- Một nghệ sĩ giỏi phải chịu khó quan sát, chăm chỉ suy nghĩ, đồng thời mỗi giây mỗi phút phải gọt giũa khả năng diễn xuất của mình. Đi vào giữa quần chúng, hóa thân thành người như bọn họ. Ví như vừa rồi tôi đột nhiên ngồi trước mặt anh đưa ra câu hỏi, làm anh kinh ngạc, biến hóa trên nét mặt và ánh mắt của anh, cùng câu trả lời sau đó, đều là tư liệu diễn xuất mà tôi cần thu thập. Nếu đơn thuần dựa vào tưởng tượng sẽ không đạt được hiệu quả chân thật. Tôi gọi điều này là "phản ứng tức thời" trong diễn xuất.
Khổng Nhược Khuê mặt đầy kiêu ngạo, thái độ kiểu mau mau khen tôi đi:
- Có phải là thấy tôi chuyên nghiệp lắm không? Tôi nói cho anh biết, thành công của mỗi người không phải là ngẫu nhiên đâu.
Tràn Thuật vừa thán phục vừa bị cô gái khác thường này làm dở khóc dở cười:
- Cô đã bao giờ vì thế mà bị ăn đòn chưa?
- Hừ, anh nhìn mặt tôi xem.
Khổng Nhược Khuê hai tay ôm gương mặt xinh đẹp làm ra vẻ đám yêu:
- Chỉ cần là một nam nhân bình thường, ai đành lòng ra tay? Với lại không phải tôi gặp ai cũng diễn.
- Vậy vì sao lại là tôi?
- Trong quán mỳ ngoài anh ra thì còn ai nữa không, dù sao thì cũng rảnh mà.
Trần Thuật có chút tổn thương, dù sao y cũng khá tự tin về vẻ ngoài của mình:
- Sao cô lại bám theo tôi tới đây? Quán mỳ Lão Gia này là nơi tôi thường tới ăn cơm. Lão Gia giống như cha ruột của tôi vậy, vì thế quán mỳ của Lão Gia là quán mỳ của tôi ... Cô chạy tới đây làm gì?
- Bám theo?
Hàng mi dài của Khổng Nhược Khuê chớp chớp:
- Tôi mà bám theo anh ấy à?
- Cô đừng nói với tôi là mấy lần gặp nhau đều tình cờ nhé, tôi không tin duyên phận của chúng ta tốt thế đâu.
Có lẽ nếu là cô gái khác chứ không cần nói là một minh tinh, Trần Thuật không nói chuyện kiểu này, với Khổng Nhược Khuê thì rất lạ, cảm giác rất tự nhiên, làm y không cần phải khách khí:
- Anh tới Đông Chính phỏng vấn là do tôi bảo à?
Khổng Nhược Khuê chất vấn ngược lại:
- Cái đó không phải.
- Anh bị rơi gót giày là do tôi cưa đứt à?
- Cái đó cũng không.
- Anh tới KTV Minh Châu hát là tôi gọi anh tới à? Hát xong tôi gọi anh tới phòng tôi đấy à?
Lại lần nữa bị những câu hỏi liên tiếp làm á khẩu, Trần Thuật chỉ còn nước nói thật:
- Cho nên tôi mới tò mò vì sao chúng ta cứ gặp nhau suốt như thế.
Khổng Nhược Khuê cười ngọt:
- Đó gọi là duyên phận.
Mặc cho tài ăn nói của Trần Thuật rất tốt cũng không cách nào bắt bẻ được luận điểm này.
- Vậy sao cô lại tới đây?
Trần Thuật vẫn còn cố chống trả:
- Đây là một cái quán mỳ nhỏ, chẳng phải nhà hàng danh tiếng. Tôi biết nơi cô ở, tiểu khu đó cách chỗ này mười mấy km, cô đừng nói với tôi cô đi xa như thế là vì ăn một bát mỳ.
- Đúng thế, chỉ vì ăn một bát mỳ.
Khổng Nhược Khuê gật đầu xác nhận:
- . .
- Không tin à?
- Cô coi tôi bị thiểu năng chắc?
Trần Thuật có chút tức giận, cô gái này lại nhập vai vào nhân vật gì rồi:
- Không, tôi chỉ coi anh là thằng ngốc.
Thái độ của Khổng Khuê rất kiên định:
- Này thằng nhóc nói cái gì thế hả?
Lão Gia đột ngột xuất hiện vung tay bợp Trần Thuật một cái:
- Đừng có mà xem thường quán mỳ của tôi nhé, nổi tiếng lắm đấy, có cả người ở thành phố khác chạy tới ăn mỳ, chỉ có thằng nhóc cậu không biết quý trọng, đúng là bụt chùa nhà không thiêng.
Nói rồi đặt một bát mỳ lớn trước mặt Khổng Khuê, lòng lợn chất đầy ắp.
- Tiểu Khuê, ăn cho nóng, cần gì thì cứ tự lấy nhé.
Lão Gia tỏ ra rất ân cần:
- Vâng ạ, cám ơn Lão Gia.
Khổng Nhược Khuê chớp mắt cái đã biến thành cô gái ngoan ngoãn hiền thục:
Trần Thuật nhìn bát mỳ ghen tỵ:
- Lão Gia, làm sao cô ấy còn có nhiều lòng hơn cả cháu.
- Con bé là con gái tôi, cậu quản được chắc.
Lão Gia mắng xong về bếp bê ra một bát mỳ chân giò đặt trước mặt Trần Thuật:
- Hai đứa nói chuyện đi, tôi còn bận việc.
Xoay người đi, đứng sau lưng Khổng Nhược Khuê, Lão Gia lén lút ra ám hiệu với Trần Thuật " thằng nhóc tranh thủ cơ hội đi, đừng để cô bé này chạy mất", xem ra ông thực sự định tìm bạn gái mới cho Trần Thuật.
Cái ông già này thật là.
- Cô quen Lão Gia à?
- Thì sao nào?
Khổng Nhược Khuê lườm một cái:
- Sao cô lại quen Lão Gia, dù sao chỗ này cũng cách nhà cô xa thế cơ mà.
Trần Thuật không nén nổi tò mò, hạ thấp giọng hỏi, sợ Lão Gia nghe thấy mình chê bai quán mỳ này cho một tát:
Khổng Nhược Khuê gắp miếng lòng lớn cho vào miệng, mặt đầy hạnh phúc:
- Anh biết gần đây tôi không đóng phim.
- Đúng, ai chả biết.
Trần Thuật gật đầu, Khổng Nhược Khuê từ sau khi quay xong bộ phim cực hot năm ngoái là Bí Mật thì không đóng phim nữa, fan hâm mộ chờ đợi mãi mà không thấy có động tĩnh gì, suốt ngày than khóc xin cô tái xuất, đám anti được thể cho cô danh hiệu "nghệ sĩ lười nhất năm, ác ý hơn nữa nói cô có thai rồi nên nghỉ, nói tóm lại, dù Khổng Nhược Khuê chẳng làm gì hết người ta cũng bàn tán :
- Nếu không quay phim thì tôi có rất nhiều thời gian, thế nào cũng phải làm chút việc trong thời gian rảnh rỗi.
Khổng Nhược Khuê túm mái tóc búi gọn gàng trên đầu, chuẩn bị ăn mỳ:
- Hơn một năm qua cô đều tìm kiếm kịch bản tốt phải không?
Trần Thuật tim đập mạnh, không biết nếu mình đem kịch bản mình viết cho cô ấy xem thì có hi vọng không, nếu được đại minh tinh như cô ấy nhìn trúng, đây là cơ hội lớn, mình chẳng mấy chốc mà nổi tiếng:
- Không.
Khổng Nhược Khuê ăn rất thô bạo, khó tưởng tượng cái miệng nhỏ xinh xinh kia có thể ăn mạnh mẽ như vậy, hai cái má phồng lên, dáng vẻ hưởng thụ lắm:
-Thời gian rảnh tôi dùng để lên mạng xem mấy kênh món ngon.
- ...
Thực sự là chẳng giống suy đoán của Trần Thuật chút nào, cô gái này khác thường:
- Mấy tháng trước, đại khái là ba bốn tháng, tôi xem một video phỏng vấn, nói ông già mất vợ sớm, một mình nuôi con gái khôn lớn, kết quả con gái tốt nghiệp đại học liền đi Pháp. Ông già nhờ con gái, muốn cùng con sang Pháp, nhưng không chịu được thói quen sinh hoạt bên đó, nên một mình về quê.
- Cô con gái thích ăn mỳ do cha làm, ông già liền mở một quán mỳ ở đầu ngõ, gần quán có trường đại học, không ít sinh viên thích tới quán ăn. Ông già nhìn những sinh viên kia ăn mỳ của mình, hạnh phúc như làm cho con gái ăn.
- Vậy là cô tới đây ăn?
Trần Thuật hiểu ra, hôm đó cô ấy cũng tới quán Lão Gia ăn mỳ, sau đó thấy mình rơi gót giày:
- Bingo.
Khổng Nhược Khuê búng ngón tay:
Lần đầu tiên Trần Thuật phát hiện ra, thì ra con gái búng ngón tay cũng ngầu như vậy.
- Xem xong đoạn video đó tôi vô cùng cảm động, cho nên chỉ cần có thời gian là tới đây ăn mỳ, đôi khi một tuần tới mấy lần. Đương nhiên nếu đi công tác hoặc ra nước ngoài thì khỏi nói rồi.
- Tôi chưa bao giờ xem video đó.
Trần Thuật quay đầu nhìn Lão Gia đang bận bịu trong bếp, lòng áy náy, câu chuyện thì y biết, cũng là nguyên nhân y thường dẫn Lăng Thần tới đây ăn, còn hay bắt chuyện với Lão Gia rồi trở nên thân thiết, không ngờ Lão Gia từng được phỏng vấn, còn là chủ quán nổi tiếng:
- Lão Gia chẳng phải danh nhân, phỏng vấn chỉ chiếu ở kênh ẩm thực, cho nên tất nhiên là anh không chú ý.
- Nhưng mà tôi cũng thường tới đây sao chưa bao giờ gặp cô?
Trần Thuật thắc mắc, Khổng Nhược Khuê là đại minh tinh, tuy chưa thể nói là ai ai cũng biết, nhưng là minh tinh hàng đầu, suốt ngày tới một quán mỳ, vậy mà không bị fan phát hiện?
- Tôi không bao giờ tới vào giờ cơm, hoặc là muộn một chút hoặc là sớm hơn, thấy không có ai tôi mới vào. Như hôm nay, tôi tới sớm một tiếng, vốn là không có ai.
Chương 029: Vì tôi thích anh.
Ra là thế.
Biên kịch Trần Thuật ghép nối câu chuyện với nhau.
Té ra đại minh tinh Khổng Nhược Khuê là cô gái tham ăn, phát hiện quán mỳ có câu chuyện hấp dẫn, tò mò cùng cảm động mà tới. Còn Lão Gia là người cha hiền từ nhớ con, thân thiết với cô gái này là hiển nhiên, giống như trước kia từng quý Lăng Thần vậy.
Hôm đó cô ấy cũng tới ăn mỳ, sau đó trở về nhặt được cái gót giày của mình.
Khổng Nhược Khuê bất ngờ hỏi:
- Có phải anh nợ tôi một câu xin lỗi không?
- Cái gì?
- Anh nói tôi bám theo anh, anh nghi oan cho tôi, từ nhỏ tới lớn chưa có ai nghi ngờ tôi, tôi ghét nhất người khác nghi oan cho mình.
- Xin ...
- Miễn đi, miễn đi ...
Khổng Nhược Khuê xua tay:
- Tôi không phải loại con gái hẹp hòi, dù sao vừa rồi anh cũng giúp tôi diễn kịch.
Nói xong vươn đũa vào bát mỳ mà Trần Thuật chưa kịp ăn miếng nào, gắp miếng chân giò:
- Tôi luôn cho rằng chân giò mỡ ngấy, nên không dám thử ... Anh đền tôi một miếng là được.
Vì thế Khổng Nhược Khuê gắp đi một miếng chân giờ, hai miếng, rồi ba miếng ...
Trần Thuật nhìn chằm chằm vào đôi đũa vèo vèo của Khổng Nhược Khuê, nóng mắt:
- Có có học toán không thế, nói là một miếng, cô đếm thử xem mấy miếng rồi.
- Đồ hẹp hòi.
Khổng Nhược Khuê trả lại miếng chân giò đang gắp:
- Chẳng qua là mấy miếng thịt thôi, có gì to tát đâu, trả anh đấy.
- Tôi sợ cô gắp tiếp thì tôi thành ăn mỳ với nước sôi mất.
Trần Thuật đúng là muốn khóc mà không ra nước mắt, bắt nạt người thật thà quá đáng:
- Tôi không hẹp hòi như ai đó.
Khổng Nhược Khuê đẩy bát mỳ đầy ú ụ của mình tới, lấy bát mỳ nghèo nàn của Trần Thuật:
- Anh ăn của tôi, tôi ăn của anh.
- ...
Trời đất thiên địa ơi, Trần Thuật phải thừa nhận, y chưa bao giờ gặp một cô gái nào như thế này, không, chả ai như thế cả:
Vốn còn lo người ta cướp mất mấy miếng chân giò, kết quả là người ta cướp luôn cả bát, nhưng đổi lại cũng được bát mỳ vẫn còn rất đầy, lại được thêm mấy miếng chân giò nữa.
Cho dù gần đây vì thất tình mà trở nên lòng dạ sắt đá, cho dù nhìn thấy mỹ nữ trượt chân ngã bên cạnh cũng không thèm đỡ, cũng bị cô gái này thu hút.
Trần Thuật hơi tiếc vì không được nhìn đôi mắt đẹp của Khổng Nhược Khuê, đôi mắt dài long lanh mộng ảo, như chứa vô số cảm xúc khơi lên linh cảm thi gia:
- Có phải cô học chuyên ngành xã giao không? Sao mà giỏi bắt chuyện thế?
Khổng Nhược Khuê cười khanh khách:
- Cảm động hả?
- Ừm, đại khái là vậy.
Trần Thuật thở dài, trước kia luôn là y nhường nhịn, nhường những thứ ngon nhất cho Lăng Thần ăn:
- Dù sao tốt hơn là lãng phí.
- Anh có biết, là một nghệ sĩ phải giữ khuôn mặt thật nhỏ và thân hình thật gầy không?
- Biết chứ.
Trần Thuật gật đầu, y có thấy thực đơn của một số nghệ sĩ, thứ thức ăn thiếu dầu thiếu mỡ thiếu thịt thiếu muối, chẳng khác nào rau luộc nước lã ấy, y không nuốt trôi, đúng như Khổng Nhược Khuê vừa nói, thành công của một người không phải do ngẫu nhiên:
Nghệ sĩ bọn họ, cực kỳ tàn nhẫn với bản thân.
Khổng Nhược Khuê mặt ỉu xìu như cô bé hờn dỗi:
- Tôi thèm ăn lắm mà không dám ăn, không ăn thì lại lãng phí ... Có người ăn giúp tôi coi như bỏ đi được một tâm sự.
- Trước kia cô đi một mình, chẳng lẽ đều không ăn hết?
- Không phải, lãng phí là đáng xấu hổ.
Khổng Nhược Khuê không hài lòng vì Trần Thuật dám nghi ngờ mình, đanh thép nói:
- Thức ăn ngon lành là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho nhân loại, sao có thể phì hoài, đó là phạm tội.
- Vậy ...
- Tôi ăn hết, vì ăn một bát mỳ mà tôi phải liên tục tập luyện trong phòng thể dục ba tiếng, có phải chua xót lắm không?
Trần Thuật vỗ ngực đầy hào khí:
- Nể tình cô giúp tôi một việc lớn, nhiệm vụ gian nan này để cho tôi.
Nói rồi gắp miếng chân giò lớn nhất cho vào mồm.
- Tôi giúp anh cái gì?
Khổng Nhược Khuê ngơ ngác hỏi:
- Công việc, tôi biết cô giúp tôi nhận được chức phó tổng giám ở Đông Chính.
- Sao thế?
- Tôi nhìn ra sự căm ghét trong mắt Lâm Kỳ, hắn ghét tôi.
- Thế à? Sao tôi nghe thấy giám đốc Lâm khen anh không ngớt, nói bất kể nhân phẩm hay năng lực đều ưu tú trong những người ứng tuyển. Còn nói anh là hai trong số người được chọn.
Trần Thuật hung hăng cho miếng thịt lớn vào miệng, giọng phát ra có chút lúng búng:
- Chuyện khác thường ắt có nguyên cớ, vốn tôi nghĩ sẽ bị từ chối rồi, nhưng nhận được điện thoại báo ứng tuyển thành công, tôi thấy nghi hoặc. Có điều trước khi cúp máy, anh ta lại hỏi quan hệ tôi và cô thế nào, tôi liền biết là cô ra tay.
- Có được công tác này, giám đốc Lâm lại đột nhiên tỏ thiện chí, đều là vì cô. Chỉ có cô mới xoay chuyển được sự thực thất bại của tôi. Cũng chỉ có thể là cô ra mặt, anh ta mới hiểu lầm quan hệ của chúng ta, thậm chí tôi nhận ra rõ ràng qua điện thoại, anh ta muốn thay đổi quan hệ đối địch của chúng tôi.
- Không tệ.
Khổng Nhược Khuê rốt cuộc cũng thừa nhận, tay đỡ cái kính râm cực lớn:
- Tôi chỉ thuận miệng nói một câu anh là đứa cháu ngốc nhà dì Hai của tôi.
- Cái gì?
Trần Thuật dừng đũa:
- Còn nhớ dì Hai không?
- ...
Đó là hồi ức mà Trần Thuật muốn xóa khỏi đầu:
- Người cởi quần áo rồi còn tắm cho anh ấy, anh sẽ không quên chứ, cái đồ vô lương tâm ...
Khổng Nhược Khuê mày liễu dựng lên, thấy Trần Thuật không đáp còn tưởng là y quên rồi:
- Nhớ ... nhớ
Trần Thuật vội nói trước khi cô nói thêm điều gì, sao không nhớ trải nghiệm thảm thương hơn cả thất tình được, đêm đó bị một bà dì cởi sạch quần áo, ném vào bồn tắm, sau đó ... Khổng Nhược Khuê mà không nhắc, y sẽ chôn vùi trong địa ngục tăm tối nhất thế giới:
- Lần trước anh từ nhà tôi đi ra, dì ấy kể là gặp chị Dĩnh hàng xóm, chị Dĩnh là tổng biên tập một tuần san, nếu chị ấy hiểu lầm quan hệ của chúng ta, e mỗi ngày có phóng viên theo dõi chúng ta rồi. Thế nên dì Hai mới nói anh là đứa cháu ngốc ở quê dì ấy ... Về rồi còn đặc biệt nhặc tôi chuyện này, sợ tôi nói khác đi khiến chị Dĩnh nghi ngờ.
- Cho nên cô mới giới thiệu ở công ty như thế à?
- ...
- Giân sao?
- Không phải, tôi đang suy nghĩ một vấn đề.
- Vấn đề gì.
- Lòng lợn hôm nay hình như nấu quá lửa một chút.
Trần Thuật ngẩng đầu lên gọi:
- Lão Gia, lòng lợn hôm nay nấu quá rồi, tắt bếp đi.
- Thằng nhóc thối tha, cho ăn còn không bịt được mồm cậu à?
Lão Già ở trong bếp mắng:
Khổng Nhược Khuê nghe hai người đối đáp nói:
- Xem ra anh và Lão Gia tình cảm rất tốt.
Trần Thuật làu bàu:
- Tốt mấy cũng vẫn phải trả tiền.
- ...
Trần Thuật đặt đũa xuống, lần này hết sức nghiêm túc nhìn Khổng Nhược Khuê:
- Tôi muốn biết vì sao cô lại giúp tôi?
- Vì sao à?
- Đúng, vì sao cô lại giúp tôi? Phó tổng giám sát tập đoàn Đông Chính, đó là vị trí vô số người khao khát, vì sao cô nợ Lâm Kỳ một ân tình lớn như thế để giúp tôi? Còn nữa, minh tinh các cô sợ nhất scandal, vậy mà cô lại đưa tôi về nhà. Cô vào nghề sớm, thành danh sớm, ở trong nghề nhiều năm, những chuyện này cô không thể không biết. Vậy vì sao vẫn làm thế.
- Vì ...
