Thời lượng giành cho tiết mục kết thúc, Thang Đại Hải tháo tai nghe trên đầu, vươn vai làm vài động tác thể dục kéo giãn thân thể, lấy di động xem, bên trên có mấy tin nhắn liền.
" Thang Thang, kết thúc tiết mục chúng ta đi uống trà khuya nhé? Em tìm được quán trà Việt rất ngon, nhất định anh sẽ thích."
" Chồng ơi, em nhớ anh lắm, mấy ngày rồi không hẹn em."
" Thang Đại Hải, đồ cặn bã, đồ bắt cá hai tay, anh tán tỉnh cả em họ của tôi à, anh còn là con người nữa không, chúng ta kết thúc rồi. Đi chết đi, xuống mười tám tầng đị ngục đi, quỷ sứ đang chờ anh đấy"
- Em họ cô ấy là ai nhỉ? Chậc ... mình còn chẳng nhớ cô ấy là ai ... xóa xóa ...
Thang Đại Hải đọc tin nào xóa tin đó, khi đọc tin nhắn của Trần Thuật thì bất giác nhếch môi cười, ai dà, thằng keo bẩn này muốn mời mình ăn khuya, hiếm có. Không biết người chị họ thần bí kia có mặt không?
Khi rời phòng thu âm thì trợ lý Tiểu Nhiên bê cà phê tới mặt ngưỡng mộ nhìn thần tượng:
- Anh Hải, cà phê của anh đây, anh mệt lắm phải không? Lát nữa em mời anh đi ăn khuya nhé, hay là đi mát xa chân thả lỏng.
Thang Đại Hải nhận lấy cốc cà phê, một tay bẹo má cô gái:
- Xin lỗi Tiểu Nhiên nhé, hôm nay anh có việc, lần khác anh mời em ăn nhà hàng 5 sao.
- Vâng, chúng ta giao hẹn rồi nhé?
Tới khi Thang Đại Hải đi xa rồi, Tiểu Nhiên vẫn còn đứng tại chỗ, si si dại dại nhìn theo bóng lưng cao lớn kia.
- Tiểu Nhiên, lại trồng cây si Thang thiếu gia đấy à?
Biên soạn tiết mục Lý Binh đi qua nhìn thấy nói:
Tiểu Nhiên xấu hổ che dấu:
- Đâu có.
- Tác phong Thang thiếu gia thế nào, cô đâu phải không biết? Bạn bè nữ giới của anh ấy không một trăm cũng tám chục, thay bạn gái nhanh như thay áo, lần trước tôi nghe giám đốc đài hỏi anh ấy, vì sao thay bạn gái nhanh như vậy, cô biết anh ấy trả lời ra sao không?
- Trả lời ra sao?
- Anh ấy nói vì bạn gái không phù hợp với quần áo hôm nay, cô xem, coi con gái nhà người ta là cái gì rồi?
- Hừm, đó là vì anh ấy chưa tìm được tình yêu đích thực.
Tiểu Nhiên lạnh lùng lườm Lý Binh, giày cao gót gõ cành cạch bỏ đi.
- Ài, tôi muốn tốt cho cô thôi, đừng để tới lúc đến chỗ tôi khóc, tôi cho cô biết ...
- Không cần anh lo.
Đằng xa truyền tới giọng nói kiêu ngạo của cô gái:
Thang Đại Hải là kỳ tích trong giới dẫn chương trình của Hoa Thành, hoặc có thể nói là đóa kỳ hoa.
Bản thân vốn là đại thiếu gia của tập đoàn Phúc Tinh, dưới sức ép của cha, bốn năm đại học học quản trị doanh nghiệp, nhưng hắn lại không hứng thú với kinh tế, cùng mấy người mày mò trạm phát thanh của trường, bản thân kiêm chức trạm trưởng, biến trạm phát thanh trưởng vang danh xa gần.
Tốt nghiệp rồi từ chối cha muốn đưa ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, trực tiếp tới đài phát thanh Nam Phương ứng tuyển thành công.
Có lẽ là lo nếu mình làm không tốt sẽ phải về tiếp nhận tập đoàn giá trị hàng tỷ đồng kia, Thang đại thiếu gia làm từ trở lý làm lên, bây giờ thành, bây giờ thành chủ trì hàng hiệu, có một tiết mục riêng. Tiết mục này do một tay hắn lập kế hoạch, vẻn vẹn một năm vang danh tam giác châu, với rating áp đảo toàn bộ tiết mục khác trong khung giờ khiến người ta đố kỵ đỏ mắt.
Nhắc tới đại danh Thang Thang của giới chủ trì, toàn bộ si nam oán nữ của Hoa Thành không ai không biết.
Có bao nhiêu chàng trai đêm thương tâm vừa uống rượu vừa nghe giọng nói nước ấm chảy qua tim của Thang Thang?
Có bao nhiêu cô gái đêm mưa cô độc, bầu bạn với giọng nói của Thang Thang?
Thế nhưng Thang Thang càng thành công, cha hắn Thang Nghênh Thành càng thấy mất mặt, quan hệ hai cha con càng ngày càng tệ, bây giờ gần như tới mức gặp nhau vờ không quen rồi.
