- Chà, lộ bản mặt vô sỉ ra rồi còn lên giọng giảng giải tình nghĩa đồng nghiệp.
Trần Thuật nhếch môi, con người Chu Giai Mô thế nào thì y nhìn ra lâu rồi, một tên tiểu nhân bất tài thích đố kỵ:
- Cậu tử tế gì hơn người ta mà lên mặt đạo đức giả, trước khi đi cậu tiết lộ chuyện tình cảm với thư ký Lăng, chẳng phải trả thù cô ấy à, đừng ra vẻ thanh cao, hậu quả ngày hôm nay chuốc lấy thôi ... còn cả chuyện Trương Thục, trước kia sự cố của Trương Thục do cậu xử lý, không phải do cậu đưa ra phương án giải quyết à? Kết quả thế nào, giờ cậu dùng nó để hủy hoại Trương Thục. Trần Thuật, cậu là thứ tàn độc như ai thôi, đừng nói ai vô sỉ. Cứ giải quyết vấn đề đi.
Chu Giai Mô quả nhiên không hổ nhiều năm lăn lộn ở chốn văn phòng, đối đáp chẳng thua kém:
- Chuyện của tôi và Lăng Thần, anh chưa đủ tư cách bình luận đâu, đừng nghĩ mình dơ bẩn thì người khác cũng như mình.
Trần Thuật không để hắn khiêu khích:
- Tôi xử lý không ít sự vụ của Hoa Mỹ, vì sao lại lấy Trương Thục ra khai đao, biết không?
Chu Giai Mô sầm mặt:
- Vì sao?
- Vì hắn ta vô trách nhiệm nhỏ nhen ích kỷ. Đúng, phương án do tôi đưa ra, nhưng công ty có làm theo đúng như thế không? Tuy say rượu lái xe ảnh hưởng tới hình ảnh, nhưng nếu nghệ sĩ dũng cảm đứng ra nhận trách nhiệm, hứa không tái phạm, không chỉ tuyệt hậu họa, có khi lại còn thu được thêm sự đồng tình tán thưởng tinh thần dám làm dám nhận. Ca sĩ Tàng Phong Duệ chẳng phải cũng làm thế à, kết quả người ta không chỉ không mất hình tượng, càng khiến công chúng kính trọng hơn.
Trần Thuật hạ giọng xuất rất thấp, vẫn nghe ra sự bất mãn trong đó:
- Ngoài ra khi đó tôi nói, trừ đền bù tiền thuốc men cho người bị hại, còn bồi thường 20 vạn tổn thất tinh thần và bù chi phí nghỉ việc. Trương Thục chỉ để bạn hắn ta trả có 2 vạn tiền viện phí, còn không tới thăm người ta một lần, giả vờ chuyện này không liên quan, cô bạn kia biến mất luôn. Cuối cùng tôi phải yêu cầu công ty bỏ mười vạn mới áp được chuyện này xuống.
- Đến Tết tôi tới thăm người bị hại, anh ta bị tàn tật ở chân nên không thể làm việc, cả nhà rơi vào cảnh cùng quẫn. Tôi đi nói với Trương Thục, mong hắn có thể bồi thường riêng cho người bị hại, hắn không hối lỗi lại còn chửi mắng tôi trước mặt bao người. Cho nên, điều kiện thứ hai, Trương Thục phải bồi thường cho người bị hại 100 vạn, dù sao thơi gian trôi qua một năm, phải thêm lãi.
Chu Giai Mô tái mặt, đây không phải con sỗ nhỏ:
- Trần Thật, cậu đừng có mà tham lam.
Trần Thuật khẽ lắc đầu:
- Không, tôi không tham lam, nếu các người muốn đàm phán, vậy thì cũng khỏi cần làm theo yêu cầu của tôi.
- Cậu cho rằng đã ăn chắc được chúng tôi rồi à? Cho rằng chúng tôi không có cách hóa giải nào à?
Chu Giai Mô giọng điệu hung hăng, hắn cực ghét Trần Thuật luôn ra vẻ đạo đức thanh cao, cho rằng y là thứ ngụy quân tử:
- Vốn chúng tôi nghĩ cho hình tượng của Trương Thục nên mới nhịn cho qua. Nếu cậu rượu mời không uống lại muốn uốn rượu phạt, vậy chớ trách chúng tôi không khách khí.
Nói rồi lấy ra từ cặp xách tay mấy tờ hợp đồng:
- Đây là hợp đồng mua chuộc truyền thông do cậu ký?
Trần Thuật liếc mắt qua:
- Đúng.
Là tổ trưởng tổ Lôi Đình, chuyên ứng phó với sự kiện khẩn cấp, có quyền sử dụng nguồn lực phù hợp nhất, bản hợp đồng này ký tên của Trần Thuật.
- Bộ phận pháp luật của công ty xác thực, những hợp đồng này đều có vấn đề hối lộ.
Chu Giai Mô cười gằn:
Trần Thuật ồ một tiếng, tích tắc đoán ra đối phương có ý đồ gì:
- Cho nên ý anh là, nếu tôi không bỏ qua cho Trương Thục, các người sẽ ném tôi cho cục công an chứ gì
- Thông minh lắm.
Chu Giai Mô trịch thượng vỗ tay hai cái:
- Trần Thuật ơi Trần Thuật, cậu không phải là thằng nhãi non nớt nữa, sao không hiểu đạo lý trứng đừng chọi với đá? Chỉ cần chúng tôi muốn, trong mười phút có thể ném cậu vào tù vài năm. Muốn chứng cứ à? Cũng chỉ mười phút thôi, cho nên chuyện này kết thúc như vậy đi.
- Giờ thì nghe tôi đưa ra điều kiện thứ ba đây.
Trần Thuật căn bản không sợ sự uy hiếp đó:
- Bảo Trương Thục nghỉ một năm, sau khi hắn quay xong bộ phim dang dở thì trong vòng một năm không nhận bất kỳ lịch trình gì.
- Cái gì, cậu điên rồi à?
Chu Giai Mô mở to mắt hết cỡ:
- Cậu điếc hay sao, nếu cậu hủy Trương Thục, chúng tôi hủy cậu.
- Tốt.
Trần Thuật lau miệng:
- Dùng một kẻ trắng tay này đổi lấy một minh tinh hot nhất tập đoàn, tôi chẳng lỗ.
Chu Giai Mô cảm thấy chuyện chẳng lành, chẳng lẽ tên này vì thất tình đâm ra hận đời bất chấp rồi, thế thì không hay vua còn thua thằng liều nữa là, thế nên lại đấu dịu:
- Trần Thuật, nghe tôi nói một câu ...
- Các anh có thể từ chối.
Từ thái độ thản nhiên như không đó, Chu Giai Mô nhìn ra tinh thần Kinh Kha qua sông Dịch, đúng thế, giờ người ta trắng tay rồi, sự nghiệp hủy hoại, bạn gái cũng mất, danh tiếng chẳng còn, còn sợ cái gì nữa, không được, ai muốn chơi với thằng liều mạng này:
- Cậu đợi chút, tôi xin chỉ thị.
- Tùy.
Trần Thuật phất tay, cầm bánh bao lên ăn từng miếng lớn:
- Có điều điện thoại thông rồi để tôi nói với Vương Tín vài câu... ...
Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Hoa Mỹ.
Phong cách trong văn phòng này hoàn toàn khác với sự hiện đại của tòa nhà, bất kể là bàn gỗ cổ kính, lò sưởi tường, trảm trải sàn hoa lệ hay đèn treo thủy tình, tranh họa đều mang đậm phong cách nước Anh cổ, đó là do Vương Tín về nước hai năm trước không tiếc tiền trang trí, hoài niệm cuộc sống trước của hắn.
Vương Tín, Hứa Bân, Trương Minh Viễn ngồi vây quanh ghế sô pha tán gẫu, thư ký Lăng Thần và Lý Hân ra ngoài bê cà phê vừa mới pha cho mọi người.
Tốt nghiệp trường Imperial College Business, sống ở Anh nhiều năm, Vương Tín có thói quen vừa ấm thực vừa sinh hoạt. Người khác uống cốc cà phê đen không ngủ được, hắn mỗi ngày uống vài cốc như không. Ngược lại không hứng thú với trà mà người Trung Quốc thích, hắn nói nhạt nhẽo vô vị.
