân phẩm của mình.