Vậy là hội nghị nhiều bất ngờ, thậm chí có cả phân tranh vẫn diễn ra thuận lợi đúng ý Khổng Nhược Khuê, cô bảo với Vương Thiều và nhóm trợ lý của mình cùng phía phòng kế hoạch hoàn thiện thủ tục cuối cùng, tuyên bố:
- Hôm nay hội nghị kết thúc ở đây thôi.
- Vâng.
Lạc Kiệt không dám níu kéo:
- Chúng tôi sẽ lập tức thay đổi phương án, Khổng Khuê cứ yên tâm.
- Tôi tin tổng giám Lạc sẽ làm tốt.
- Chúng tôi giữ liên lạc mọi lúc, đợi khi nào phương án sửa đổi xong, tôi sẽ lập tức liên hệ với cô.
Lạc Kiệt xem đồng hồ:
- Tôi không dám quấy rầy thời gian quý giá của cô nữa.
- Sao vậy? Tổng giám Lạc nóng lòng đuổi tôi đi như vậy à?
- Ồ, không ...
Lạc Kiệt bất ngờ, không phải lần nào kết thúc hội nghị cô cũng đi ngay sao, tôi muốn mời cô ở lại uống chén trà, ăn bữa cơm, cô đã bao giờ nể mặt đâu:
- Khổng Khuê còn chuyện gì nữa sao?
- Nghe nói hôm nay các anh có bữa cơm liên hoan đón nhân viên mới, tôi cũng muốn góp vui ... Chuyện của tôi làm mọi người vất vả thời gian dài, vừa rồi tổng giám Trần lại giúp tôi đưa ra ý kiến quý giá như vậy, tôi muốn mời mọi người một chén.
Khổng Nhược Khuê đưa ra lý do hợp tình hợp lý:
- Hoan nghênh, hoan nghênh, vinh hạnh vô cùng.
Lạc Kiệt nhất thời hưng phấn, vị đại tiểu thư này không thích tham gia bữa tiệc xã giao, ngay cả ông chủ lớn mời cũng rất miễn cưỡng nhận lời, vậy mà lại tới bữa cơm của một phòng ban bọn họ:
- Cám ơn tổng giám Lạc, chúng ta quyết định như thế.
Khổng Nhược Khuê cười tươi tắn:
- Tôi lên lầu bàn chút việc với chủ tịch Lật, tổng giám Lạc sau khi xác định được thời gian và địa điểm cứ gửi tin nhắn cho tôi là được rồi.
- Vâng, vâng, nhất định rồi.
Lạc Kiệt gật đầu liên hồi:
Đến khi tiến Khổng Nhược Khuê đi rồi, Lạc Kiệt vẫn còn hoang mang, hỏi Trần Thuật:
- Chuyện này là thế nào?
- Không biết.
Trần Thuật lắc đầu:
- Tôi vừa mới tới, còn chưa hiểu tình hình công ty,
Lạc Kiệt hừa lạnh một tiếng phất tay bỏ đi, đến lúc này rồi còn giả vờ giả vịt với mình nữa... ...
Ở trong thang máy, quản lý Vương Thiều mặt đầy nghi hoặc nhìn Khổng Nhược Khuê có vẻ đang tâm trang rất tốt:
- Tiểu Khuê, em và tổng giám Trần Thuật quan hệ không tệ nhỉ, hai người quen biết nhau lâu rồi sao?
- Không phải, trước kia chúng tôi căn bản không quen.
- Không quen à? Nếu không quen làm sao em lại chiếu cố cho cậu ấy nhiều như thế?
Vương Thiều không tin:
- Chị biết dì Hai nhà tôi không?
- Biết chứ, sao lại không chứ.
Là người công chúng, không tiện ra ngoài, rất nhiều chuyện Vương Thiều tới nhà Khổng Nhược Khuê lo liệu, cho nên cô cũng rất thân thiết với dì Hai:
- Trần Thuật là đứa cháu ngốc ở quê của dì Hai.
Khổng Nhược Khuê nói câu này phải cố nén cười:
- Chị cũng biết, dì Hai đối xử với tôi rất tốt, chăm sóc tôi như con gái vậy, dì ấy nhờ tôi có cơ hội đỡ Trần Thuật một tay, tôi có thể không nhận lời sao.
- Ra là thế.
Vương Thiều nhẹ cả người, chẳng trách trước kia cô không biết tới sự tồn tài của Trần Thuật, cũng chưa từng thấy y có bất kỳ tiếp xúc gì với Khổng Nhược Khuê, không chỉ Trần Thuật, Khổng Nhược Khuê rất hạn chế tiếp xúc với người khác giới, không tranh vai diễn, không tham gia bữa cơm xã giao, hiếm thấy ở giới giải trí:
Hôm nay Trần Thuật đột nhiên xuất hiện làm Vương Thiếu khá khẩn trương, nghệ sĩ đang giai đoạn đi lên, nếu xuất hiện scandal nào đó, sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp.
- Em và dì Hai tình như mẹ con, dì Hai nhờ em chiếu cố, em đồng ý là điều đương nhiên. Có điều Tiểu Khuê này, em là nhân vật công chúng, vẫn phải cẩn thận thì hơn, nếu giúp đỡ quá rõ ràng sẽ xuất hiện lời ra tiếng vào, chẳng may vào tai đám săn tin, càng không ổn.
Vương Thiều lên tiếng khuyên, có là người chịu trách nhiệm cho hình tượng của Khổng Nhược Khuê, không thể đứng ngoài cuộc.
Đấy là cô chưa biết Trần Thuật sở dĩ có thể vào Đông Chính cũng là nhờ vị đại tiểu thư này can thiệp, nếu biết chắc điên mất.
- Tôi biết mà.
Khổng Nhược Khuê gật đầu hết sức ngoan ngoãn:
- Chị Thiều, chị đừng lo, tôi biết mình nên làm gì, không nên làm gì mà.
- Chị tất nhiên là tim em rồi, bao năm qua em không để xảy ra scandal với nam minh tinh nào ... À phải, mấy ngày trước em và Bạch Khởi Nguyên ăn cơm, sao lại để người ta chụp được.
Nhắc tới chuyện này Khổng Nhược Khuê thoáng cau mày, song bình thường lại cũng nhanh:
- Tôi cũng không biết nữa, Bạch Khởi Nguyên nói anh ấy có một kịch bản không tệ, muốn diễn chung với tôi lần nữa ... Sau đó hện tôi ăn cơm, thế rồi bị phóng viên gặp được.
Vương Thiều khẽ chọc canh tay Khổng Nhược Khuê, hơi nghiêng đầu sang hỏi nhỏ:
- Anh ấy không phải có ý gì với em chứ?
- Không đâu, Bạch Khởi Nguyên là tiền bối tôi rất tôn trọng.
Khổng Nhược Khuê lắc đầu, khi cô mới vào nghề được Bạch Khởi Nguyên dẫn dắt chỉ bảo cô rất nhiều, bao năm qua luôn một mực đứng về phía cô:
- Điều đó thì liên quan gì tới hai người phát triển tình cảm chứ, chị nói thật nhé, Bạch Khởi Nguyên muốn nhân phẩm có nhân phẩm, muốn tướng mạo có tướng mạo, là tiền bối có tiếng nói trong nghề lại là cổ đông ở Đông Chính ... Có một nam nhân như vậy làm chỗ dựa, nguồn lực của công ty sẽ ngả thêm về phía em nhiều hơn, con đường tương lai của em cũng rộng mở hơn.
Vương Thiều rất vừa ý Bạch Khởi Nguyên:
- Dù sao nữ nhân rồi cũng phải gả đi.
Nụ cười trên mặt Khổng Nhược Khuê liền trở nên băng giá:
- Chị Thiều, công ty chỉ mời chị phụ trách sự nghiệp của tôi thôi, hợp đồng không nói chị phụ trách cả chuyện gia đình của tôi.
- Chị chỉ nói vậy thôi mà ... Chỉ nói thôi ...
Vương Thiều tiếp xúc với Khổng Nhược Khuê đã lâu, quá hiểu tính cách của cô, thấy Khổng Nhược Khuê tỏ ra không hài lòng là rối rít giải thích:
- Tôi biết chị muốn tốt cho tôi.
Khổng Nhược Khuê khoác tay Vương Thiều, cười như hoa xuân đua nở:
- Giờ tôi một lòng phát triển sự nghiệp, chưa nghĩ tới chuyện tình cảm. Sau này chị không cần lo nữa, có công sức giúp tôi tìm mấy kịch bản hay thì hơn.
- Chị hiểu, chị vẫn luôn cố gắng, chỉ là ánh mắt Tiểu Khuê nhà chúng ta quá cao, kịch bản bình thường không để vào mắt.
- Vậy tìm một kịch bản không bình thường đi.
Rời thang máy, Khổng Nhược Khuê một mình tới văn phòng chủ tịch bàn việc, Vương Thiều nhìn theo bóng lưng cô thầm thở dài, xem ra nhiệm vụ Bạch gia giao cho khó mà hoàn thành, vị đại tiểu thư này không có hứng thú với anh ấy, phải làm sao đây?... ...
Đúng như đã hẹn, hết giờ làm Khổng Nhược Khuê cùng người của phòng kế hoạch tới nhà hàng Lạc Kiệt đặt chỗ từ trước, tổ chức liên hoan chào đón Trần Thuật.
Chỉ là liên hoan mà không được náo nhiệt cho lắm.
Bình dị dễ gần thì minh cũng vẫn là minh tinh.
Vì sự xuất hiện của Khổng Nhược Khuê, không khí trong phòng bao có chút quái dị.
Lạc Kiệt và Khổng Nhược Khuê coi như tương đối thân thuộc, dù sao biết nhau cũng nhiều năm rồi, hơn nữa cha hắn vốn là thành viên hội đồng quản trị Đông Chính, thân phận địa vị bày ra đó, ngồi bên Khổng Nhược Khuê nói chuyện vui cười chẳng có áp lực gì cả. Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê mới chỉ gặp nhau vài lần, nói là thâm giao thì hơi quá, lại không hiểu nhau, nên chẳng biết phải nói đề tài gì. Mấy tổ trưởng ngại thanh danh quá lớn của Thẩm Nhược Khuê, vừa là thần tượng vừa là nữ thần, ở trước mặt cô càng thêm gò bó.
Nói thì sợ nói không hay, không nói thì càng không hay, thế là người nọ nhìn người kia, phòng bao rơi vào trầm mặc.
Thế là bầu không khí đâm ra có chút lúng túng.