Đi vào thang máy rồi Lâm Kỳ mới có được cảm giác an toàn, nhìn ra ngoài mấy lượt, vội vàng ấn nút, cứ như sợ Trần Thuật chạy theo mình vậy.
"Thằng khốn kiếp đó." Cửa thang máy đóng lại, từ từ đi lên, Lâm Kỳ chửi om xòm trong lòng, mới tới đã gây sự với Lạc Kiệt, lại còn muốn kéo mình xuống nước à, đúng là thứ khốn kiếp.
Lâm Kỳ vừa mới trở về tầng nhân sự thì trợ lý lập tức đi tới:
- Giám đốc Lâm, Bạch gia tới, đang ở văn phòng đợi anh.
- Sao?
Suýt nữa Lâm Kỳ quay đầu bỏ chạy, mấy ngày qua làm sao thế? Khổng Nhược Khuê quanh năm không thấy mặt đột nhiên can dự vào sự vụ công ty, Lạc Kiệt vừa xuất hiện đã đâm Trần Thuật một phát, giờ Bạch Khởi Nguyên như rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi lại ngồi trong văn phòng mình?
Rốt cuộc mình trêu chọc vào ai chứ?
" 15 này nhất định phải tới chùa dâng hương."
Lâm Kỳ đẩy cửa vào văn phòng, thấy Bạch Khởi Nguyên dáng người cao lớn hình tượng tuấn lãng đang ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí. Đó là tạp chí Thời Thượng, đối tác lâu năm của Đông Chính, chuyên môn mời Bạch Khởi Nguyên và Khổng Khuê chụp ảnh trang bìa số mới nhất. Cuốn tạp chí này đưa tới mấy ngày rồi, không biết Bạch Khởi Nguyên xem cái gì trong đó.
- Bạch gia, sao hôm nay lại tới chỗ tôi thị sát thế này? Anh tới làm cho văn phòng tôi tinh quang lấp lánh, không mở mắt ra được.
Quan hệ hai người khá thân thuộc rồi, Lâm Kỳ thân thiết chào hỏi:
- Quấy rầy giám đốc Lâm làm việc rồi.
Bạch Khởi Nguyên bỏ tạp chí xuống, mặt áy náy nói:
- Bạch gia nói thế, nếu để fan hâm mộ của anh nghe thấy, tôi ra đường bị ném đá mất ... Bao nhiêu người muốn gặp anh ăn một bữa cơm, đây là phúc tu cả đời không được.
Lâm Kỳ không rõ mục đích vị đại gia này tới đây, cho nên đành nói mấy câu hoa mỹ quanh co, vì là công ty truyền thông điện ảnh, cho nên người trong công ty đều như nhiễm tính biểu diễn của nghệ sĩ, nịnh bợ tâng bốc tới tận mây xanh:
- Là thế này.
Bạch Khởi Nguyên châm chước câu từ:
- Nghe nói công ty vừa tuyển một vị phó tổng giám?
Lâm Kỳ mắt mở to, cảm giác hoang đường hơn cả thấy sấm sét trong phòng.
Chẳng qua chỉ là một chức vị phó tổng giám của một phòng ban thuộc tập đoàn thôi, vậy mà lại khiến hai nghệ sĩ lớn nhất của công ty ra mặt à?
Khổng Nhược Khuê khỏi cần nói, bây giờ nóng bỏng tay, Bạch Khởi Nguyên càng là cấp bậc đại ca trong giới, cả Khổng Nhân Khuê khi mới vào nghề là nhờ theo Bạch Khởi Nguyên diễn vai phụ mà nổi tiếng.
Hắn không chỉ là nghệ sĩ, còn là cổ đông của công ty, bình thường không can thiệp vào sự vụ, nhưng lên tiếng một cái là nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói còn hiệu nghiệm hơn cả ông chủ lớn của Đông Chính.
"Chẳng lẽ hắn cũng đứng ra chống lưng cho Trần Thuật?"
"Tên Trần Thuật này rốt cuộc lai lịch thế nào?
- Sao vậy, giám đốc Lâm không tiện nói à?
Bạch Khởi Nguyên thấy Lâm Kỳ trầm mặc thì nhíu mày:
- Không phải, không phải.
Lâm Kỳ vội tươi cười, không biết nguồn cơn trong chuyện này thế nào, nhưng hắn tuyệt đối không muốn dính dáng vào, :
- Trước mặt Bạch gia, trong công ty làm gì có chuyện gì không tiện nói. Vâng, công ty vừa mới tuyển phó tổng giám, tên Trần Thuật, Bạch gia cũng quen sao?
- Gặp một lần, không quen, người này như thế nào?
- Ài, tôi cũng không biết phải nói ra sao, tôi làm ở phòng nhân lực nhiều năm mà chưa bao giờ gặp chàng trai trẻ như thế.
Lâm Kỳ không tỏ thái độ vội mà nói nước đôi, dò hỏi:
- Không biết ấn tượng đầu tiên của Bạch gia là gì?
- Lịch sự, sạch sẽ, nụ cười có sức cảm nhiễm.
Bạch Khởi Nguyên thoáng suy nghĩ rồi đưa ra đánh giá chính diện:
- Đúng vậy, đó cũng là ấn tượng đầu tiên của tôi về Trần Thuật, là người dễ gần, dễ làm người khác sinh thiện cảm.
