Bữa cơm kết thúc thì đã là chín giờ hơn rồi. tuy có trong liên hiên có vài việc ngoài dự liệu, tổng thể mà nói vẫn tốt, nhất là nửa sau khi rượu vào, mọi người thoải mái hơn, cũng giống bữa liên hoan thật sự.
Lạc Kiệt có lái xe riêng đi trước, mấy tổ trưởng hôm nay coi như thỏa mãn, được ngồi cùng bàn ăn uống với hai vị đại thần, hiếm có, chỉ là có một vấn đề nho nhỏ, sau này chung sống với tổng giám Trần ra sao là điều cần cân nhắc, thế nên không ai có tâm trạng đề xuất thêm hoạt động gì, tự rời đi.
Nhà hàng Mạn Tẩu nằm lệch ngoài trung tâm thành phố, vị trí không phải số một, được cái không gian tốt, giữa nơi đô thị ồn ào tạo ra sự bình lặng, coi như có đặc sắc riêng, lại thêm danh tiếng của Bạch Khởi Nguyên, làm ăn không tệ.
Bạch Khởi Nguyên lấy địa vị chủ nhà, tiễn khách đi rồi ân cần nói:
- Tiểu Khuê, để anh đưa em về nhé.
- Không cần ạ.
Khổng Nhược Khuê cười từ chối:
- Em đưa xe theo.
Chỉ một chiếc xe RV dừng bên đường.
Bạch Khởi Nguyên có chút tiếc nuối, nhưng người ta tự đưa xe tới, không thể cố mời người ta đi xe mình, hắn không muốn dây dưa mất phong độ:
- Chuyện kịch bản, em suy nghĩ thế nào rồi?
- Em xem rồi, thấy nhân vật Bạch Tố không thích hợp với em, chúng ta lần khác hợp tác vậy.
- Được.
Bạch Khởi Nguyên thỏa mái nói:
- Lần khác hợp tác.
Đợi Bạch Khởi Nguyên cũng vào chiếc Maybach của mình, Khổng Nhược Khuê vẫy tay với Trần Thuật đứng đợi xe ở bên đường.
Trần Thuật vừa xem phần mềm đặc xe, vừa đi tới hỏi:
- Cô Khổng Khuê, có chuyện gì sao?
Khổng Nhược Khuê vươn tay ra:
- Đưa di động cho tôi.
Trần Thuật chẳng nghĩ gì đưa tới, đưa ra rồi mới cảm thấy không đúng, sao tôi phải đưa di động cho cô? Trước kia Lăng Thần thường dùng di động của y chơi, y thói quen đưa cho cô ... Xem ra thói quen này phải bỏ.
Khổng Nhược Khuê nhận lấy di động, chẳng hỏi han gì hủy luôn chuyến xe Trần Thuật vừa đặt.
Hả? Trần Thuật cuống lên:
- Cô biết giờ này khó đặt xe lắm không, sao cô lại hủy chuyến?
- Tôi giúp anh chuyện lớn như thế, chẳng lẽ anh không nên mời tôi một bữa à?
- Nên, lần trước mời cô ăn mỳ ở quán Lão Gia rồi còn gì.
- Thế mà cũng tính à, tổng giám Thuật anh keo kiệt quá đấy.
Khổng Nhược Khuê bất mãn chỉ trích:
- Được được được, mời cô ăn hai bữa, đợi hẹn thời gian, xem khi nào cô Khổng Khuê rảnh.
Trần Thuật đầu hàng, người ta là đại tiểu thư, bảo sao là vậy:
- Bây giờ tôi rảnh đấy.
Khổng Nhược Khuê chớp mắt:
- Chúng ta vừa mời ăn mà.
- Ừ.
Khổng Nhược Khuê sờ cái bụng phẳng lỳ, mặt ủy khuất tội nghiệp:
- Chưa no.
Trần Thuật hết nói luôn rồi... ...
Ở một dải phân cách trồng những hàng cọ lớn rậm rạp dọc theo bờ Châu Giang, ven bờ đê là những cột đèn đường thưa thớt, và dưới ánh đèn vàng lờ mờ những con côn trùng nhảy múa, mặc dù thành phố bê tông cốt thép lúc này còn đang tỏa ra cái nóng tích tụ suốt cả ngày, song nờ cơn gió đêm lồng lộng thổi, cảm giác dễ chịu.
Cách đó không xa chính là dòng sông rộng, một dãy kiến trúc cao tầng bên sông chiếu ánh đèn muôn màu xuống nước, mặt sông gợn sóng như một dải ngân hà dưới trần gian.
- Ông chủ, cho một bát chào cua, cua phải là cua đực nhé, thịt của nhiều vào, một bát rau muốn trộn tỏi. Phải rồi, quán còn quẩy không, tôi hai cái quẩy mới.
Xem ra Khổng Nhược Khuê Khuê là khách quen ở nơi này, vừa ngồi xuống bàn, không cần xem thực đơn gọi liền một hơi bao nhiêu món.
Chỗ cô chọn cũng rất khéo, vừa vặn dưới cây cọ lớn, che khuất đèn đường, cô có thể thoải mái bỏ kính râm và mũ ra, hưởng thụ gió đêm.
Trần Thuật ngac nhiên không thôi:
- Gọi nhiều thế, cô thực sự chưa no à?
- Đương nhiên rồi.
Khổng Nhược Khuê gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc:
- Ở chuyện ăn uống, tôi chưa bao giờ đùa.
- Minh tinh các cô không ăn khuya cơ mà.
- Ai bảo thế hả? Minh tinh không phải là người sao, chẳng qua ăn xong phải ra sức giảm béo thôi.
Cô gái này đúng là vì ăn mà liều mạng, Trần Thuật cạn lời luôn:
- Tôi ăn rất no.
- Tôi biết.
Khổng Nhược Khuê che miệng cười:
- Anh làm cho Bạch Khởi Nguyên nghẹn lời, sau đó cúi mặt ăn uống.
- Nếu không tôi biết làm sao?
Có lẽ sau chuyện bị Vương Tín ngầm chơi một vố đau, trong lòng để lại chút bóng ma tâm lý, đối diện với kẻ như vậy, lòng luôn tồn tại chút thù địch, muốn phản kháng, tuy biết tâm thái đó là không nên, Trần Thuật vẫn thản nhiên:
- Đối đầu với Bạch đại gia trước mặt mọi người, người khác sao còn dám nói chuyện với tôi nữa? Tôi nghĩ, dù sao Bạch Khởi Nguyên cũng nói là mời khách, hắn đã muốn đả kích tôi, tôi không làm gì được, đành phải ăn thêm vài con bào ngư báo thù ... Nghe có phải chua xót lắm không?
- Đúng vậy.
Khổng Nhược Khuê gật đầu:
- Chua xót.
- Có hối hận vì đã đẩy tôi vào Đông Chính không?
Trần Thuật cùng Khổng Nhược Khuê ngồi ở cửa quán hải sản, quán ở bên kia đường song lại dọn thêm chỗ ở chỗ bờ đề cho khách thích hưởng thụ không gian tự nhiên, gió Châu Giang lồng lổng thổi qua người. Đằng xa là là cả vùng ánh đèn vàng rực, ánh trên đầu xuyên qua tán cây rậm rạm chiếu lên người Khổng Nhược Khuê.
Khuôn mặt dưới ánh trăng mờ ảo như tiên tử.
- Đương nhiên là không, anh tới làm tôi vui lắm.
Khổng Nhược Khuê nhoẻn miệng cười:
- Được, nếu như cô đã nghĩ thế thì sau này tôi là người của cô rồi.
Trần Thuật nhìn thẳng vào Khổng Nhược Khuê, con ngươi đen nhánh ánh lên vẻ chân thành thần thánh, làm người ta cảm giác như chàng trai thâm tình đang thổ lộ với cô gái trong lòng:
Phụt!
Khổng Nhược Khuê vừa mới uống một ngụm trà nóng, nghe câu này phun luôn trà ra ngoài, rối rít lấy khăn giấy lau miệng.
Cái người này, không nói lời gây sốc thì không chịu được, e rằng nếu tiếp xúc nhiều với y, mình còn phải liên tục phun trà.
- Trần Thuật, anh nói gì đấy hả?
- Nghiêm túc đấy.
Trần Thuật sắc mặt kiên trinh như chiến sĩ cách mạng:
- Sau này tôi là người của cô.
Khổng Nhược Khuê lau xong nước trà phun ra bàn, không dám cầm cốc trà lên nữa, có chút đanh đá nói:
- Anh đang thổ lộ đấy à, cẩn thận tôi sẽ nhận đấy nhé.
- Cô Khổng Khuê, nghiêm túc đi.
Trần Thuật thấy cần giải thích rõ ràng việc này:
- Vốn tôi đã bị Đông Chính từ chối rồi, nói chuyện xong với giám đốc Lâm Kỳ là tôi biết. Vì có cô nói giúp, cho nên giám đốc Lâm mới suy nghĩ lại mà tuyển tôi vào. Vào rồi mới phát hiện, ai nấy đều tính toán mưu mô, ai cũng có thân phận bất phàm, hơn nữa làm người ta bất ngờ là bọn họ có một sở thích chung ... Đó là ghét tôi.
Khổng Nhược Khuê chuyên tâm lắng nghe.
- Tổng giám Lạc ghét tôi thì còn có thể hiểu, người ta là công tử của phó chủ tịch tập đoàn, xưa nay ở địa bàn của mình lời nói ra là thánh chỉ, là ông vưa không ngai. Đột nhiên xuất hiện một người tranh giành quyền lợi của mình ... Đương nhiên tôi không có ý định đó, song vẫn làm anh ta khó chịu, không hài lòng với an bài của tập đoàn, lại không cách nào từ chối mệnh mệnh bên trên, tất nhiên là đem lửa giận trút lên người tôi. Ngày tôi vừa mới vào đã cho một đòn dằn mặt, ý đồ chèn ép đuổi tôi khỏi công ty.
- Còn vị đại gia Bạch Khởi Nguyên kia, vốn ấn tượng của tôi với anh ta rất tốt, lịch sự biết ứng xử. Trước kia không quen anh ta, tôi xem phim anh ta, có thể nói rằng tôi lớn lên cùng với bộ phim tuổi trẻ mà anh ta đóng ... Nhưng giờ cả anh ta cũng có ý thù địch với tôi. Nguyên do trong đó là gì, tôi không nói, trong lòng cô Khổng Khuê hẳn là cũng hiểu.
- Tôi không hiểu.
Khổng Nhược Khuê lắc đầu: