Chương 008: Phong sát.

Cô Bạn Cùng Bàn

Liễu Hạ Huy 18-09-2023 17:47:06

Cổ nhân nói tai họa không bao giờ đi đơn lẻ, Trần Thuật dùng chính bản thân chứng minh tính chính xác của nó. Chia tay, từ chức. Tốt nghiệp hai năm, Trần Thuật về với hai bàn tay trắng, còn mất cả người yêu sớm tối bên nhau. Đem từng chậu hoa đá từ công ty về sắp xếp ổn thỏa, đặt ở ban công hướng về phía mặt trời, nhìn cánh hoa múp mip, Trần Thuật bỗng có chút hâm mộ, chúng được mình dày công chăm sóc, còn mình ai biết ấm lạnh. - Nay ta chôn hoa, người cười ta cuồng si, Mai sau ta chết, biết ai là người chôn ta? Trần Thuật lẩm bẩm một câu trong Hồng Lâu Mộng, sau đó lắc mạnh đầu xua đi sự bi thương này. Thất tình mà thôi, thế gian này đầy ra đó, còn ối người thảm hơn mình cơ mà, sao lại biến thành Lâm Đại Ngọc? Phấn chấn tinh thần lên đi, việc quái gì phải ủ rũ. Đúng lúc đó di động kêu tít tít. Màn hình hiện thị tên "Thang đại thiếu gia", Trần Thuật hơi do dự, cuối cùng vẫn nhận máy: - Thang Đại Hải, tôi còn chưa tìm anh tính sổ đấy, vậy mà anh còn mặt mũi nào gọi điện cho tôi. Thang Đại Hải ở phía đối diện đột nhiên bị chỉ trích làm chả hiểu gì, song thói quen rồi, thế nào mình cũng làm sai gì đó, đâm ra chột dạ hỏi: - Tôi lại làm sai chuyện gì thế? - Anh làm sai chuyện gì mà chính bản thân anh lại không biết à? - Không biết thật. Trần Thuật chất vấn: - Có phải tôi thất tình, anh rủ tôi đi hát không? - Chuẩn rồi. - Có phải anh và Như Ý cố tình chuốc say tôi không? - Nửa đầu là chúng tôi chuốc cậu, nửa sau là cậu chuốc chúng tôi đấy chứ. Thang Đại Hải kêu oan: - Cậu nhớ lại xem, cậu sắn tay áo, hai mắt đỏ ngầu, liên tục ép tôi mà Như Ý uống, bố bảo thì bọn tôi cũng không dám không uống. - Anh rủ tôi đi hát làm tôi say, anh có biết sau đó tôi ở đâu không? Trần Thuật cắt ngang lời giải thích, chất vấn ngược lại: - Đúng rồi, sau đó cậu đi đâu? Đây vốn là câu Thang Đại Hải định chất vấn, thế quái nào mà vừa gọi điện đã bị hỏi ngược lại: - Anh xem lại mình đi, suốt ngày nói tôi là người anh em tốt nhất của anh, kết quả thế nào? Chuốc say tôi xong, không thèm để ý tới tôi sống chết thế nào, ngay cả tôi đi đâu mà anh cũng không biết, anh không thấy có lỗi với tôi à? - Xin lỗi, xin lỗi. Không biết anh em thân thiết sau đó gặp phải chuyện bi thảm gì nữa, Thang Đại Hải rối rít xin lỗi: - Khi đó bọn tôi tưởng cậu uống nhiều nên đi vệ sinh, kết quả là mãi mà cậu không về, tôi và Như Ý đi tìm khắp nơi không thấy, gọi điện không ai nhận máy. - Bỏ đi, không nhắc chuyện này nữa. Trần Thuật đổi chủ đề như chớp: - Anh gọi điện thoại tới có chuyện gì thế? Thang Đại Hải quan tâm hỏi: - Chỉ muốn hỏi cậu sao rồi, không việc gì chứ? - Không sao, tôi từ chức rồi. Trần Thuật đem hết ủy khuất dấu trong lòng chỉ làm bản thân uất hận, nhưng nếu nói ra, vậy có thể làm bạn mình cũng tức giận: Quả nhiên Thang đại thiếu gia đùng đùng nổi giận: - Đôi cẩu nam nữ đó quá đáng lắm rồi, đã gian díu với nhau lại còn làm người ta mất việc à? Người anh em, cậu đừng gấp, lần này thế nào tôi cũng đòi lại công bằng cho cậu, tôi nay tôi vạch trần đôi nam nữ đó trên tiết mục ... - Được rồi, được rồi. Trần Thuật cắt ngang "ý tốt" của người anh em: - Là tôi tự đề xuất từ chức, xảy ra chuyện như thế, tôi không thể ở lại Hoa Mỹ được, đúng không? Thang Đại Hà trầm ngâm chốc lát nói: - Không ở lại được thì đừng, chỗ này không giữ thì có chỗ khác. Cậu vốn thông minh, văn chương lại hay, đi tới đâu chẳng tranh giành? Tôi thay ông gia tôi xếp hàng, nếu cậu đồng ý thì giám đôc phòng quan hệ xã hội tập đoàn Phúc Tinh là của cậu. - Thôi, làm việc lạ không bằng làm việc quen, nhà anh kinh doanh thực phẩm trẻ em, tôi không am hiểu nghề này, dựa vào quan hệ của anh vào, làm chẳng tốt ... Mặc dù tôi biết anh với ông già anh xung khắc, tôi cũng không thể giúp anh làm ác, đi hại ông ấy chứ. Trần Thuật khéo léo từ chối, tuy tập đoàn Phúc Tinh còn lớn gấp mấy lần Hoa Mỹ, y không định chuyển sang đó: - Tôi biết cậu không đồng ý mà. Thang thiếu gia chẳng lạ gì cái tính thư sinh cố chấp của người anh em, tài hoa song thực sự có chút không hợp với thời đại: - Cậu cứ thích thể diện nên mới khổ. - Đó gọi là tôn nghiêm của con người. Trần Thuật cười nói: - Thôi được rồi, bất kể thế nào, chỉ cần cậu cần, tôi và Như Ý sẽ ở bên cậu, muốn uống rượu, bọn tôi uống cùng cậu, muốn đánh người, bọn tôi làm bao cát cho cậu. Thang thiếu gia nghiêm túc hẳn lên: - Chỉ cần cậu đừng hát thì chuyện gì cũng có thể thương lượng. - Cám ơn. Trần Thuật lòng ấm áp, dù không muốn thừa nhận, nhưng lúc này y vô cùng khao khát quan tâm, muốn có người ở bên cạnh, có những người bạn như vậy là chuyện may mắn: - Tôi không sao, đừng lo, gặp lại sau. - Từ từ đã, còn muốn hỏi cậu chuyện cuối. - Gì? - Tôi gọi điện cho cậu có cô gái nhận máy, ai thế? - À, chị họ tôi. Trần Thuật trả lời hết sức bình tĩnh: - Sao tôi không biết cậu có chị họ ở Hoa Thành nhỉ? Thang Đại Hải nghi ngờ: - Họ xa. Trần Thuật hời hợt đáp, để tên này dây dưa sẽ vô cùng phiền phức, nhất là chủ để liên quan tới nữ nhân: - Có xinh không? Chị họ cậu cũng là chị họ tôi, khi nào có thời gian mời chị họ cậu đi ăn cơm. - Cút đi, chị ấy bận lắm. Thang Đại Hải tức thì cao giọng hẳn lên, như bị xúc phạm: - Bận bằng người chủ trì tiết mục tình cảm trứ danh như tôi không? Chúng tôi mỗi ngày cứu vớt ngàn vạn trái tim tan vỡ của thiếu niên nam nữ, chị họ cậu làm gì? - Cứu thế giới. Trần Thuật nói xong một cái cúp điện thoại ngay, lại nhìn cây sen đá đặt ở ban công, cảm thấy lòng dễ chịu hơn nhiều. Bọn mày có tao, tao có anh em. Trần Thuật học đại học khoa tiếng Trung, tốt nghiệp xong cùng Lăng Thần tới Hoa Thành, thông qua tầng tầng khảo nghiệm vào được bộ phận quan hệ xã hội của Hoa Mỹ làm thực tập sinh. Nhờ thông minh tỉ mỉ lại giỏi ứng biến, Trần Thuật biểu hiện xuất sắc, vừa vào công ty chưa lâu đã xử lý hoàn mỹ nguy cơ xã hội lớn cho nghệ sĩ Trương Thục, cho nên Trần Thuật nhậm chức một năm hai tháng trở thành tổ trưởng. Trừ những người dựa vào quan hệ ra, coi như phá vỡ kỷ lục thăng tiến của tập đoàn. Còn Lăng Thần vì xinh đẹp, lại thông minh hiếu học, nên được trưởng phòng tiến cử vào ban thư ký của tổng giám đốc, sau khi được chọn, nhanh chóng thành thư ký riêng của tổng giám đốc ... Từ đó chôn xuống mầm họa cho cuộc chia tay hôm nay. Mặc dù chẳng có thân phận bối cảnh gì, nhưng dựa vào cần cù nỗ lực, thu nhập hai người cũng được. Thuê phòng 3000. ăn uống đi lại của hai người cộng lại 3000. lại còn dùng 2000 ứng phó xã giao, thi thoảng đưa Lăng Thần tới quán bít tết lãng mạn một chút ... Vì thế Trần Thuật rỗng túi, chẳng tích lũy được xu nào. Bằng vào lương của Lăng Thần muốn mua được bộ trang phục và túi xách hàng hiệu cùng với thứ đồ mỹ phẩm mà Trần Thuật không nhận ra thì còn xa mới đủ, vì thế Trần Thuật phải thường xuyên ra tay viện trợ. Giống đa số đôi tình lữ, hai người họ tiền tháng nào tiêu hết tháng đó. Chỉ là khi ấy Trần Thuật cảm thấy rất hạnh phúc, y tin rằng chỉ cần cả hai cùng cố găng, tương lai bọn họ sẽ có tất cả, thế nhưng Lăng Thần không muốn đợi lâu như thế. Cô đi rồi, Trần Thuật chỉ còn hai bàn tay trắng.