Có một lần Thang đại thiếu gia được mời đi chủ trì một hoạt động thương nghiệp của chính phủ, Thang Nghênh Thành tham gia với tư cách khách mời. Từ đầu tới cuối ông ta không nói chuyện với con trai một câu, thậm chí không hề tiếp xúc ánh mắt một lần, hoàn toàn coi như người xa lạ,
Nhưng chuyện đó chẳng ảnh hưởng tới Thang Thang được thính giả yêu quý, cùng với việc hắn liên tục thay bạn gái.
Khi Thang Đại Hải lái chiếc Ford Mustang màu vàng bắt mắt của mình tới dưới cầu Hải Châu, Trần Thuật và Lý Như Ý đã ngồi ở trong quán quen uống bia rồi.
Dọc theo con đường cạnh đê Châu Giang, buôn bán theo kiểu quán lề đường cực kỳ phát triển, trải dài hết tầm mắt đủ loại quán xá dựng bằng lều bạt hoặc xe bán hàng lưu động, tiếng nói cười rộn ràng khắp nơi.
Càng những ngày nóng nực thì nơi này làm ăn càng hưng thịnh, quán chỉ mở vào buổi tối, khi gió từ ngoài Châu Giang thổi vào phần nào làm dịu mát cái không khí nóng nực, thời điểm đó làm vài chai bia mát thì chẳng còn gì bằng.
Nhìn đống vỏ chai vỏ lon bia ở dưới đất, Thang Đại Hải chỉ mặt hai người đau đớn mắng:
- Các cậu còn có tình người nữa không, tôi phải từ chối lời mời của mấy chục em gái chân dài tới cái đầu cầu này, vậy mà các cậu không thèm đợi tôi? Có còn để đại thiếu gia tập đoàn Phúc Tinh vào trong mắt nữa hay thôi? Có còn để Thang Thang người chủ trì trứ danh của Hoa Thành vào trong mắt nữa hay thôi?
- Không.
Trần Thuật trả lời ngắn gọn:
Lý Như Ý không đáp, xoạch một phát mở lon bia ném tới, sau đó chạm một phát, ngửa cổ tu ừng ực. Đó là phong cách bia rượu của Lý Như Ý, không có cốc chén gì hết, cứ từng chai từng chai mà tương.
Thang Đại Hải cầm lon bia nói:
- Chỉ Như Ý tốt với tôi.
- Anh lấy câu chuyện của tôi làm đề tài cho tiết mục còn mặt mũi nào trách toi không tốt với anh à?
Nếu không phải tâm trạng không tốt, Trần Thuật thèm vào nghe tiết mục của Thang Đại Hải, ai ngờ nghe rồi, lòng càng thấy tệ hơn, ai mà thích đem thất bại của mình ra cho bàn dân thiên hạ bàn tán:
- Tôi không nói cậu, chẳng phải tôi nói rõ rồi à, người bạn đó của tôi chia tay bạn gái 7 năm, cậu và Lăng Thần mới 5 năm. Ài, người ta thương tâm lớn hơn cậu nhiều, ba tháng rồi còn nằm trên giường không gượng dậy được.
- Ba tháng vẫn nằm trên giường không dậy được thì không phải thất tình, mà là mất chân. Tôi rất tò mò đấy, người bạn đó của anh tên là gì?
- Trần Nhị Hổ.
Thang Đại Thành mặt tỉnh bơ:
- Chà, cùng họ với tôi, gần đây người thất tình họ Trần nhiều quá nhỉ?
Đến cả Lý Như Ý nghe câu này của Trần Thuật cũng không nhịn được cười, chứng tỏ người anh em của hắn khôi phục kha khá rồi, ít nhất không lo y nghĩ quẩn nữa.
- Chứ còn gì nữa, cho nên tôi mời muốn tìm nguyên do các cậu thất tình, là do tình cảm phai nhạt hay do tiền bạc xen vào ...
Thang Đại Hải cười ha hả:
Trần Thuật không thèm chấp:
- Tìm ra chưa?
- Chưa, để tôi tìm tiếp, cậu đừng sốt ruột, khi nào tìm ra tôi nói cho cậu đầu tiên.
- Tôi biết thế nào anh cũng nói ra chuyện tôi thất tình trên tiết mục . . anh nói xem, sao tôi lại làm bạn với một người chủ trì?
Trần Thuật liên tục lắc đầu, điệu bộ bất lực vì chơi nhầm với bạn xấu:
- Câu này tôi không thích nghe đâu nhé, người ta còn khuyên tôi ngàn vạn lần đừng làm bạn với đám tác giả biên kịch, vì mỗi một câu anh nói đều có thể thành nguyên liệu sáng tác của người ta, Như Ý chẳng phải là bị cậu đưa vào trong kịch bản đang sáng tác rồi à?
Thang Đại Hải biết trên người Trần Thuật luôn có cuốn sở nhỏ, y ghi chép câu chuyện đặc sắc ngoài cuộc đời đưa vào tác phẩm của mình, thậm chí có lần tới cả đồn công an mấy ngày:
- Kết quả thì sao, tôi có sợ không?