Chương 033: Để lại một đường lui.

Cô Bạn Cùng Bàn

Liễu Hạ Huy 18-09-2023 17:47:06

Đừng thấy Trần Thuật thản nhiên nhận số tiền Thái Chiêu đưa cho một cách nhẹ nhàng như không thì nghĩ chuyện đó không là gì , đối với y chuyện này nghiêm trọng như lần đầu nhúng chàm vậy. Nhưng ai cũng thay đổi mà thôi. Ví dụ người như Thái Chiêu, kỳ thực Trần Thuật không muốn qua lại lại nhiều, vốn chuyện kia xong rồi, không cần gặp lại hắn nữa, nhưng giờ Trần Thuật cẩn thận hơn, giữ lại giao tình này, biết đâu sau này cần dùng tới, ít nhất có đường lui cho bản thân, vì thế khi đang ở chỗ Lão Gia nhận được điện thoại của Thái Chiêu, y lập tức hoãn bữa cơm liên hoan lại, tới gặp Thái Chiêu trước. Trần Thuật mỉm cười, đổi chủ đề: - Gần đây nghiệp vụ công ty cậu tốt chứ? - Tàm tạm anh ạ, thời đại thông tin mà anh, quảng cáo trên mạng càng lúc càng hot, nhu cầu của người dùng ngày càng lớn. Đáng tiếc là tôi không có nguồn lực cùng với tài chính, nếu không sẽ làm công ty lớn hơn. Thái Chiêu có chút nuối tiếc: - Thong thả thôi, đừng vội. Trần Thuật khuyên: - Tiền đồ của quảng cáo trên mạng đúng là cực tốt, nhưng bây giờ người nhảy vào cũng ngày càng nhiều, quần hùng tranh bá ắt sẽ dẫn tới một cuộc thanh tẩy lớn. Công ty nào có thể qua được cuộc thanh tẩy này mới là có cơ hội phát triển lớn, cậu mà vội bây giờ là mất hết đấy. - Tôi hiểu ý anh, bây giờ tôi cũng muốn tích góp tài nguyên trong tay, tiến sâu khai quật thêm nhiều con đường khác nhau. Thái Chiêu nhìn Trần Thuật nhàn nhã uống trà: - Anh Trần, anh từ chức khỏi Hoa Mỹ đã nghĩ tới nơi mới chưa? Nếu anh không chê miếu của tôi nhỏ, không thờ được bồ tát lớn, hay anh tới công ty tôi, đảm bảo đãi ngộ chỉ hơn không kém ... - Không cần, tôi tìm được công việc mới rồi, mai sẽ đi làm. - Anh Trần đúng là năng lực xuất chúng, đi đâu ai cũng trải thảm mời, tôi không có cơ hội rồi. Thái Chiêu hơi tiếc: - Anh sẽ làm ở đâu? - Phó tổng giám Đông Chính. - Đông Chính? Phó tổng giám? Thái Chiêu sáng mắt: - Anh Trần, anh quả là cao nhân, nhảy khỏi Hoa Mỹ, tới Đông Chính một cái là lên liền mấy bậc . . Sau này anh tùy tiện hé kẽ tay một cái, thằng em đây sống ngon lành. Sau này mong được anh chiếu cố. - Lạ sao bằng quen, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ lại tìm cậu hợp tác. Có điều không được tham, hiểu chứ? Trần Thuật hiểu vì sao hắn nói mình là cao nhân, có lẽ đó là suy nghĩ chung của đại đa số mọi người, chậu nước bẩn Vương Tín hất lên y không dễ gột rửa như vậy: - Vâng ạ, anh Trần, chúng ta hợp tác bao lần rồi, anh còn không hiểu nhân phẩm của tôi sao? Trước kia tôi chỉ là người làm marketing, nhờ có anh chỉ điểm mới lập nên công ty chính quy, nếu không nhờ anh, sao thằng em này có ngày hôm nay chứ ạ. Thái Chiêu lại bắt đầu thao thao bất tuyệt nịnh bợ, nhảy sang Đông Chính, chiêu này của anh Trần đúng là cao, đám người Hoa Mỹ hiện ra chắc hộc máu: - Được rồi. Trần Thuật không thích nghe người ta nịnh bợ: - Cậu đừng có hơi chút là diễn vở thâm tình nữa, một kẻ giỏi diễn đã đủ rồi. - Còn ai nữa ạ. - Đừng hỏi, nói cậu cũng không biết. Thái Chiêu đảo mắt, gian như Tào Tháo còn làm vẻ mặt chân thành: - Anh Trần, hay là thế này, công ty là do anh cổ động tôi lập, ngay cả tên cũng do anh đặt. Hay là thế này, tôi chia cho anh cổ phần, chúng ta hợp tác? - Những chuyện này tôi đã làm từ lâu rồi, sao khi đó cậu không chia cổ phần cho tôi? Trần Thuật không trả lời mà hỏi ngược lại: - Trước kia làm ăn nhỏ, sợ anh Trần không thèm để mắt. Thái Chiêu ngượng ngùng: - Làm hơn một năm cuối cùng cũng có được chút thành tựu. Anh Trần, khi anh gia nhập là lúc Văn hóa Bách Linh chúng ta bay vọt lên trời. - Cậu ấy à, chẳng qua là nhìn trúng cái ghế phó tổng giám dưới mông tôi mà thôi. Tràn Thuật chỉ mặt Thái Chiêu vạch mặt hắn: - Nếu không có vị trí này, cậu mới là không để mắt tới tôi. - Anh Trần đùa gì thế, nếu anh lên tiếng, cho dù giao công ty cho anh, tôi cũng không nói hai lời. Thái Chiêu vỗ ngực, năng lực của Trần Thuật thì hắn vô cùng tin tưởng, nhưng mà người này, nói thế nhỉ, có chút "cổ hủ", quá chính trực, bất kể tặng quà tặng tiền tặng phiếu mua hàng đều không nhận, nước quá trong không có cá, thế nên hắn chỉ đành kính nhi viễn chi thôi: Có lẽ vì đả kích kia mà thay đổi rồi, biết nhe răng nanh ra rồi, chơi Hoa Mỹ một vố còn có thể nói là lợi dụng ưu thế cũ đi, nhưng nhảy sang Đông Chính, lại còn ngồi vào ghế phó tổng giám thì không có thủ đoạn không làm được. - Vậy thì giao cho tôi đi. Trần Thuật thản nhiên nói: - Cái gì? Thái Chiêu líu lưỡi, bộ dạng chấn kinh không nói lên lời, mình chỉ nói chơi vậy thôi, trong tình huống này làm gì có ai cho là thật: Đùa sao? - Không muốn à? - Không phải thế ạ. Thái Chiêu lúng túng không biết ứng phó thế nào: - Anh Trần muốn, tôi sẽ giao. - Trước khi giao sẽ dọn trống công ty à? - Anh Trần, anh nói thế là coi thường tôi rồi. - Rồi, nói đùa thôi mà. Trần Thuật dừng đúng lúc: - Sự nghiệp cậu vất vả mới lập nên được, sao tôi có thể lấy đi. Thái Chiêu vã mồ hôi, cẩn thận nhìn lại Trần Thuật, trông không thay đổi gì, nhưng có vẻ đúng là khác trước rồi, cảm giác thế nào nhỉ, gần giống với loại người như mình rồi, đột nhiên có chút kích động: - Anh Trần, tôi thực lòng tìm anh hợp tác, với nhân phẩm, năng lực cùng với cả nguồn lực trong tay anh khi tới Đông Chính, đều là thứ mà công ty nhỏ chúng tôi rất cần ... Tôi có thể chia cho anh một nửa cổ phần, anh cân nhắc xem. - Không cần. Trần Thuật lắc đầu không cần lấy nửa giây cân nhắc: - Nếu tôi thành cổ đông của công ty cậu, sau này khó tránh khỏi phải chiếu cố chuyện làm ăn của công ty. Như vậy thì rõ ràng phải tổn hại lợi ích của Đông Chính, một khi có cái mở đầu này sẽ lún vào đó. Nó không phù hợp tới tính cách của tôi, tôi không làm loại chuyện ấy. Thái Chiêu thất vọng, song không miễn cưỡng thêm: - Bách Linh bất kể lúc nào cũng chào đón anh Trần tới, anh chỉ cần nói một tiếng là được. - Cám ơn cậu, nhưng tạm thời tôi chưa có ý định sáng nghiệp. - Vâng, cho dù anh tới hay không chỉ cần sau này anh dùng tới Thái Chiêu, chỉ cần một câu của anh là đủ. Trần Thuật mỉm cười, cúi đầu uống trà. Nếu là một tuần trước thôi, có lẽ y bị những lời này làm cảm động, nhưng giờ khác rồi, giang hồ hiểm ác, ai có thể tin được? Câu nói nào có thể coi là thật đây?... ... Sáng sớm ở thành phố ven biển, gió mát vi vi, cây cối biếc xanh đung đưa theo gió, mép lá phản chiếu ánh ban mai, ngàn vạn chiếc lá dập dờn, như chuỗi tơ vàng bay múa. Bầu trời mây trắng lững lờ trôi, thi thoảng vài con chim chẳng rõ tên kết bạn bay qua mạng lưới điện chằng chịt, hướng về phương xa, phá nát không gian yên tĩnh của sáng mùa hè. Sáu giờ thức dậy, tới sân bóng Đh thành phố chạy bộ nửa tiếng, về nhà tắm rửa, đùng 7 giờ ngồi trước bàn ăn sáng. Thói quen sinh hoạt của Trần Thuật không có gì thay đổi cả, chỉ có người bên cạnh là thay đổi thôi. Mặc lên người bộ vest màu xám, thắt ca vát, đứng ở trước gương nhìn bản thân, có loại cảm giác như hoàn toàn đổi mới. Từ hôm nay trở đi, bắt đầu lại từ đầu. Trần Thuật thấy hôm nay là một ngày đáng kỷ niệm, nên học theo NVC trên phim truyền hình, hô một câu khẩu hiệu cổ vũ bản thân đối diện với cuộc đời mới. Nắm tay lại, giơ lên, nhưng nửa ngày trời không hô được câu nào. Thôi, ngu bỏ mẹ. Dù sao thì bắt đầu thôi, Trần Thuật, mày giỏi nhất, mày đẹp trai nhất, mày sẽ làm được.