Chương 010: Tôi đánh mất di động rồi.

Cô Bạn Cùng Bàn

Liễu Hạ Huy 18-09-2023 17:47:06

Hoa Thành phồn hoa sôi động nhất chính là về đêm, ban đêm ở thành phố không ngủ này có sự hấp dẫn chí mạng với người trẻ tuổi, Hầu Tử cũng là một trong số vô vàn chàng trai trẻ không kháng cự lại được sự cám dỗ đó, cho nên dù túi tiền không rủng rỉnh cho lắm, dù sáng sớm phải đi làm, hắn vẫn chơi tận hai giờ đêm mới mò về nhà. Kết quả sáng nay lên tàu điện ngầm thì hai mắt díp lại, từ lúc chen lấn lên tàu đến lúc chen lấn xuống tàu cũng không làm hắn tỉnh táo hơn. Ga tàu điện ngầm cách cổng tòa nhà Đông Chính một trạm xe bus, Hầu Tử liền đi bộ luôn, tới nơi ngó ngang ngó dọc, ôn chú bán khoai lang nướng chưa dọn hàng, muốn ăn sáng phải tới hàng tiện lợi đối diện, tức là đi qua sân rộng trước công ty, tặc lưỡi một cái bỏ luôn, trưa ăn bù. Lim dim quẹt thẻ cổng an ninh, dọc đường đi cũng thấy người ta túm tụm bàn tán gì đó, không để ý lắm, công ty giải trí truyền thông mà, ít thiếu nhất là thị phi, đi thang máy tới tầng 4, đột nhiên bị người ta tóm tay kéo một phát ra sau bồn cây cảnh. Hầu Tử định thần nhìn lại, té ra là Tiểu Mộng, chớt nhả: - Tiểu Mộng, em lại không biết quy định của công ty, anh không thể đáp lại tình cảm của em ... à, Tiểu Mai, em cũng ở đây à? - Linh tinh ... Tiểu Mộng nạt ngang, giọng kịch tính: - Đã nghe tin gì về tổ trưởng Trần chưa? Tiểu Mai là người phòng tài vụ, rất thân với Tiểu Mộng, thường hay chạy qua chỗ bọn họ tám chuyện. - Tổ trưởng Trần làm sao? Hầu Tử sực nhớ trên đường mấy nhóm tụ tập thì thẩm gì đó, thấp giọng xuống: - Có phải chuyện liên quan tới thư ký Lăng không? - Thật đúng là vậy mà lúc nào cũng xoen xoét gọi tổ trưởng Trần là lão đại, cũng có chuyện đó, nhưng không phải chuyện đó, công ty đang đồn ầm lên là tổ trưởng Trần đi đêm với đối tác làm tổn hại lợi ích của công ty, số tiền lên tới gần trăm vạn, bị công ty phát hiện, nể tình không báo cảnh sát mà chỉ đuổi đi thôi. Tiểu Mộng chỉ Tiểu Mai: - Cô ấy quen chị Thái ở phòng thư ký, chính chị Thái nói. Tiểu Mai gật đầu xác nhận: - Đúng vậy, phòng thư ký bọn họ đã liên hệ với các công ty khác trong nghề, truyền tin muốn phong sát anh Trần. Hầu Tử nhảy dựng lên: - Cái gì? Làm gì có chuyện vô lý thế, tổ trưởng Trần mà là loại người đó à? Tên nào bịa đặt thứ láo toét vậy ... - Suỵt! Khe khẽ cái mồm chứ. Tiểu Mộng vội nhìn quanh, đặt tay lên môi làm dấu hiệu im lặng: - Anh muốn chết à, anh nghĩ ai tung ra tin này? - Ai, cố biết à? Nói cho tôi biết, để tôi bẻ ra... Hầu Tử nói nửa chừng chẳng biết nghĩ ra gì mà ngưng bặt, lòng trầm xuống: - Không chơi xấu như vậy chứ, làm thế chẳng phải đẩy người ta tới đường cùng à? ... có lẽ chúng ta suy nghĩ hơi quá, có thể chuyện không phải như thế. - Vậy ý anh là anh Trần ăn tiền của người ta thật sao? Tiểu Mai tỏ ý khó chịu: - Không phải ... ý tôi là . . Ý là gì thì Hầu Tử nói mãi không ra được: - Tôi nói cho mà nghe, tổ trưởng Trần nhờ xử lý chuyện Trương Thục sau đó thăng lên làm tổ trưởng đúng không? Tiểu Mộng thấy Hầu Tử gật đầu, phân tích tiếp: - Kể từ đó trở đi, dù anh ấy lập thêm công gì cho công ty cũng không được thưởng, bất kể thăng chức hay tiền thưởng rồi không có, thậm chí cách đây hai tháng còn bị gạt khỏi danh sách đề cử lên vị trí phó giám đốc phòng kế hoạch, trước đó có ai không tin chắc là cái ghế đó thuộc về anh ấy. - Đừng nói phó giám đốc, để anh ấy thay thế luôn Trương Minh Viễn làm giám đốc cũng thừa sức rồi, lão già vô dụng. - Cái đó không phải trọng điểm, anh đúng là ngốc. Tiểu Mai tiếp lời luôn: - Từ lúc Trần Lăng trở thành thư ký cho tổng giám đốc Vương thì anh Trần cũng hết thăng tiến luôn, đã hiểu chưa hả? Hầu Tử chấn kinh không nói lên lời. nói vậy lão đại của hắn bị người ta đâm sau lưng, cắm sừng sau lưng tới cả năm rồi sao ... ? - Tụ tập bàn tán cái gì đó hả? Đột nhiên có tiếng quát lớn sau lưng, ba người giật nảy mình, Tiểu Mai thoắt cái chạy mất tích, để lại Hầu Tử và Tiểu Mộng đối diện với lửa giận Chu Giai Mô đang hùng hổ đi tới: - Rảnh rỗi quá chứ gì, được rồi, từ mai hai người phụ trách quét dọn phòng cho tôi, còn nữa, báo cáo phương án giày thủy tinh hoàn thành chưa, Trần Thuật đi rồi, đừng nghĩ như trước kia có chỗ dựa mà chây ì, làm việc với tôi là quy củ ... Vâng dạ nghe Chu Giai Mô vừa thăng lên quyền tổ trưởng giáo huấn liền 10 phút, đợi hắn đi rồi, Tiểu Mộng và Hầu Tử đồng loạt giơ ngón giữa lên, đúng là thứ tiểu nhân đắc ý... ... Tiểu khu của Trần Thuật ở cuối con phố nhỏ, phố này khá mới, vỉa hè rộng nhưng chẳng còn mấy chỗ cho người đi bộ, hàng quán ven đường hận không thể kéo bạt mở quán tới giữa lòng đường, thêm quán hàng rong, xe cộ đỗ tùy ý, đâm ra có phần hỗn loạn, ở đây gần ngoại thành rồi, nên chẳng quản, cũng chẳng ai có ý kiến, tới đây tiêu phí chủ yếu là sinh viên đại học thành phố gần đó, một quần thể dễ tính. Hôm nay nắng có dịu đi đôi chút, bầu trời phủ mây đen, nhưng không đủ mưa xuống, không khí càng thêm oi bức khó chịu. Trần Thuật ở nhà suốt một ngày, ít bánh khô không đủ no nữa, cuối cùng bị cơn đói kéo ra ngoài, đi qua vô số quán xá với mùi thơm cám dỗ, vì mục tiêu của y rất rõ ràng, đó là ngôi nhà hai tầng cách đầu phổ chừng hai mươi bước chân,"Quàn mỳ Lão Gia". Lúc này Lão Gia đang bận rộn ở trong bếp, nhìn thấy Trần Thuật đi vào thì thò đầu chào hỏi: - Tới rồi à, ăn gì? - Mỳ lòng ạ. Trần Thuật thều thào như hết hơi đáp, kiếm cái bàn trong góc gần cửa ngồi xuống, chỗ quen rồi, quán rất đơn sơ, tường ốp gạch men trắng, không có trang trí gì cả, bàn nhựa ghế nhựa, song được cái sạch sẽ, vừa rẻ vừa ngon nên cũng đông khách, trong quán lúc này có năm bảy khách hàng đang ăn, thậm chí có một cặp đôi trời nóng như thế mà ngồi dính vào nhau, nàng đút cho chàng, chàng đút cho nàng, như muốn trêu ngươi người độc thân trong thiên hạ: Lão Gia năm nay trên 50 gần 60 rồi, da nhăn nheo, tóc muối tiêu, người thấp đậm, chân tay gân guốc, khỏe lắm, một tay cầm cái chảo sắt hất thức ăn vẫn nhẹ như không vậy, vừa nấu nướng vừa tán gẫu với Trần Thuật: - Sao lâu rồi không thấy nha đầu Lăng Thần đâu? - Bọn cháu chia tay rồi. Mỗi lần nghe tới cái tên đó, Trần Thuật như bị gai chích một cái, loại chuyện này không thể dấu, vì sau này y không còn cơ hội đưa Lăng Thần tới quán Lão Gia ăn mỳ nữa: - Chia tay à, vì sao? Lão Gia ngạc nhiên, ông còn đợi ăn kẹo mừng của đôi trai tài gái sắc này: - Có lẽ là cô ấy chán ăn mỳ của nhà chú rồi, thích ăn tiệc lớn ở nhà hàng thôi. Trần Thuật muốn dùng giọng điệu đùa cợt bất cần nói chuyện này, nhưng trong lòng vẫn quặn đau từng cơn: Thống khổ quả nhiên chỉ có thể lừa người ngoài, chẳng lừa được bản thân. - Tiệc lớn ở nhà hàng thì ngon hơn mỳ sao? Lão Gia bất bình thay Trần Thuật, sống bao năm rồi, cũng có chút mắt nhìn người, mấy lần Trần Thuật và Lăng Thần tới ăn mỳ, chàng trai thì ăn mặc bình dị, cô gái thì thời thượng, vốn thấy đôi này có chút không ổn: - Con gái tôi đưa tôi tới Pháp, tôi không quen sữa bò bánh mỳ, cho nên lại chạy về, báu lắm đấy.