Chương 023:

Cô Bạn Cùng Bàn

Liễu Hạ Huy 18-09-2023 17:47:06

Thế nhưng giờ không phải lúc để tình cảm lấn át lý trí, nếu không mình sẽ thua triệt để, thua thảm. Trần Thuật có ép mình bình tĩnh lại, thoáng suy nghĩ rồi ngay trước mặt Lâm Kỳ rút di động ra, bấm số Chu Giai Mô: - Nói với Vương Tín, hắn còn có tiền lương tháng cuối chưa trả tôi. Chu Giai Mô ở bên kia còn ngớ ra chưa hiểu gì hết: - Trần Thuật ... - Tôi đang bận, cúp máy đây. Trần Thuật hạ điện thoại xuống nhìn Lâm Kỳ: Lâm Kỳ lần nữa bất ngờ bởi hành động của Trần Thuật, hơi nhíu mày lại suy ngẫm: - Cậu nhận hối lộ cũng được, không cũng được, đều là chuyện quá khứ rồi, tôi không muốn truy cứu. Tôi sở dĩ cho cậu cơ hội là vì thủ đoạn cậu khiến Vương Tín phải cúi đầu ... Trương Thục đột nhiên xảy ra chuyện là chiêu của cậu đúng không? Lại là một người không đơn giản, chuyện này bất kể thế Trần Thuật cũng không thừa nhận: - Giám đốc Lâm, tôi không hiểu ý của anh. - Đông Chính và Hoa Mỹ là đối thủ cạnh tranh, hơn nữa còn cạnh tranh vô cùng quyết liệt. Lâm Kỳ bỏ lửng một câu: - Hiểu chưa? - Tôi hiểu, ý giám đốc Lâm là vì tôi từng làm việc ở Hoa Mỹ, trong tay nắm không ít chuyện hay về nghệ sĩ của Hoa Mỹ. Cho nên nếu tôi thành nhân viên Đông Chính, sẽ lợi dụng vốn trong tay mưu lợi cho công ty, đúng không? Lâm Kỳ vỗ tay: - Đó là giá trị lớn nhất của cậu, cũng là ưu thế hạch tâm của cậu khi so với ứng cử viên khác. - Giám đốc Lâm không xem phương án tôi trước đã sao? Trần Thuật lấy tài liệu mình chuẩn bị trước ra: - Tôi thấy trừ thứ anh nói, tôi nghĩ mình còn có năng lực khác để Đông Chính thuê tôi, tôi đủ tự tin vào khả năng của mình có thể đảm nhận tốt vị trí phó tổng giám phòng kế hoạch, tôi có kinh nghiệm . . . Lâm Kỳ không nhận tỏ ra mất kiễn nhẫn xua tay: - Cậu là tổ trưởng tổ Lôi Đình của Hoa Mỹ, từng giúp bên đó xử lý êm xuôi rất nhiều việc, có những việc tôi nói thẳng là do Đông Chính chúng tôi đả kích Hoa Mỹ, nên chúng tôi biết cậu chứ, cậu từng làm gì, tôi biết hết ... Ý cậu từ chối hả? Trần Thuật hít sâu một hơi, ưỡn ngực lên: - Tôi rất coi trọng vị trí phó tổng giám sát phòng kế hoạch Đông Chính. Nhưng, nếu phải lấy đạo đức ca nhân và nghề nghiệp ra để đổi lấy, vậy không thích hợp với tôi rồi. - Lại còn ra vẻ là sen trắng thanh cao à? Lâm Kỳ hừ lạnh: - Nói như mình cao thượng lắm vậy, chẳng phải Trương Thục bị cậu làm cho không ngẩng đầu lên nổi hay sao? Cậu mà nói chuyện này không liên quan tới cậu thì tôi không tin, nếu cậu không muốn làm "chuyện bẩn", bằng vào cái gì tôi giao vị trí trọng yếu như thế cho cậu, giao cho một kẻ bị khai trừ vì ăn tiền bẩn? - Xem ra chúng ta không cách nào có tiếng nói chung rồi. Trần Thuật không ở đây nghe người khác xúc phạm mình, đối phương không tôn trọng mình như thế, y không vì việc làm mà hạ thấp bản thân, đi tới lấy lại tài liệu mình chuẩn bị suốt cả đêm cất đi, chuẩn bị ra về: - Trần Thuật. Lâm Kỳ nghiêm mặt quát: - Cái nghề này không phải trò chơi trẻ con, người khác đều làm vì sao cậu không làm? - Họ là họ, tôi là tôi, tôi không hi vọng người khác giống mình, tôi cũng không miễn cưỡng biến mình thành người khác. Trần Thuật kiêu hãnh ngẩng cao đầu, y sẽ không hạ mình xuống ngang hàng với loại như Vương Tin: - Hiện giờ tôi hai bàn tay trắng, tôi không muốn đánh mất luôn cả phẩm đức của con người. Lâm Kỳ rất không thích thái độ này của Trần Thuật, bằng vào cái gì mà thanh nhãi này nghĩ mình thanh cao hơn người khác: - Nếu hôm nay cậu bước ra khỏi cảnh cửa kia thì giới truyền thông Hoa Thành không còn chỗ dung thân cho cậu đâu. Trần Thuật biết không có cơ hội nữa, nhún vai: - Tôi có tay có chân, tôi không chết đói được, tôi thà nghèo chứ không sống hèn. Rầm! Cửa văn phòng đóng mạnh... ... Khổng Nhược Khuê hôm nay tới công ty là muốn cùng phó tổng giám Kim Trạch Ngọc và quản lý Vương Thiều bàn phương án chụp ảnh làm đại sứ thương hiệu cho hãng nước hoa quốc tế CE, đây là thương hiệu tương đối trẻ tới từ Italya, nhưng nhờ phương châm kinh doanh "hàng xa xỉ giá hợp lý" đang được giới trẻ Châu Á ưa chuộng. Hai bên hợp tác với nhau gần hai năm rồi, CE đang chuẩn bị đưa ra loạt sản phẩm mới vào mùa thu đông, nên phương án quay chụp tuyên truyền cần xác định từ bây giờ, sau khi xem phương án, thấy vài chi tiết cần phải điều chỉnh, câu nói cuối cùng Khổng Nhược Khuê muốn điều chỉnh, người phụ trách ghi chép lại toàn bộ. Hội nghị ngắn kết thúc, ai đi làm việc nấy. - Tiểu Khuê, hiện giờ đại diện khu vực Châu Á của CE vẫn còn đang để trống, hôm nọ tôi có ăn cơm với Daniel, anh ta nói hình tượng của cô rất phù hợp với các tiêu chí của họ, chỉ là họ còn chút ái ngại về tình trạng hiện giờ của cô. Kim Trạch Ngọc đang nói tới việc Khổng Nhược Khuê hơn một năm chưa đóng phim, ảnh hưởng lớn tới sức nóng của cô, phía đối tác tất nhiên không hài lòng cho lắm: Hiện giờ Khổng Nhược Khuê mới chỉ là đại diện một mặt hàng của CE thôi, trong khi CE kinh doanh cả thời trang, trang sức, mỹ phẩm, vì thế nếu làm đại diện cho CE, không chỉ đem lại lợi ích kinh tế, còn nâng cao danh tiếng của cô khắp Châu Á. Chỉ cần Khổng Nhược Khuê nhận phim mới, Kim Trạch Ngọc tin rằng có thể đem về món lợi béo bở cho Đông Chính. - Không phải tôi vẫn đang tìm kịch bản sao. Cái tên Daniel có vẻ làm Khổng Nhược Khuê không thoải mái cho lắm, cô cũng không thích bị gây sức ép ở mặt này, hỏi chuyện khác : - Giám đốc Kim, hôm nay công ty tuyển dụng à? Vì đại tiểu thư này có bao giờ quan tâm tới nghiệp vụ của công ty đâu, chỉ hứng thú với kịch bản hay hoặc là bài hát hay thôi mà, cho nên đột nhiên hỏi tới chuyện này làm Kim Trạch Ngọc ngạc nhiên lắm: - Đúng thế, bên phòng chế tác cần người, bên phòng kế hoạch cũng muốn tuyển phó tổng giám sát. Phó tổng giám sát cũ Đỗ Như Húy vừa từ chức, muốn tự mình sáng nghiệp. Khổng Nhược Khuê hứng thú hỏi: - Tình hình ra sao rồi? Bọn họ đã tuyển được người chưa? Kim Trạch Ngọc đẩy gọng kinh vàng lên, như muốn nhìn kỹ cô gái trước mặt có phải người mình quen không, bật cười: - Tiểu Khuê, nếu cô hứng thú với chuyện này, lát nữa đợi Lâm Kỳ xong việc, tôi bảo anh ta sang giảng giải tỉ mỉ cho cô. Hắn chỉ thuận miệng nói chơi vậy thôi, ai ngờ Khổng Nhược Khuê gật đầu: - Được, gần đây tôi xem bộ kịch bản văn phòng, nhân vật chính là giám đốc phòng nhân lực, tôi rất hứng thú, vừa vặn học tập Lâm Kỳ một chút. Không phải người khác chứ, Kim Trạch Ngọc chớp mắt mấy lần: - Tiểu Khuê cần cù chịu khó nghiên cứu như thế, được, cô có hứng thú, tôi gọi điện cho Lâm Kỳ. Bảo anh ta sang đây, thôi, tôi không làm lỡ thời gian quý giá của cô nữa. - Giám đốc Kim, anh đừng trêu tôi, tôi là người nhàn tản được công ty nuôi, anh mới là người bận rộn thật sự. Không phải anh có cuộc họp sao, anh cứ đi đi. - Không vội, chẳng mấy khi cô tới công ty, vừa vặn nói với cô vài câu. Kim Trạch Ngọc điều chỉnh tư thế ngồi trịnh trọng hơn, nhìn thẳng vào mắt Khổng Nhược Khuê: - Tiểu Khuê, từ hơn một năm trước đóng xong Bí Mật tới giờ, cô hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật đa nhân cách, hoàn thành rất tốt. Bộ phim đó ăn khách cũng chứng minh nỗ lực của chúng ta không uổng phí. Trước đó đã nói là để cô nghỉ ngơi một năm, nhưng lâu như thế rồi cũng nên đóng bộ phim tiếp theo thôi chứ? Không nói tới yêu cầu phía CE vội, vậy phòng biên kịch đưa tới nhiều kịch bản như thế, cô không thích cái nào à?