Khổng Nhược Khuê cúi đầu ăn mỳ, miệng nở nụ cười mê người:
- Vì tôi thích anh.
Chương 030: Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Vì em thích anh.
Cũng có một cô gái từng nói với y như thế, cũng với giọng nói êm ái và nụ cười dịu ngọt như thế, song lại cho y một thương không bao giờ hàn gắn lại được.
- Tôi nói thật đấy.
Trần Thuật khôi phục rất nhanh, kỹ năng diễn xuất của cô gái này ghê gớm lắm, y vẻ mặt nghiêm túc:
- Tôi muốn gặp cô nói chuyện thật đàng hoàng.
- Tôi nói thật mà.
Khổng Nhược Khuê xịu mặt oan ức:
Trần Thuật cao giọng hơn một chút:
- Cô Khổng Khuê, tôi đang rất nghiêm túc, vì thế xin cô nghiêm túc một chút.
Khổng Nhược Nhuê thu lại nụ cười, đón nhận ánh mắt của Trần Thuật, trịnh trọng nói:
- Anh Trần Thuật, tôi rất nghiêm túc nói với anh ... Tôi thích anh.
- ...
Trần Thuật há mồm không có âm thanh nào phát ra:
- Không tin à?
- Cô không thành thật.
Trần Thuật tức giận:
Khổng Nhược Khuê bị thái độ của Trần Thuật làm cười không ngừng.
Lão Gia ở bếp nhìn thấy cảnh này, lén lút giơ ngón cái lên với Trần Thuật.
- Tiểu Khuê ...
Một giọng nam ôn nhu êm tai truyền tới:
Trần Thuật luôn tự nhận mình là nam nhân thẳng, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh này, có chút cảm giác bủn rủn, tê tê, lông tơ khắp toàn thân dựng lên.
Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam nhân cao lớn mặc nguyên một bộ vía trắng từ đầu tới chân đứng ở cửa quán mỳ.
Vì hắn rất cao, cho nên ánh nắng bên ngoài bị hắn che hết cả.
Mắt sao mày kiếm, mặt như đao khắc, cơ ngực phát đạt, vóc dáng cực tốt, mang tới mỹ cảm nam tính, đẹp như một pho tượng thần.
- A Khởi Nguyên, sao anh lại tới đây?
Khổng Nhược Khuê nhìn thấy nam nhân này, kinh ngạc hỏi:
- Anh ở công ty gặp được chị Thiều, chị ấy nói em đi ăn mỳ, vừa vặn anh có chút việc với người bạn ở gần đây, xong việc tới tìm em.
Bạch Khởi Nguyên nhìn Trần Thuật ngồi đối diện Khổng Nhược Khuê:
- Đấy là ?
- Trần Thuật.
Khổng Nhược Khuê mỉm cười giới thiệu thoải mái:
- Bạn của em.
- Chào Trần Thuật.
Bạch Khởi Nguyên chủ động đi tới vươn tay ra với Trần Thuật:
Trần Thuật đứng dậy bắt tay:
- Anh Bạch, tôi rất thích phim của anh.
Bạch Khởi Nguyên là nam nghệ sĩ hot nhất Đông Chính, cũng là minh tinh có sức hút phòng vé lớn trong nước, hắn là nhân vật cấp ảnh đế, phần thưởng trong ngoài nước vô số.
Hắn và Khổng Khuê làm bạn diễn trong phim Bí Mật, trong phim đó hắn đóng vai một nhà tâm lý học, phát hiện tính cách kép của bạn gái, nghĩ cách chữa trị cho cô quay về cuộc sống bình thường, là nam nhân chu đáo ấm áp, làm cảm động vô số thiếu nữ hoài xuân và bác gái mê phim tình cảm.
Vừa xong quay bộ phim điện ảnh Thiên Vương cũng do hắn đóng vai chính, phòng vé hôm nay vừa đột phá 1 tỷ, tiền lực vẫn còn vô hạn. Một nghệ sĩ như thế, đi tới đâu cũng có vô số cô bé tiền hô hậu ủng, vì Khổng Nhược Khuê tới đây mà cũng xuất hiện ở quán mỳ nhỏ này.
Lão Gia, quán mỳ của chú không hot thì không còn lẽ trời nữa, làm mỳ làm gì, đi diễn xuất cho rồi.
- Cám ơn anh.
Bạch Khởi Nguyên hơi khom người biểu thị cám ơn, là một nghệ sĩ lúc nào cũng phải giữ hình tượng với người ngoài, bất kể trong lòng ra sao, lễ nghi không để ai bới móc gì được.
Dù thế bắt tay Trần Thuật nhưng mắt nhìn Khổng Nhược Khuê, thấy lớp mỡ dày nổi bập bềnh trên bát mỳ của cô, nhíu mày:
- Tiểu Khuê, anh bảo với em bao lần rồi, không được ăn những thứ mỡ màng.
Giọng điệu mang theo một chút trách móc, đa phần là một sự cưng chiều, mang tới có người ta cảm giác hạnh phúc "Em không biết thương bản thân như thế làm anh rất đau lòng."
Dù là nam hay nữ, có ai không khao khát được người ta quan tâm chứ?
Nam nhân này thể hiện một sự quan tâm vừa đủ, làm người ta thấy hắn không can thiệp vào cuộc sống của mình. Cũng không thiếu một phận thấy hắn không đủ coi trọng, chỉ hời hợt qua loa.
Nhả chữ tròn trịa, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, hơi trầm, mang theo niềm vui, loại giọng nói này bảy phần dựa vào thiên phú, ba phần dựa vào rèn luyện chuyên nghiệp mà thành.
Trần Thuật biết sơ qua về lý lịch của Bạch Khởi Nguyên, thời đại học hắn thực sự làm chủ trì đài phát thanh, vì vóc dáng cực tốt, tốt nghiệp xong chuyển qua làm người mẫu, nổi tiếng rồi mới từ nghề người mẫu đá chéo sân sang nghiệp biểu diễn, bây giờ như mặt trời chính ngọ.
Đứng ngoài làm người bàng quan nên nhận ra rất nhiều điều, cái gì mà cùng bạn có chuyện ở gần đây, hắn chuyên môn tới tìm Khổng Nhược Khuê thì có. Lại là một người theo đuổi Khổng Nhược Khuê.
Chợt nhớ tới tin tức đính ở trên cùng mục giải trí, trên đó viết Khổng Nhược Khuê và Bạch Khởi Nguyên có quan hệ ái tình.
Xem ra câu chuyện này là thật rồi, vậy có phải mình là người chứng kiến tận mắt đầu tiên không?
- Lâu rồi không ăn, coi như tới đây "cải thiện" sinh hoạt.
Khổng Nhược Khuê mỉm cười đáp:
- Bình thường em ăn uống quá thanh đạm, đột nhiên lại ăn thứ mỡ màng như thế dễ hại bụng lắm. Em quên lần trước ăn ở đây về đau bụng mấy ngày rồi à? Anh biết ở gần đây có nhà hàng Pháp không tệ, để anh dẫn em qua đó, rượu vang ở đó cũng ngon lắm, chúng ta nếm thử ...
Trần Thuật bỗng chốc cảm thấy mình thành người thừa ở đây, có chút lúng túng, không biết có nên tiếp tục ngồi xuống ăn để họ tự nhiên không.
- Em không sao ...
Khổng Nhược Khuê liếc nhìn Trần Thuật một cái, má hơi đỏ lên, không biết có phải vì bị người khác phát hiện ra chuyện tình cảm mà thẹn thùng không:
- Này này, đám người cô cậu làm sao thế hả?
Lão Gia đột nhiên cầm cái thìa lớn chạy ra, chỉ vào mặt Bạch Khởi Nguyên chửi mắng:
- Suốt ngày nước Pháp, nước Pháp, nước Pháp, đồ ăn nước Pháp thì ngon lắm chắc? Tôi nói cho các người biết, tôi sống ở nước Pháp nửa năm, đồ ăn của Pháp không ngon chút nào hết. Chả lẽ ăn đồ Trung Quốc lại làm người ta dễ đau bụng à? Mỳ ở cái quán này do đích tay tôi nhào, dùng thứ bột mỳ mịn nhất, dầu là dầu cải ở quê tôi tự trồng, thu hoạch xong tự đi ép dầu, không phải thứ dầu cống của đám vô lương tâm ... Số lòng này tôi cũng phải một tay rửa ba lần ... Mỳ của tôi bán cho bọn nhóc ăn, bọn chúng đều đang đi học, nếu bị đau bụng có phải là làm hỏng chuyện học hành của chúng không ... Từ khi tôi mở cái quán này ra tới giờ, chưa có ai ăn mỳ của tôi mà đau bụng. Cậu là cái thứ gì mà tới đây vu khống sự trong sạch của tôi.
- Xin lôi, xin lỗi ...
Bạch Khởi Nguyên chỉ muốn tỏ ra quan tâm tới Khổng Nhược Khuê, không ngờ lỡ lời gây sự cố thế này, kỳ thực hắn nói không to, nhưng ai bảo ông già lại đang giỏng tai lên nghe chuyện của họ chứ.
Huống hồ không chỉ tổn thương kiêu hãnh của người ta lại đụng chạm vào nỗi đau của ông già, nên biết người ông muốn nấu ăn cho nhất là cô con gái đã sang Pháp sống.
Người ta không nổi điên mới lạ.
Cho dù Bạch Khởi Nguyên là người trải qua sóng gió, nhưng lúc này trước mặt cô gái mình thích, bị người ta cầm cái muôi lớn đầy dầu mỡ chĩa vào mặt, chống đỡ không nổi:
- Ý tôi không phải thế, không liên quan gì tới món ăn ạ, chủ yếu vì sức khỏe của Tiểu Khuê không tốt, không quen ăn thứ dầu mỡ.
- Đồ ăn của tôi dầu mỡ chỗ nào?
Lão Gia chưa hả, nhìn Bạch Khởi Nguyên ăn mặc bóng bẩy càng chướng mắt:
- Cậu mới là thứ đầu dầu mặt mỡ.
- Vâng vâng, tại tôi, tại tôi, chú nguôi giận, nguôi giận ...
Bạch Khởi Nguyên chắp tay vái liên tục, quay sang thấy Khổng Nhược Khuê che miệng mà cười, mặt nhăn nhó:
- Nếu đã tới rồi, không mời anh bát mỳ sao?
- Không được.
Khổng Nhược Khuê và Lão Gia đồng thanh:
Chương 031: Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
Nụ cười gượng gạo cũng cứng đờ trên mặt Bạch Khởi Nguyên, không biết vì sao người ta lại từ chối mình dứt khoát như thế, chẳng qua là một bát mỳ thôi mà.
Mình là Bạch Khởi Nguyên, nhà hàng lớn nhỏ trong nước có nhà nào không muốn mời mình tới ăn một bữa? Chỉ cần mình xuất hiện ở nhà hàng nào ở Hoa Thành này, fan hâm mộ đều lượn lờ quanh đó, mong một lần tình cờ gặp mặt, kinh doanh tốt mấy lần, hoặc mình chỉ cần để lại chữ kỳ trên tường, chủ nhà hàng mừng quýnh, tặng thẻ vip mong mình lần sau quay lại.
Bạch Khởi Nguyên này đi tới đâu không được chào đón.
Ông già này đang giận không nhìn ra lợi hại trong đó đã đành, sao ngay cả Tiểu Khuê cũng có thái độ như thế?
Bất giác mắt đảo lên người Trần Thuật, vừa rồi Tiểu Khuê giới thiệu là gì nhỉ? Bạn của cô ấy à? Hay là còn có tầng quan hệ sâu hơn?
Không giống.
- Vừa rồi cậu nói mỳ của tôi mỡ màng, tôi không dám cho cậu ăn, sợ cậu ăn vào lại đau bụng.
Lão Già thở phì phò:
Khổng Nhược Khuê giải thích cho Bạch Khởi Nguyên:
- Khởi Nguyên, giờ không tiện mời anh ăn mỳ, vừa rồi em tới không phải giờ cơm nên không có ai, anh tới muộn, nếu mời anh ăn, lát nữa cái quán này sẽ bị khách hàng vây kín mất ... Hay là chúng ta mua mang về nhà ăn.
Đúng là thế thật, sắp 12 giờ rồi, đây lại là nơi sinh viên tụ tập, nếu mình ngồi xuống ăn mỳ e là bị đám fan ăn thịt mất.
Nghĩ thế lòng thoải mái hơn, Bạch Khởi Nguyên lại nở nụ cười chuyên nghiệp:
- Được rồi, chúng ta mua về ăn.
Khổng Nhược Khuê quay sang Lão Gia:
- Lão Gia, làm cho cháu một bát mỳ lòng mang về nhé?
- Không làm.
- Lão Gia, xin chú mà.
Khổng Nhược Khuê chu môi ra làm nũng:
- Hừm, được rồi.
Lão Gia lại trừng mắt với Bạch Khởi Nguyên:
- Đợi đấy.
- Vâng ạ, vâng ạ, cám ơn Lão Gia.
Bạch Khởi Nguyên liên tục cám ơn, đợi ông già đáng sợ đó hầm hầm bỏ vào bếp, quay sang Trần Thuật:
- Trần Thuật, cậu là bạn cũ của Tiểu Khuê à?
- Không cũ.
Trần Thuật lắc đầu:
- Rất mới.
Bạch Khởi Nguyên yên tâm rồi:
- Anh làm việc ở đâu?
- Đông Chính.
Không Nhược Khuê giới thiệu:
- Trần Thuật vừa mới thành phó tổng giám sát phòng kế hoạch của công ty.
- Ha ha ha, thật bất ngờ.
Bạch Khởi Nguyên cười lớn bắt tay Trần Thuật lần nữa:
- Chào Trần Thuật, không ngờ chúng ta còn thành đồng nghiệp, thành người nhà, sau này xin được chiếu cố.
- Là tôi mong được anh chiếu cố nhiều hơn mới đúng.
Trần Thuật khách khí bắt tay hắn, ấn tượng ban đầu coi như khá tốt, là người biết ứng xử, chỉ là mùi nước hoa hơi đậm một chút, làm y không thoải mái lắm:
Rất nhanh Lão Gia đã đóng gói một suất mỳ đem ra.
- Lão Gia, cả bát này nữa.
Khổng Nhược Khuê chỉ bát mỳ chưa ăn được là bao:
- Mỳ chú nấu rất ngon, cháu không muốn lãng phí.
- Mỳ chương cả rồi, để tôi làm cho cháu bát khác.
Lão Gia lại vui vẻ chạy vào bếp.
Đợi khi hai suất mỳ được chuẩn bị xong, Khổng Nhược Khuê và Bạch Khởi Nguyên cáo từ rời đi.
- Lão Gia, bảo Trần Thuật thanh toán nhé, anh ấy nói mời cháu ăn.
Khổng Nhược Khuê cười hì hì nháy mắt tinh nghịch:
- Được, tôi sẽ bắt thằng nhóc này phải trả tiền.
Lão Gia cười như hoa nở:
Trần Thuật cũng theo tiễn chân, là người mới của Đông Chính, y không thể đắc tội với vị đại tiểu thư này, dù sao giờ cô là "bối cảnh" của y. Bạch Khởi Nguyên thì càng không thể đắc tội, hắn không chỉ là nghệ sĩ đình đám, còn là cổ đông của Đông Chính, lời nói có khi còn hữu dụng hơn ông chủ Lật.