Vương Tín nhận lấy cà phê Lăng Thần đưa cho, khẽ nguấy thìa bạc, bất kể lúc nào hắn cũng giữ hình tượng ưu nhã ung dung không thể chê trách gì:
- Các anh thử đi, đây là cà phê Coatepec mà tôi thích nhất, Coatepec là nơi sản xuất cà phê truyền thống nhất, phẩm chất tốt nhất ở Mexico, vì sản lượng phong phú của nó mà có danh xưng thành phố cà phê, được coi là một trong số thứ cà phê ngon nhất thế giới.
- Cà phê của tổng giám đốc không phải là ai cũng uống được.
Trương Minh Viễn rất hưởng thụ nhấp một ngụm:
- Có điều so với cà phê, tôi khâm phục nhất là tâm cảnh của tổng giám đốc, gặp chuyện lớn như vậy mà như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Tô Thức có câu thơ thế nào nhỉ "Cứ mặc lá rừng lác đác rơi. Hãy thư thả bước, vịnh ngâm chơi Gậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựa Ai sợ!"
- Đúng thế, bất kể sóng gió lớn thế nào, tổng giám đốc vẫn đủng đỉnh dạo bước, làm tâm ngưỡng mộ, không biết tập tới khi nào mới có phong thái này.
Hứa Bân ở bên ra sức phụ họa:
Vương Tín cười nhẹ, không tỏ ra đắc ý:
- Các anh đã thấy ngư dân Châu Âu dùng lưới bắt cá chưa?
- Sao ạ, dùng lưới bắt cá còn phải chú ý gì ạ?
Hứa Bân phối hợp hỏi, là cấp dưới dù biết câu trả lời cũng nhất định không được đáp, phải giả ngốc để lãnh đạo thể hiện:
- Ngư phu bên đó bắt cá dùng lưới thường rất lớn, những con cá nhỏ chưa đạt tiêu chuẩn lọt qua mắt lưới, như thế tránh tận diệt vùng biển đó, năm sau không còn cá mà bắt nữa, ảnh hưởng tới kế sinh nhai của họ.
Vương Tín vừa uống cà phê vừa giảng giải:
- Ý tổng giám đốc nói Trần Thuật là con cá nhỏ mà chúng ta cố ý để lọt lưới ạ.
- Không.
Vương Tin lắc đầu:
- Tôi vốn cho rằng y chỉ là con giun, không ngờ y lại là rắn biển có độc. Trước kia mắt lưới của chúng ta quá lớn, bỏ sót y.
- Đều tại tôi.
Trương Minh Viễn kiểm điểm nhận sai:
- Trước kia tôi quá dung túng y, thấy y có chút tài hoa nên tạo điều kiện để y thể hiện, ai dè y lại là loại người như vậy ... nếu trước đó tôi yêu cầu hà khắc hơn đã tốt rồi. Cũng tại Nhậm Quang Minh nhất định muốn đưa y vào vị trí tổ trưởng tổ Lôi Đình.
- Bỏ đi, chuyện qua rồi, đừng nhắc nữa.
Vương Tín tự tin xua tay:
- Chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi.
- Tổng giám đốc cho rằng Trần Thuật nhất định sẽ đồng ý với điều kiện hòa giải của chúng ta sao?
Lý Hân cẩn thận hỏi, cô bị Trương Thục gọi điện mắng như con cháu hai lần rồi, nếu chuyện chưa được giải quyết, cô cũng khó sống:
Bây giờ đã có các công ty giải trí truyền thông khác đã bắt đầu chuyển đăng bài đó, nếu không phải bọn họ ép không cho lên "hot search" thì e là cả nước đều biết rồi. Lúc đó vì áp lực của dư luận, e là sẽ có cơ cấu hữu quan phải tới nơi điều tra vụ án.
Một khi cảnh sát điều tra, như vậy có hay không cũng bằng với việc hủy Trương Thục rồi, cô cũng mất việc luôn.
- Đương nhiên y sẽ đồng ý.
Trương Minh Viễn cười nhạt trả lời thay Vương Tín:
- Chu Giai Mô trước kia là cấp dưới của Trần Thuật, hắn mang tới văn kiện toàn do Trần Thuật ký, nếu cả tổ viên cùng với công ty hợp tác đứng ra xác nhận Trần Thuật thu nhận hối lộ, ép phía hợp tác phải cấp tỉ lệ hoa hồng nhất định để hợp tác ... Chẳng lẽ y không sợ vào tù à?
- Trần Thuật là người thông minh, chẳng qua bị công ty khai trừ, không cam lòng, muốn kiếm ít tiền bồi thường thôi.
Hứa Bân đương nhiên không dám nói tới nguyên nhân tổng giám đốc cướp bạn gái của người ta, chuyện đã đồn ầm ĩ cả công ty rồi, mới đầu còn có người nghi ngờ dộ đáng tin của nó, nhưng qua loạt sự kiện vừa rồi gián tiếp chứng thực rồi, nhất là Lăng Thần trước kia như đóa hoa tươi khiến người ta nhìn thèm khát, giờ héo hon như vậy:
- Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề.
Lăng Thần ở bên nghe người ta bàn tán về Trần Thuật, bất kể nói tốt hay xấu, trong lòng đều hết sức không thoải mái, giả vờ bận rộn. Người ta nói tình đầu khó quên, huống hồ cô chia tay Trần Thuật không phải vì đã hết yêu.
- Có điều chuyện này đúng là một lời cảnh tỉnh cho chúng ta.
Vương Tín nhìn hai cấp dưới:
- Một nhân viên cấp bậc như Trần Thuật đã có thể nắm được tin tức đủ hủy một nghệ sĩ hàng đầu, chúng ta cần chú ý trọng điểm. Bất kể ký hợp đồng bảo mật hay là thủ đoạn khác, phải làm họ giữ chặt miệng. Tôi không muốn công ty xuất hiện một Trần Thuật thứ hai.
- Vâng tổng giám đốc, tôi sẽ cùng ban pháp luật của công ty thương lượng chuyện này.
Trương Minh Viễn lập tức tỏ thái độ:
- Tôi cũng sẽ đặc biệt chú ý, tôi tin không phải ai cũng là loại vong ân phụ nghĩa như Trần Thuật.
Hứa Bân trầm giọng nói:
- Đợi chuyện này kết thúc ...
Vương Tín nói tới đó liếc nhìn Lăng Thần đang bận bịu gần đó, lời tiếp sau không nói nữa, tuy Lăng Thần nói không hối hận, nhưng hắn biết mình có được thân thể của cô chứ chưa có được trái tim của cô, hắn tự phụ như thế, sao có thể chấp nhận:
Vì thế vật cản phải bị loại bỏ, với hắn điều này không khó.
Trần Thuật, cậu cho rằng chuyện này sẽ kết thúc thế à? Non lắm, tôi nói rồi, cậu kém tôi 10 tuổi, cậu có biết đang tự dồn mình vào đường cùng không, cậu đang cho tôi cái cớ tuyệt hảo đấy.
Điện thoại trên bàn Vương Tín vang lên nhạc dương cầm du dương.
- Phía Giai Mô hẳn là đám phản ổn thỏa rồi, gọi điện về báo cáo kết quả đấy.
Vương Tín cầm lên cười, hết sức tự tin bật loa ngoài cho mọi người cùng nghe:
- Tôi là Vương Tin đây.
- Tổng giám đốc, Trần Thuật muốn nói chuyện với anh.
Chu Giai Mô nhỏ giọng nói:
Vương Tin hơi bất ngờ nhìn Trương Minh Viễn, Chu Giai Mô do ông ta đề bạt, phái hắn đi đàm phán với Trần Thuật là vì hắn tương đối hiểu Trần Thuật, ngoài ra tính cách cẩn trọng, công ty cũng có ý khảo nghiệm năng lực của hắn.
Không ngờ đi nửa ngày trời rồi mà tới giờ chưa giải quyết được. Hơn nữa tên nhãi không lượng sức mình đó lại muốn nói chuyện với mình ... Y nói muốn nói chuyện thì nói chuyện à? Cơn giận thoáng bùng lên trong lòng Vương Tín, y là cái thá gì chứ!
Trương Minh Viễn tiếp nhận sự uy hiếp trong ánh mắt của Vương Tin, lòng nghĩ phải loại Chu Giai Mô thôi, làm việc không ra sao.
- Bảo y nói đi.
Vương Tin nói hời hợt nhẹ như không, hắn học tâm lý, càng tỏ ra thản nhiên, càng khiến đối phương có cảm giác không coi trọng. Hắn thích cảm giác làm thượng đế đứng trên nhìn người khác.
- Thứ nhất, tôi muốn Vương Tin phải công khai xin lỗi tôi.
Điện thoại bên kia đã chuyển cho Trần Thuật:
- Không phải Hoa Mỹ, mà là Vương Tín phải xin lỗi tôi. Có vấn đề gì không?
- Trần Thuật, cậu đừng có mà quá đáng, cậu không được gì đâu.
- Thằng nhãi này, cậu cũng có điểm yếu trong tay chúng tôi, có tin chúng tôi tống vào tù không?
Vương Tin không trả lời, Trương Minh Viễn và Hứa Bân đã nhảy vào quát tháo, Lăng Thần đang sắp xếp tài liệu run tay, kỳ thực nãy giờ toàn bộ sự chú ý của cô đều hướng về phía này, tim đập loạn nhịp, cô không muốn chuyện này xảy ra, chỉ muốn mọi thứ kết thúc thật nhanh chóng mà thôi.
- Có vấn đề gì không?
Trần Thuật hỏi lại:
- Không thành vấn đề.
Trái ngược với dự đoán, Vương Tin thoải mái chấp nhận điều kiện này:
- Thứ hai, tôi muốn Hoa Mỹ bồi thường cho người bị hại 100 vạn, có vấn đề gì không?
Trần Thuật tiếp tục hỏi:
- 100 vạn? Một thằng công nhân bị thương cái chân mà đáng giá 100 vạn à? 100 vạn đủ lấy mấy cái mạng của cậu rồi đấy.
- Thằng này điên rồi, tổng giám đốc, chúng ta không đồng ý.
- Không thành vấn đề.
Giọng vẫn đều đều từ tốn, tay cầm cốc cà phê của Vương Tín đã nổi đầy gân xanh, cốc cà phê tinh xảo được hắn mang từ nước Anh về bị hắn bóp kêu ken ken:
Tiền tất nhiên không thành vấn đề, giá trị Trương Thục đem về cho Hoa Mỹ lớn hơn số đó nhiều lần, huống hồ hắn tiếp nhận công ty chưa lâu, thành tích làm ra chưa rõ ràng, nếu để tổn thất một đại minh tinh như vậy, tuy chưa gây tổn hại tới gốc rễ Hoa Mỹ, song hội đồng quản trị sẽ không hài lòng, cha hắn cũng là người nghiêm khắc yêu cầu cao, sẽ thất vọng về hắn.
Nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn, Vương Tín đồng ý, cái hắn khó chịu chỉ là người ra điều kiện kia.
- Thứ ba, Trương Thục phải nghỉ một năm, không được tiếp nhận bất kỳ lịch trình gì, có vấn đề gì không?
Trần Thuật giọng vô cảm:
- Trần Thuật, mày điên à?
Trương Minh Viễn không khống chế được bản thân nữa, cầm lấy điện thoại rống lên:
- Mày đừng có được nước lấn tới, mày biết một năm với nghệ sĩ nghĩa là gì không? Mày biết một năm công ty tổn thất bao nhiêu không? Trần Thuật tao nói với ngày biết, đây là tống tiền, tao báo cảnh sát bắt mày ngay lập tức, mày tin không?
- Các người biết một năm với nghệ sĩ đại biểu cho cái gì, vậy càng biết một đời đối với nghệ sĩ là gì.
Trần Thuật khinh miệt đáp lại:
- Định báo cảnh sát à, báo nhanh lên, có biết số không, hay để tôi bảo cho.
Thứ vô sỉ khốn kiếp.