Tòa nhà Đông Chính nằm ở rìa Hoa Thành, cách chỗ ở của Trần Thuật rất gần, chỉ hai tuyến xe bus mà thôi, 10 phút đi xe mà thôi, với Trần Thuật mà nói, thậm chí chẳng cần đi xe, dậy sớm đi bộ tới công ty cũng được.
Chỉnh thể của Đông Chính phải nói là gồm hai tòa nhà đông và tây, tòa nhà phía đông 14 tầng là khu vực đặt các phòng quản lý hành chính, phía tây 9 tầng dành cho nghệ sĩ, nối với nhau bởi chiếc cầu kính. Thiết kế thanh nhã hiện đại, làm người ta bước vào đã thấy tinh thần sảng khoái.
Lần trước tới đây mới là khách, tâm trạng không tốt nên Trần Thuật không chú ý lắm, lần này mới có tâm trạng để ý đại sảnh thiết kế như công viên của Đông Chính, giữa đại sảnh bố trí ao nước nông nuôi ca, bên cạnh đặt chế tựa dài, các loại cây hoa cỏ lá được bố trí khéo léo, mang lại không khí thiên nhiên giữa đô thị.
Thế nhưng điều đặc sắc nhất ở Đông Chính không phải phong cách trang trí mà nhân viên nữ muôn màu muôn sắc trong bộ OL, tất lụa, giày cao gót, tuyển dụng của Đông Chính rất chú trọng đến hình tượng, hễ là nhân viên được tuyển vào công ty, không nam thanh cũng là nữ tú, trong đó nữ chiếm tỉ lệ khá lớn.
Trong hoàn cảnh như thế, vào đây làm việc là mơ ước của vô số nam nhân, Trần Thuật thừa nhận, chiêu này có tác dụng thật, nhìn một vòng thôi đã thấy tinh thần làm việc.
Vừa mới tới khu tiếp khách trước phòng nhân sự thì cô trợ lý trẻ của Lâm Kỳ đã đi tới, mặt đầy nhiệt tình chào đón:
- Tổng giám Trần, chào buổi sáng, giám đốc Lâm dặn tôi đợi anh ở đây rồi dẫn vào văn phòng của anh ấy, giờ tôi dẫn anh đi nhé.
- Được, cám ơn cô.
Trần Thuật mỉm cười cám ơn:
Cô trợ lý nghiêng người làm động tác mời, đồng thời tranh thủ nhìn trộm Trần Thuật một cái, đi trước dẫn đường.
Hôm qua khi kết thúc phỏng vấn, cô vào chỉnh tư liệu còn nghe thấy giám đốc Lâm tức giận mắng Trần Thuật "không biết điều", còn bảo cô ném hồ sơ của y vào thùng rác. Vậy mà chẳng hiểu thế nào lại thành phó tổng giám rồi.
Không biết đã xảy ra biến cố gì mà mình không rõ.
Đã thế sáng sớm nay giám đốc Lâm gọi điện cho mình tới công ty, giao cho mình việc ra cửa đón Trần Thuật, lập tức đưa tới văn phòng.
Cô có thể cảm nhận được, giám đốc Lâm đang cố ý lấy lòng Trần Thuật, vì sao chứ?
Cô trợ lý dẫn Tràn Thuật vào văn phòng của giám đốc Lâm, càng cảm nhận được sự nhiệt tình bất thường.
Giám đốc Lâm không ngờ không ngồi sau bàn làm việc mà ngồi ở ghế sô pha, lại còn đang pha trà, hôm nay anh ấy không bảo mình pha trà mà tự mình pha, lại còn là trà Thiết quan âm, rốt cuộc là sao?
Chả lẽ giống phim truyền hình, Trần Thuật là vị công tử nào đó? Cô trợ lý mơ mộng.
- Trần Thuật, cậu tới rồi.
Lâm Kỳ vừa thấy Trần Thuật liền đứng dậy nghênh đón, dáng vẻ nhiệt tình như là bạn bè lâu năm:
- Mau ngồi đi, trà Ô Long đấy, tới thử tài nghệ của tôi xem nào.
- Cám ơn giám đốc Lâm.
Trần Thuật đi tới bên ghế sô pha ngồi xuống:
- Mới sáng sớm đã được uống trà do đích thân giám đốc Lâm pha, xem ra cả ngày hôm nay làm người ta tâm tinh vui vẻ.
- Tôi sợ tâm tình cậu không tốt, nên mới mời cậu tới dự phòng trước.
Lâm Kỳ phẩy tay ra hiệu cho trợ lý ra ngoài:
- Ồ, tôi làm sai điều gì sao?
Trần Thuật giật mình:
- Không phải thế, cậu là nhân tài mà cao tầng tập đoàn đang cần, thông qua được khảo nghiệm của bộ phận nhân sự ... Chỉ là tình hình nội bộ công ty tương đối phức tạp, đặc biệt là phòng kế hoạch của cậu.
Lâm Kỳ dáng vẻ dốc hết gan ruột ra với Trần Thật:
Trần Thuật cầm chén trà lên cung kính mời Lâm Kỳ:
- Mong giám đốc Lâm chỉ thị, tôi lạ nước lạ cái, không muốn vô duyên vô cớ thành kẻ ác.
Thái độ khiêm tốn này làm Lâm Kỳ hài lòng:
- Cậu có biết vì sao công ty lại tuyển dụng một phó tổng giám, lại thông qua phòng nhân sự làm, không để lựa chọn ở phòng kế hoạch không?
Trần Thuật chăm chú hẳn:
- Chuyện này tôi không biết.
Lâm Kỳ thận trọng nhìn cánh cửa văn phòng đã đóng, nhỏ giọng nói:
- Tổng giám Lạc Kiệt là con trai của phó tổng giám đốc Lạc Thừa Bình, cổ đông lớn của Đông Chính.
- Ồ, xem ra tôi hiểu rồi.
Sợ nhất chính là đám công tử ca, nếu năng lực xuất chúng còn đỡ, hắn bảo sao thì cứ làm theo như thế là được rồi, đừng cãi là đủ.
Nhưng mà nếu năng lực đã tầm thường mà lại còn thích xen vào nghiệp vụ thì vấn đề lớn, chấp hành mệnh lệnh sai lầm của chúng, tới khi hỏng chuyện thì trăm phần trăm là thành ma thế mạng.
Không làm à? . .
Đám người đó chỗ dựa vững, không thể đối chọi với chúng được, cho dù là khéo léo ý kiến cũng sẽ bị coi là ngỗ nghịch, chống đối, trái tim mỏng manh như kính mà tự tôn cao ngất ngưởng của chúng không chịu nổi, sẽ nổi cơn lôi đình. Khi đó chúng không làm việc nữa mà một mực quay sang hại anh, chịu nổi không?
Nghĩ tới đó thôi Trần Thuật đã đau đầu rồi.
Có điều binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn thôi. Lúc mới tới Hoa Mỹ chẳng phải cũng đấu tranh văn phòng đấy sao? Giang hồ thì ở đâu cũng như thế thôi, Đông Chính tuy có hoàn cảnh làm việc tốt cũng chẳng thay đổi được.
- Công ty vốn không có vị trí phó tổng giám, toàn bộ phòng kế hoạch do một mình Lạc Kiệt nắm giữ. Về sau tuyển phó tổng giám, không bao lâu bị vị tổng giám Lạc này của chúng ta làm nổi giận mà bỏ đi. Cậu mới tới, tôi sợ cậu không hiểu rõ tình huống, va chạm với Lạc Kiệt, lúc đó khó xử.
Lâm Kỳ giúp Trần Thuật thêm trà:
- Hai ta coi như là có duyên, không đánh không quen. Nhưng có vài lời không thể không nói trước, tới khi có chuyện dù tôi muốn giúp cậu cũng không tiện mở miệng.
- Tôi hiểu rồi.
Trần Thuật gật đầu:
- Tôi sẽ không để giám đốc Lâm khó xử, tôi sẽ nỗ lực làm tốt quan hệ với tổng giám Lạc, tận lực hỗ trợ công tác của anh ấy.
Lâm Kỳ đưa tay lên xem đồng hồ:
- Trong lòng biết phải làm gì là được rồi. Đi thôi, thời gian không sớm nữa, tôi dẫn cậu tới phòng kế hoạch làm quen với đồng nghiệp. Sau này làm việc cho tốt.
- Cám ơn giám đốc Lâm.
Trần Thuật khom người cảm kích, vốn Lâm Kỳ không cần đích thân đưa y đi, bảo trợ lý đưa y đi là được rồi:
Là người đứng đầu bộ phận tài nguyên nhân lực của tập đoàn, lại đích thân đưa phó tổng giám đi nhậm chức, coi như cấp cho thể diện rất lớn, coi như chống lưng cho y trước đồng nghiệp mới rồi.
Phòng kế hoạch nằm dưới phòng nhân lực, tầng 11 tòa nhà Đông Chính. Lâm Kỳ dẫn Trần Thuật tới nơi, hỏi thư ký xinh xắn đứng sau cái bàn hình rẻ quạt:
- Tổng giám Lạc tới chưa?
Thư ký vội đứng dậy đón:
- Thưa giám đốc Lâm, tổng giám Lạc còn chưa tới ạ.
- Tôi đưa phó tổng giám của các cô đi nhậm chức, gọi hết mọi người tới phòng hội nghị họp.
- Dạ, vâng ạ.
Thư kỳ cười lấy lòng với Trần Thuật một cái rồi vội vàng cầm điện thoại lên thông báo:
Rất nhanh, nhân viên của phòng kế hoạch đều tập trung ở phòng hội nghị, đến bảy phần là nữ, mặc OL hai màu xanh trắng vô cùng thu hút. Trần Thuật thầm đêm qua, riêng tới dự họp đã tới năm sáu chục người, quy mô không thua kém gì phía Hoa Mỹ, chỉ là không rõ cơ cấu tổ chức của họ.
Lâm Kỳ chỉ Trần Thuật giới thiệu:
- Đây là Trần Thuật, phó tổng giám mà tập đoàn chuyên môn tuyển dụng cho phòng kế hoạch, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào.
Rào rào!
Mọi người tất nhiên là phải nể mặt giám đốc Lâm, tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.
- Trần Thuật, cậu cũng tới nói với mọi người vài câu đi.
Lâm Kỳ muốn gây dựng uy tín cho Trần Thuật, gọi y lên phía trước: