Bầu không khí không thoải mái lắm này lại khiến, Lạc Kiệt rất hài lòng, vì hắn là người duy nhất có thể thoải mái Khổng Nhược Khuê, thể hiện địa vị hơn người của hắn, nhiệt tình mời:
- Khổng Khuê, chúng ta cũng xem như bạn bè rồi, làm một chút rượu nhé?
Khổng Nhược Khuê lại lắc đầu:
- Bạn bè thì lúc nào chẳng uống được, buổi tụ hội hôm nay mục đích là chào đón tổng giám Trần gia nhập đại gia đình Đông Chính chúng ta ... Tôi thấy chén đầu tiên nên mời tổng giám Trần, anh thấy sao?
- Đúng đúng đúng.
Lạc Kiệt gật đầu, coi như khẳng định được rồi, Khổng Nhược Khuê thực sự đối tốt với Trần Thuật, nếu vị đại tiểu thư này muốn bảo vệ y, Lạc Kiệt không thể nói gì khiến người ta ghét:
- Tôi đại biểu phòng kế hoạch hoan nghênh tổng giám Trần, nào, chúng ta cùng uống một chén.
- Hoan nghênh tổng giám Trần.
Mọi người lần lượt đứng dậy nâng chén:
Trần Thuật liên tục cám ơn, cầm chén lên cụng với từng người, lại chủ động rót chén khác mời lại.
Vốn là phó tổng giám, giờ lại thêm vị đại tiểu thư này chiếu cố, đến Lạc Liệt cũng phải tiếp nhận Trần Thuật rồi, các vị tổ trưởng khác tất nhiên không dám chậm trễ, mỗi người lại mời một chén. Trần Thuật có lòng muốn hòa nhập cho nên ai mời cùng uống, chẳng mấy chốc đã uống rất nhiều rượu, mặt đỏ phừng phừng.
Khổng Nhược Khuê ở bên uống canh, không đề ý tới tình hình xung quanh, giữ thân phận.
Vài chén rượu vào bụng, mọi người bắt đầu ăn uống tán gẫu, không khí tốt dần lên.
Lạc Kiệt hỏi nhỏ Khổng Nhược Khuê:
- Khổng Khuê, có vẻ cô và tổng giám Trần quen nhau lau năm rồi?
- Không phải, một tháng trước chúng tôi còn chưa quen nhau.
- Thế sao?
Lạc Kiệt cho rằng cô muốn che dấu, lừa ai chứ, tình cảm tốt như vậy mà:
Khổng Nhược Khuê nhìn sang Trần Thuật, tinh nghịch nháy mắt với y:
- Là do một trưởng bối trong nhà muốn tôi và tổng giám Trần liên hệ với nhau nhiều hơn ... đứa cháu ngốc nhà dì Hai.
Lại lần nữa Khổng Nhược Khuê dùng cái cờ này để ứng phó với người ngoài, người đầu tiên đã giới thiệu như thế, vậy thì những người sau cũng chỉ đành như thế ... Nhưng mà phải nói rằng cách giải thích này rất hữu dụng.
- Dì Hai, à, là người dì nhà cô . .
Lạc Kiệt ra chiều hiểu ra, quay sang trái:
- Không ngờ tổng giám Trần và dì Hai quan hệ mật thiết như thế.
- Chứ sao nữa, dì Hai nói tổng giám Trần do dì ấy nhìn lớn lên, một tay dì ấy thay tã thay quần, còn thường giúp anh ấy tắm rửa ...
Khổng Nhược Khuê cười khúc khích:
Trần Thuật nóng mặt, không ngồi im được nữa, bất mãn phản ứng:
- Làm gì khoa trương như cô nói.
Khổng Nhược Khuê sóng mắt liếc qua, môi hồng hé nở:
- Chẳng lẽ không phải à? Chẳng lẽ không giúp anh tắm rửa, nếu anh không thừa nhận, tôi về hỏi dì Hai nhé?
- Dì Hai đúng là rất chiếu cố tôi, được chưa?
Trần Thuật cắn răng thừa nhận, cũng may là Khổng Khuê nói là chuyện hồi nhỏ, chứ nói là chỉ vài ngày trước thôi ... Ôi anh danh cả đời của mình còn đâu nữa.
- Đừng thấy nông thôn không có các loại điều kiện tốt như thành phố, nhưng người nông thôn đơn thuần chất phác, chú trọng nhất là tình thân họ tộc.
Lạc Kiệt lên tiếng phụ họa, vốn còn lo Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê quan hệ mật thiết, như là bạn lâu năm hay là bạn thời đại học gì đó, còn chuyện giữa hai người có quan hệ yêu đương không nghĩ tới:
Không dám nghĩ thì đúng hơn!
Chim bay trên trời và vịt gà dưới đất, làm sao bay cùng được.
Giờ nghe Khổng Nhược Khuê nói Trần Thuật là thân thích với người dì ở trong nhà kia, ngại thể diện người dì cho nên mới chiếu cố Trần Thuật, hắn liền yên tâm. Mặc dù Khổng Nhược Khuê coi trọng người dì kia tới đâu, đứng trước thị phi hoặc là lợi ích lớn, chút giao tình này trở nên không đáng kể rồi.
- Ở đâu cũng có người tốt, ở đau cũng có người xấu, không liên quan gì tới khu vực.
Trần Thuật còn học Khổng Nhược Khuê vừa rồi, cũng nháy mắt với cô, hàm ý là nếu trong phòng này có một người xấu, thì chính là đại tiểu thư cô đấy:
Nhưng lời này nghe vào tai Lạc Kiệt thì không hay rồi, cho rằng thằng nhãi này lại đá xéo mình đây, sắc mặt không tốt:
- Tổng giám Trần ý gì đấy, ở đâu cũng có người xấu à? Bàn này của chúng ta cũng có à?
- ...
Trần Thuật á khẩu, này Lão Lạc, đừng có tật giật mình như thế chứ?
- Đúng thế, tổng giám Trần sao có thể nói như vậy chứ, rất tổn thương người khác đấy.
Khổng Nhược Khuê khóe mắt ẩn dấu nụ cười, vào hùa công kích:
- Tôi ...
Trần Thuật tự nhận xui xẻo:
- Tôi thấy mình là người xấu.
Những người xung quanh dừng lại nghe, rượu vào bụng làm ai nấy thoải mái hơn, Mạn Mạn cười hì hì:
- Làm sao mà tổng giám Trần lại biến thành người xấu thế?
- Lúc tôi vừa tới Đông Chính, nghe được vài tin đồn không hay về tổng giám Lạc, cho nên trong lòng có chút bài xích, lo tổng giám Lạc không có bụng dung người.
Trần Thuật mặt chân thành nói:
Cơ mặt Lạc Kiệt có dấu hiệu mất kiểm soát rồi, mặc dù đây là chuyện toàn bộ tập đoàn Đông Chính đều biết, nhưng mày có cần nói trước mặt mọi người như thế không.
Mấy người khác vội giả vờ không nghe thấy gì, quay sang mời rượu nhau, tránh tai bay vạ gió.
- Nhưng mà tổng giám Lạc đối xử với tôi thế nào, bỏ qua chút chuyện không vui với tôi, sai người an bài văn phòng cho tôi, lại ủy thác trọng trách cho tôi, bỏ thời gian bận rộn giúp tôi tổ chức bữa tiệc hoan nghênh ... Lòng dạ tổng giám Lạc, biết người dùng người, có phong thái của quân tử thời xưa.
Trần Thuật cảm khái giơ chén rượu lên:
- Đem so với tổng giám Lạc, tôi rõ ràng là người xấu rồi, cho nên tôi mời tổng giám Lạc một chén, coi như lời xin lỗi.
Lạc Kiệt nhìn Trần Thuật trịnh trọng cầm chén đứng dậy, đột nhiên có cảm giác trong lòng có muôn vàn đau khổ không biết tỏ cùng ai. Mỗi lời Trần Thuật nói nghe đầu như đang ca ngợi hắn, nhưng nếu tổng hợp lại lại nghe giống như có cảm giác rất thiếu tự nhiên?
Hơn nữa Trần Thuật đã xin lỗi trước mặt mọi người, hắn không thể không nhận.
Người ta đã nói rồi, đó chỉ là hiểu lầm mà thôi, nếu mà hắn có thái độ không tốt, vậy thì lập tức biến thành loại "tiểu nhân" không có dạ dung người như Trần Thuật nói.
Lại còn là tự nhận.
Cái thằng nhãi này, định báo thù tới bao giờ mới dừng đây.
Cạch!
Cửa phòng đột ngột bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
- Tổng giám Lạc, đúng là nhân sinh hà xử bất tương phùng.
Một giọng nói sang sảng truyền vào phòng:
Trần Thuật chưa nhìn người, nghe tiếng một cái là biết ai tới, bởi vì giọng nói của nam nhân này có độ nhận biết quá cao, nghe một cái xương khớp cứ bủn rủn. Nữ nhân nghe hẳn là si mê đi, nhưng nam nhân nghe khiến người ta nghi ngờ giới tính bản thân.
- Khởi Nguyên .
Lạc Kiệt vội đứng dậy, cười lớn ra đón, xưng hô rất thân thiết:
- Khởi Nguyên, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây ăn cơm thế này.
Quả nhiên là Bạch Khởi Nguyên trong bộ đồ trắng rất thu hút:
- Anh quên là nhà hàng này do tôi mở sao? Đang ở bên cạnh bàn công chuyện với người ta, nghe nói anh tới, nên tôi sang chào một tiếng.
- Đúng đúng, xem đầu óc tôi này ...
Lạc Kiệt vỗ đầu tự trách:
- Trong giới ai mà không biết "Mạn Tẩu" là địa bàn của Khởi Nguyên, tôi tới địa bàn của anh mà lại không chào một tiếng, lỗi quá, lỗi quá.
- Khách hàng là thượng đế mà, mọi người tới đây ăn cơm, tất nhiên là tôi phải tới chào hỏi rồi.
Bạch Khởi Nguyên nhìn quanh phòng bao một lượt, dừng trên người Khổng Nhược Khuê, ánh mắt trở nên dịu dàng:
- Tiểu Khuê, em cũng tới sao?
- Khởi Nguyên.
Khổng Nhược Khuê mỉm cười chào lại:
- Hôm nay phòng kế hoạch liên hoan, vừa vặn em tới bàn việc, cho nên tới ăn chực của tổng giám Lạc ăn một bữa.
- Em lâu lắm rồi không tới chỗ anh đấy, bữa tối nay coi như anh bao.
Bạch Khởi Nguyên hào sảng nói:
- Phải rồi, nghe bọn họ nhậm một ít sâm không tệ, để tôi bảo nhà bếp hầm cho mọi người nếm thử.