Lâm Kỳ đánh giá tình hình, có vẻ Bạch Khởi Nguyên không phải quen thuộc về Trần Thuật lắm, vì đánh giá đều là vẻ bề ngoài:
- Nhưng tiếp xúc lâu rồi mới nhận ra, đây là con sói khoác lên người bộ lông cừu.
- Ồ.
Bạch Khởi Nguyên chú ý hơn hẳn:
- Nói ra xem, nghe có vẻ hay đấy.
Biết Bạch Khởi Nguyên rất bận rộn, chưa chắc chú ý tới chuyện trong giới, vì thế Lâm Kỳ kể lại từ chuyện Trần Thuật ở Hoa Mỹ thế nào, chẳng cần thêm dầu thêm mỡ đem lời đồn đại giang hồ ra kể, coi như thật thật giả giả cả đống, mua vui cho vị Bạch gia.
Bạch Khởi Nguyên nghe xong trầm tư, tay khẽ vuốt ve trang bìa tạp chí, trên đó là ảnh Khổng Nhược Khuê thân mật nghiêng người dựa vào vai hắn, giống bao năm qua hắn vẫn luôn làm chỗ dựa vững trãi nhất cho cô:
- Ý anh nói là, Trần Thuật ra tay với cả chủ cũ, từ chức rồi còn báo thù?
- Đúng thế ạ, Trương Thục thời gian trước ngày nào cũng lên đầu bảng tìm kiếm, gần đây im phăng phắc ... Nghe nói do Trần Thuật ra tay.
Lâm Kỳ nhỏ giọng thì thầm:
- Tôi còn nghe nói hắn ta chuẩn bị nghỉ một năm, không nhận lịch trình, song không biết có phải vì chuyện này làm ảnh hưởng không?
- Vương Tín mà không làm gì được y à?
- Không phải vì bị người ta nắm thóp sao? Tên mạng bộc lộ ra rất nhiều chứng cứ, tôi thấy hết rồi, rõ ràng là do người nội bộ để lộ ... Mà người nội bộ này là ai, trong lòng mọi người đều hiểu.
Bạch Khởi Nguyên nhíu mày càng chặt, nghệ sĩ là nhân vật công chúng, quần chúng lại thích soi mói đời tư của minh tinh, nên lúc nào cũng phải đối diện với đủ loại tin đồ như thật như giả.
Trần Thuật trước kia là nhân viên Hoa Mỹ, hẳn là nắm được không ít bí mật về nghệ sĩ trong công ty, nhưng mà kẻ này lấy bí mật đó ra báo thù chủ cũ, báo thù nghệ sĩ mình từng phục vụ ... Hành vi này là đại kỵ trong giới.
- Giám đốc Lâm, anh phụ trách khảo hạch mỗi một nhân viên tiến vào Đông Chính, bất kể là năng lực hay nhân phẩm đều phải đảm bảo. Chuyện của Trần Thuật, nếu trước kia anh không biết, bị che mắt đã đành, rõ ràng biết chuyện y từng làm, vì sao còn tuyển vào công ty ? Hơn nữa so với chức vị ở Hoa Mỹ trước kia lại còn thăng lên không ít, thế này chẳng phải dẫn sói vào nhà à? Nếu chẳng may để y nắm được lượng lớn bí mật của nghệ sĩ công ty, sau này khó tránh khỏi bị y dùng để uy hiếp, chúng ta phải xử lý ra sao?
Nói tới câu cuối, Bạch Khởi Nguyên thành nghiêm mặt trách mắng:
Lâm Kỳ thất kinh, phản ứng của Bạch Khởi Nguyên nghiêm trọng ngoài dự liệu của hắn, rối rít giải thích:
- Bạch gia, chuyện này không thể trách tôi, tôi vốn không định tuyển loại người này.
- Không định tuyển, vì sao y lại thành phó tổng giám, chẳng lẽ người ta vào đây làm mà không cần có chữ ký của anh?
- Bạch gia, chuyện là thế này. Vốn tôi nghĩ Trần Thuật nắm giữ không ít bí mật của Hoa Mỹ, chúng ta chẳng phải cạnh tranh với Hoa Mỹ sao, tuyển cậu ta vào, đợi khi nào hai bên có tranh chấp gì đó, chúng ta có quân bài ép Hoa Mỹ phải rút lui ... Chỉ là khi phỏng vấn, đàm thoại không được vui vẻ, liền quyết định không dùng.
Lời giải thích này cũng cũng hợp lý, mặt Bạch Khởi Nguyên giãn ra một chút:
- Vậy chuyện giờ là sao?
- Tôi cũng không biết là sao, hôm phỏng vấn, tổng giám đốc Kim đột nhiên gọi điện cho tôi, nói Khuê tỷ muốn tìm hiểu quy trình công tác của phòng nhân sự ... Tôi có thể phản đối sao? Không thể, nên tôi tới đó, Khuê tỷ lại ngầm biểu thị Trần Thuật là nhân tuyển thích hợp nhất ...
- Vì thế để lấy lòng Khổng Khuê, anh tuyển Trần Thuật?
- Cũng có nguyên nhân vì thế, song thực sự thì cậu ta rất có năng lực thủ đoạn.
Bạch Khởi Nguyên trầm ngâm không nói.