Lâm Kỳ thấy thư ký chuẩn bị mang trà nước tới thì khẽ xua tay bảo cô lui ra, lúc này còn ai có tâm trạng để ý tới chuyện đó nữa, thầm kêu may mắn ngay từ đầu mình đưa quyết định chính xác, chẳng may che dấu điều gì, sau này có khi là họa, quan sát sắc mặt của Bạch Khởi Nguyên, khuôn mặt đẹp như tượng tạc đó tựa hồ mang một lo lắng rất lớn, cẩn thận hỏi:
- Bạch gia có va chạm gì với Trần Thuật sao?
Bạch Khởi Nguyên lắc đầu:
- Không, tôi và y căn bản không quen, không phải người cùng thế giới, lấy đâu ra va chạm?
- Vậy ...
- Anh đừng có đoán linh tinh, tôi đứng ở đại cục công ty suy xét chuyện này.
- Tôi hiểu, tôi hiểu.
Lâm Kỳ liên tục gật đầu, lại thăm dò:
- Hay là tôi kiếm lý do đuổi việc cậu ta?
- Anh không sợ đắc tội Khổng Khuê à?
Bạch Khởi Nguyên mỉm cười chế nhạo, tên Lâm Kỳ này nhìn bề ngoài thì có vẻ tinh minh cáo già lắm, thế nhưng thực chất chỉ biết thủ đoạn nhỏ, tâm nhìn hạn hẹp:
- Sợ ạ.
Lâm Kỳ hết sức thành thật đáp:
- Nhưng so với Khuê tỷ, tôi càng sợ Bạch gia không hài lòng.
Đây đúng lòa loại câu trả lời làm lãnh đạo thỏa mãn, Bạch Khởi Nguyên liếc hắn một cái:
- Chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, chẳng thể làm ra được sóng gió gì. Giờ anh đuổi việc thì ăn nói với Khổng Khuê ra sao? Cô ấy mà làm ầm ĩ lên, thể diện mọi người đều khó coi.
- Ý Bạch gia là?
- Nếu tới rồi thì đành nuôi vậy, chút tiền lương tháng đó, Đông Chính vẫn trả nổi.
- Bạch gia không cần lo ạ, tôi đã lường trước rồi, sẽ bám sát cậu ta, dù muốn gây chuyện gì cũng không có cơ hội.
Lâm Kỳ làm ra vẻ mọi chuyện đều trong tầm tay:
- Phía Lạc Kiệt chắc là xảy ra vấn đề rồi hả?
- Vâng ạ, Bạch gia đúng là nhìn thấu đáo.
Lâm Kỳ không quên nịnh trước một câu mới nói:
- Tên Trần Thuật đó không biết là gần đây chọc giận vào vị thần tiên nào, gặp hết chuyện xui xẻo này tới chuyện xui xẻo khác. Hôm nay y vừa mới tới làm việc liền phát sinh xung đột với trong giám Lạc, tôi thấy sắc mặt anh ấy khó coi lắm, e là tiếp tới đây y không dễ sống.
- Lần trước tôi hứa mời Lạc Kiệt uống La Romanee-Conti, xem ra phải tìm thời gian thực hiện rồi.
- Vâng ạ, Bạch gia và tổng giám Lạc tụ hội, chắc là có rất nhiều đề tài chung.
Lâm Kỳ phụ họa:
Bạch Khởi Nguyên đặt tờ tạp chí xuống bàn, đứng dậy nói:
- Tôi còn có việc, không làm phiền công việ của giám đốc Lâm nữa. Nhớ, hôm này tôi không hỏi anh bất kỳ chuyện gì liên quan tới Trần Thuật. Đặc biệt không được để Khổng Khuê biết là tôi nhắc tới y.
- Vâng ạ, tôi nhất định kín miệng, không nhắc với Khuê tỷ dù chỉ một từ.
- Ừm.
Bạch Khởi Nguyên định đi rồi, lại nhớ ra chuyện gì, dặn:
- Bất kỳ chuyện gì liên quan tới tôi, không cho Trần Thuật nhúng tay vào.
- Tôi hiểu ạ, có cần tôi gọi điện dặn tổng giám Lạc không ạ?
- Không cần, tôi tự tìm anh ta trao đổi.
Tiễn Bạch Khởi Nguyên đi rồi, Lâm Kỳ mệt mỏi thả mình xuống ghế sô pha.
Còn tưởng là Bạch Khởi Nguyên tới đây giống Khổng Nhược Khuê, muốn chống lưng cho Trần Thuật. Không ngờ hai vị thiên hoàng thiên hậu của Đông Chính này lại chia thay hai phe, một muốn nâng đỡ Trần Thuật, một lại muốn gạt y sang lề.
- Trần Thuật.
Lâm Kỳ lẩm bảm trong miệng cái tên này, ánh mắt chợt liếc nhìn trang bìa tạp chí, bối cảnh là rừng lá đỏ, Khổng Khuê như con chim nhỏ nép mình vào vai Bạch Khởi Nguyên, vẻ mặt hạnh phúc, nụ cười ngọt ngào, Bạch Khởi Nguyên hơi nghiêng đầu nhìn xuống, ánh mắt trìu mến yêu thương:
Thế là hắn đứng bật dậy.
Hiểu rồi, hiểu rồi, Bạch Khởi Nguyên đã động lòng với Khổng Nhược Khuê, trời ơi, xưa nay mình cứ nghĩ hắn là gay, té ra không phải, mà vì hắn thích đại tiểu thư Khổng Nhược Khuê.
Nghĩ tới đó vẻ mặt Lâm Kỳ lại có chút hoang mang, chẳng lẽ Bạch Khởi Nguyên có hành vi khác thường vì Khổng NhươKhuê thích Trần Thuật?
Vớ vẩn, không thể nào, bà cô đó làm sao lại thích Trần Thuật cho được, chỉ là một thằng nhóc nghèo khó thôi mà. Lâm Kỳ xua ý nghĩ hoang đường đó ra khỏi đầu, sao trên trời sao có thể sánh đôi với cỏ dại dưới đất ... ...
Trần Thuật rất nhanh phải trả giá cho sự dũng cảm của mình, bời vì hiện thực rất tàn khốc.
Đường đường là một vị phó tổng giám, vậy mà ở chính địa bàn của mình, không ai thèm để ý tới y. Không ai bê trà rót nước, không ai báo cáo công tác, quá đáng hơn nữa, không một ai dẫn y tới văn phòng hoặc là chỗ làm việc, phòng làm việc lớn rất rộng, bố trí hài hòa giữa không gian làm việc và cây xanh, nhưng lại không có chỗ giành cho y.
Tất nhiên cũng không ai dám có thái độ gì với y, nhưng tất cả đều bận rộn, tựa hồ một giây nghỉ ngơi cũng không có.
Y đã tới gian uống nước pha tới ba cốc cà phê, chuyên môn đi qua đi lại ở phòng làm việc chung tới sáu lần.
Vẫn bị coi là người vô hình.
Trần Thuật hiểu, nếu y không thể phá vỡ hành vi "đóng băng" nội bộ này, e là không có chỗ đứng chân ở phòng kế hoạch nữa, chẳng thà học tiền nhiệm, từ chức cho rồi.
Quyết định xong, Trần Thuật đi tới chỗ tiếp tân:
- Xin chào, cho hỏi chủ nhiệm văn phòng chúng ta là ai?
Tiếp tân nhìn về một giam phòng, nói nhỏ:
- Tổng giám Trần, chủ nhiệm văn phòng tên là Chu Thảng, kia kia, chị ấy ngồi ở dãy đầu hàng thứ ba, anh vào đó tìm.
- Cám ơn.
- Không có gì ạ.
Cô tiếp tân rón rén nhìn quanh, không dám nhiều lời, cô rất có thiện cảm với vị lãnh đạo trẻ điển trai này, nhưng ai cũng biết, ở đây Lạc Kiệt là ông trời:
Trần Thuật đi về phía khu vực làm việc được chỉ, tới trước mặt Chu Thảng:
- Chủ nhiệm Chu, chào anh, tôi muốn hỏi, văn phòng của tôi ở đâu?
Chu Thăng đang nhập tài liệu vào máy tính, nghe thấy Trần Thuật hỏi thế, ngẩng đầu lên có chút khó xử:
- Tổng giám Trần, văn phòng của anh cần xin chỉ thị của tổng giám Lạc.
- Ồ, vậy văn phòng của phó tổng giám trước ở đâu?
- Chuyện này ... Phó tổng giám trước từ chức rồi, văn phòng của anh ấy bị thu lại, dùng làm phòng tài liệu.
- Vậy thì tôi tới đó.
- Chuyện này cũng phải được tổng giám Lạc an bài.
Chu Thảng lần nữa đem đáp án tiêu chuẩn kia ra:
Trần Thuật gật gù:
- Tôi hiểu rồi.
- Cám ơn tổng giám Trần lý giải ...
Chu Thảng cho rằng Trần Thuật hiểu cái khó của mình, chuyện này bản thân y phải đi trao đổi với tổng giám Lạc:
- Cô là người của tổng giám Lạc.
Trần Thuật bỏ lại một câu rồi sai bước đi tới văn phòng Lạc Kiệt, đập cửa ba tiếng.
- Vào đi.
Trong văn phòng truyền ra giọng nói uy nghiêm của Lạc Kiệt:
Két ...
Trần Thật đi vào, mặt mày đỏ bừng bừng tức giận:
- Tổng giám Lạc, bọn họ quá đáng lắm, làm gì có chuyện bắt nạt người ta như thế.
Lạc Kiệt đưa tay nâng gọng kính, làm bộ làm tịch:
- Phó tổng giám Trần, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có ầm ĩ như thế, người ta nhìn thấy cười cho.
- Tổng giám Lạc, anh tin không? Tôi tới đây nhậm chức mà chủ nhiệm Chu ngay cả chỗ làm việc cũng không an bài cho tôi, hắn không an bài thì tôi ngồi đâu, triển khai công tác thế nào?
Trần Thuật lên tiếng một cái là công kích Chu Thảng:
- Tôi là phó tổng giám được Đông Chính bỏ khoản lương lớn mời về, nhận lương công ty thì phải cống hiến sức lực của mình.
- Người biết chuyện thì hiểu là Chu Thảng làm việc bất lực, ai không biết thì nghĩ tổng giám Lạc cố ý gây khó dễ cho tôi. Tôi mới tới đã nghe nói phó tổng giám trước bị tổng giám Lạc ép nổi giận bỏ đi, tôi không tin, chẳng lẽ nào lãnh đạo như anh lại là loại tiểu nhân hẹp hòi như thế, anh thấy tôi nói đúng không?