Chiếc Maybach đen sang trọng của Bạch Khởi Nguyên bên đường, trước khi lên xe Khổng Nhược Khuê nháy mắt:
- Bạn học Trần Thuật, chúng ta mai gặp mặt, nhớ nhé, anh là đứa cháu ngốc nhà dì Hai ...
Trần Thuật cười méo xẹo, không biết nên vui hay buồn:
- Được, mai gặp mặt.
Bạch Khởi Nguyên vẫy tay, giúp Khổng Nhược Khuê đóng cửa rồi tới bên kia xe đi vào.
Lái xe khởi động, động cơ êm tai xa dần.
Khi Trần Thuật quay về quán thì có khách rồi, một đôi tình lữ sinh viên, đang dựa vào nhau chu môi chụp ảnh.
"Không đáng yêu bằng động tác chu môi của Khổng Khuê" Trần Thuật thầm nghĩ, mà sao mình lại nghĩ thế nhỉ?
Lão Gia làm cho đôi tình lữ kia một bát mỳ thập cẩm, kệ cho họ vừa đút cho nhau ăn vừa ôm ấp thỏ thẻ, lau tay ngồi đối diện Trần Thuật, nhìn y cúi đầu ăn, cảm khái:
- Thằng nhóc, khó khăn không nhỏ đâu.
Trần Thuật hoang mang ngẩng đầu lên:
- Cái gì khó ạ?
- Cô bé đó ... Đó mới thực sự là cô bé ngoan đấy, chắc chắn là người có điều kiện, vậy mà khiêm tốn thân thiện, không chê quán mỳ nhỏ, còn biết quý trọng thức ăn, hiếm có lắm, tôi nhìn một cái là trúng ngay. Vốn tôi còn định kiếm cơ hội để giới thiệu hai đứa với nhau, lấy số QQ gì đó ... Không ngờ hôm nay hai đứa quen nhau rồi. Cơ mà xem ra bên cạnh cô bé đó có người ...
Lão Gia mày nhíu chặt:
- Cái thằng đó cao hơn cậu, đẹp trai hơn cậu, hơn nữa xem ra có vẻ còn lắm tiền . . Tôi chửi mắng hắn như thế mà hắn không giận, liên tục xin lỗi, tu dưỡng cũng không hề kém, phải biết người có tiền bây giờ vênh váo lắm. Gặp phải đối thủ như thế mà cậu còn ăn được à.
Trần Thuật hết sức nghiêm túc nói:
- Thứ duy nhất làm cháu không ăn được là lòng quá lửa rồi, lần sau chú để ý chút.
- Nếu không phải vì hai đứa, tôi bận nghe hai đứa nói chuyện thì làm sao quá lửa được.
Lão Gia bực mình vung tay bợp một phát:
- Tôi nói cậu có nghe thấy không, còn có tâm tư mà ăn à?
- Cháu trừ ăn ra còn làm gì được nữa?
Trần Thuật hỏi lại:
- Đang nói cô bé đó, cô bé tốt như thế, cậu trơ mắt nhìn cô bé bị người ta đưa đi à?
Trần Thuật đúng là dở khóc dở cười:
- Lão Gia, chú biết cô ấy là ai không?
- Làm sao tôi biết, tôi chỉ biết cô bé đó tên Tiểu Khuê, thích ăn mỳ tôi làm ... Tôi thấy hai đứa rất xứng đôi, chỉ là thêm một kẻ phá đám, chuyện có vẻ không đơn giản như tôi nghĩ.
- Té ra tước đó chú nghĩ chuyện này dễ lắm à?
Trần Thuật tròn mắt:
- Còn không à, tôi giới thiệu hai đứa với nhau, sau đó làm một bữa cơm mời ai đứa ăn, uống vài chén ... Thế là xong rồi.
Lão Gia không biết đang kể chuyện ở niên đại nào nữa:
- Lão Gia, chú nghe cháu đi, chuyện này chú đừng xen vào. Thật đấy, ngàn vạn lần đừng xen vào ... Cháu sợ chú xen vào, có người sẽ chửi cháu.
Trần Thuật sợ rồi uống vài chén sau đó có mà vào tù, chuyện mình mình biết, chưa nói cơ hội gặp lại của hai người rất nhỏ, thân phận chênh lệch quá lớn, mà cả căn nhà Khổng Nhược Khuê đang ở là mộng tưởng cả đời không với tới được của tuyệt đại đa số:
Cho dù Trần Thuật tự tin mình sẽ có tương lai tươi sáng thì vẫn không thể vươn tới tầm đó.
Ngôi sao sáng trên trời, sao có thể thuộc về mình.
- Mắng chửi thế nào?
- Chửi cháu cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Bốp!
Lão Gia vung tay bợp cho Trần Thuật một cái, mắng:
- Thằng nhãi kém cỏi, cậu có chân có tay, sao lại thành cóc ghẻ?
- Cháu chỉ ví von như vậy thôi.
Trần Thuật nhìn chằm chằm vào bàn tay bóng mỡ của Lão Gia, kinh tởm lùi lại:
- Cháu vừa gội đầu, chú làm cháu phải gội lại rồi đấy.
- Thực sự không có ý định gì à?
- Thật.
- Tiểu Khuê xinh đẹp như thế cơ mà.
Lão Gia chép miệng: