- Đương nhiên, Khuê tỷ bận rộn như thế, làm sao có thời gian chú ý tới chuyện nhỏ nhặt của chúng tôi. Khuê tỷ chỉ quần đóng phim cho tốt là được, tôi là phán cứng của chị đấy, từ Bí Mật tới giờ chị không đóng phim nữa, đám fan hâm mộ chúng tôi đang mong đợi mỏi mòn.
Lâm Kỳ nói câu này cũng là thật lòng, hắn thực sự hâm mộ Khổng Nhược Khuê, diễn xuất chưa nói, đại mỹ nhân thế này, ai chả thích, đối diện thế này không dám nhìn cô quá chăm chú, khi xem phim thì có thể thoải mái YY rồi. Hiếm có cơ hội được gặp cô, không tranh thủ có chút giao tình là dại, khi cần xin chữ ký gì đó cũng dễ mở miệng đúng không. Xét về mặt lợi ích, ai mà biết lúc nào đó gặp xui xẻo, nếu được người ta đứng ra nói đỡ một câu, giá trị không nhỏ.
- Tôi đang đợi cơ hội đây.
Người ta khen như như vậy, Khổng Nhược Khuê cũng thích chứ, thái độ thân thiện hơn:
- Nhưng mà phải gặp được kịch bản hay đã.
- Khuê tỷ kén kịch bản có tiếng trong nghề rồi, đến cả biên kịch có tiếng cũng không dám đưa tới chỗ chị nữa, sợ bị chị từ chối mất mặt.
Tâm tình Khổng Nhược Khuê hôm nay rất tốt:
- Làm gì khoa trương như giám đốc Lâm nói, chẳng qua là sở thích mỗi người mỗi khác thôi. Được rồi, anh đi làm việc đi, không dám quấy rầy nữa.
- Khuê tỷ nói thế thì khách khí quá rồi, chị có việc gọi một câu là tôi có mặt, được cung cấp tài liệu diễn xuất cho Khuê tỷ là vinh hạnh của tôi.
Lâm Kỳ lưu luyến, song vẫn đứng dậy:
- Khuê tỷ, vậy tôi đi trước, chị làm việc đi ạ.
- Giám đốc Lâm hẹn gặp lại.
Khổng Nhược Khuê đứng dậy tiễn:
- Chị cứ ngồi, chị cứ ngồi đi.
Lâm Kỳ rối rít khom người nói, đây là đãi ngộ mà ông chủ cũng không có, vừa nãy phó tổng giám đốc đi, Khổng Nhược Khuê cũng có đứng dậy đâu, điều đó khiến hắn không kìm nổi tò mò:
- Khuê tỷ, tôi có câu hỏi nho nhỏ ... Cậu Trần Thuật đó, rốt cuộc có quan hệ gì với chị ạ?
Nói tới đó vội bổ xung:
- Không phải tôi nhiều chuyện đâu ạ, thuận miệng hỏi thôi.
Khổng Nhược Khuê không biết nghĩ gì đột nhiên không nhịn được khóe môi hiện lên đường cong mê đắm:
- Cậu ấy là thằng cháu ngốc của nhà dì Hai tôi ấy mà, họ hàng xa.
Lâm Kỳ "à" một tiếng, tự lẩm bẩm:
- Tôi nói mà ...
Chẳng biết là hắn nói gì, lần nữa cáo từ rời phòng hội nghị nhỏ.
Trở về văn phòng của mình, Lâm Kỳ có một cảm giác toàn thân mỏi mệt.
Nụ cười của Khổng Khuê luôn ngọt ngào mê người, tính cách cũng thân thiện gần gũi, ở bên cạnh nữ nhân như thế, vừa làm người ta hưởng thụ, lại vừa áp lực.
Nữ nhân này có chút yêu dị, chỉ đơn giản ngồi đó thôi khiến trái tim nam nhân nhảy nhót liên hồi, chết người hơn nữa là, muốn phạm tội nhưng mà xa không với tới.
Đem hồ sơ của Trần Thuật ra lật đi lật lại xem từng chữ một nghiên cứu.
"Tên nhãi này rốt cuộc là có quan hệ gì với Khổng Khuê?" Lâm Kỳ lẩm nhẩm trong lòng, nếu y quan hệ thân mật với Khổng Nhược Khuê, vì sao tới Hoa Mỹ làm hai năm? Tốt nghiệp một cái tới Đông Chính có hơn không? Lúc đó Khổng Nhược Khuê đã thành danh rồi mà, nếu y chạy tới đây làm việc, lại chả cung phụng như cha?
Nếu không có quan hệ, vì sao Khổng Nhược Khuê lại công khai chống lưng cho cậu ta, Trần Thuật hiện giờ bị liệt vào danh sách đen trong giới, có ai không biết chuyện rùm băng gần đây, thứ gì mẫn cảm nhất trong giới giải trí này? Đó là thông tin, nên hắn không tin Khổng Nhược Khuê không biết.
Trần Thuật là người Lạc Thành, Khổng Nhược Khuê là người Hoa Thành, cách nhau rất xa, không giống có quen hệ quen biết.
Đứa cháu ngốc nhà dì Hai à? Cô cũng coi tôi là đứa cháu ngốc của dì Hai cô sao? Cái cớ này, ai mà tin được.
Nghĩ hồi lâu Lâm Kỳ xác định được ba điều.
Thứ nhất, Trần Thuật có hậu thuẫn.
Thứ hai. Nhân tuyển phó tổng giám phòng kế hoạch.
Thứ ba: Không nên đắc tội với tên nhóc nguy hiểm đó, Vương Tín đã tự lấy thân thử đạn rồi.
Ba chuyện này làm cho Lâm Kỳ khá là đau đầu.
Lúc nãy hắn vừa nói trước mặt Trần Thuật là nếu y bước qua cái cửa kia sẽ không có chỗ dung thân ở Hoa Thành. Lời nói ra chưa tới hai tiếng lại gọi điện mời y về sao?
Người ta thì bị vả mặt, còn mình thì tự vả à?
Nhưng chuyện này lại không thể giao cho trợ lý làm. Dù sao mình và Trần Thuật có mâu thuẫn nhỏ, nếu trợ lý nói không được rõ ràng, mâu thuẫn thêm gay gắt ... Trần Thuật không tới đã đành, nhưng nếu dính dáng vào mâu thuẫn không liên quan. Không có mình, Khổng Khuê có lẽ dùng cách khác đưa Trần Thuật về Đông Chính, khi ấy chẳng phải tự chuốc lấy kẻ địch lớn à?
Thằng nhãi đó đâu phải là loại dễ chung sống, là thứ tàn nhẫn dám chơi cứng với cả nhân vật cỡ Vương Tin.
"Báo ứng, đây đúng là báo ứng mà ..." Lâm Kỳ thở ngắn than dài không thôi, công bằng mà nói, không có sự kiện kia thì lý lịch của Trần Thuật đã thuộc hàng ưu tú rồi, ai bảo hắn nổi ý đồ bất chính trước.
Do dự mãi, cuối cùng Lâm Kỳ vẫn phải nhấc điện thoại lên bấm số gọi cho Trần Thuật, rất nhanh, bên kia nhận máy:
- Xin hỏi, có phải là anh Trần không?
- Vâng, xin hỏi anh la ai?
Trần Thuật rõ ràng là có ý vị cảnh giác với số lạ:
Kỳ thực nãy giờ Lâm Kỳ do dự là tính xem phải nói gì, chứ cuộc điện thoại này thì khẳng định phải gọi rồi, áp tâm tư hỗn loạn xuống, cười ha hả:
- Tôi là Lâm Kỳ của Đông Chính đây, chúng ta vừa gặp nhau.
- Ồ, giám đốc Lâm, chào anh, không biết anh gọi điện cho tôi có chuyện gì không?
- Trần Thuật này.
Lâm Kỳ đổi sang cách xưng hô thân mật hơn:
- Là thế này, vừa rồi cậu đi, tôi suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cậu nói có lý. Đông Chính chúng tôi coi trọng nhất là năng lực cá nhân, dù sao có năng lực mới có vị trí. Giả sử người vô dụng lại ở vị trí cao thì thật bất công.
- Song, song ... Chúng tôi cũng không thể bỏ qua nhân phẩm, người có nhân phẩm không đoan chính mà ở vị trí cao, sức phá hoại càng lớn. Cậu có thể kiên trì được phẩm hạnh lẫn đạo đức nghề nghiệp của mình, đối diện với cám dỗ không dao động. Bất kể năng lực hay nhâm phẩm đều là người mà Đông Chính chúng tôi đang cần. Cho nên phòng nhân sự chúng tôi trải qua cẩn nhắc cẩn thận, quyết định chọn cậu làm phó tổng giám sát phòng kế hoạch . . Thế nào hả, cậu còn muốn chứ?
- Tôi muốn, đây là vinh hạnh của tôi.
Trần Thuật trả lời rất dứt khoát, sau đó có vẻ thận trọng:
- Giám đốc Lâm, anh nói thật chứ?
- Đương nhiên là thật, mặc dù vừa rồi chúng ta có chút hiểu lầm, nhưng đó chỉ là va chạm về cách làm việc thôi, vì muốn tốt cho công ty cả mà, tôi suy xét lại, vẫn thấy cậu thích hợp nhất.
Lâm Kỳ dĩ nhiên không thể tỏ ra quá yếu thế, dù sao vẫn phải giữ hình tượng kiêu ngạo của lãnh đạo chứ, ài, chỉ tại bà cô tổ Khổng Nhược Khuê đó, đánh tiếng với mình trước có phải là hai bên cùng vui vẻ rồi không, bảo sao hôm nay lại đột nhiên tới công ty chứ:
- Nếu cậu vẫn chưa thay đổi ý định thì mai tới báo danh, khi đó chúng ta sẽ nói chuyện thạt kỹ càng.
- Cám ơn giám đốc Lâm, cám ơn giám đốc Lâm rộng lượng, vừa rồi thái độ của tôi không được tốt, tôi trịnh trọng xin lỗi.
- Ha ha ha, đã làm việc thì sẽ phát sinh va chạm, ý kiến trái chiều thôi, nói rõ ra là được rồi ...
Lâm Kỳ cười ha hả:
- Phải rồi Trần Thuật, quan hệ giữa cậu với Khuê tỷ không tệ nhỉ?
- Khuê tỷ là ai?
- Khổng Khuê.
- Tôi không quen.
- Ha ha ha, tôi hiểu, tôi hiểu.
Lâm Kỳ nghe được câu trả lời làm hắn thỏa mãn, hai người này, có vấn đề, để xem dấu được tới khi nào, mắt hắn sáng lên, bộ dạng ngồi ở trong màn chướng, quyết thắng ngoài vạn dặm, Gia Cát Lượng tái sinh cũng đến thế mà thôi: