Lạc Kiệt không thể trả lời đúng, cũng chẳng thể nói không.
Nhìn Trần Thuật mặt bừng bừng lửa giận làm ra vẻ đứng về phía mình, suy nghĩ cho mình, Lạc Kiệt rất muốn cầm cốc cà phê này ném vào mặt y.
Tôi gặp nghệ sĩ nhiều rồi, người ta đều diễn tốt hơn cậu nhiều.
Hắn cố ép lửa giận trong lòng xuống, trầm giọng hỏi:
- Cậu nghe ai nói phó tổng giám trước bị tôi ép nổi giận bỏ đi? Loại chuyện đơm đặt về lãnh đạo ấy có thể đi khắp nơi mà nói à? Còn có kỷ luật tổ chức nữa không?
- Tôi cũng nói với họ như thế, loại chuyện này đừng đem đồn đi khắp nơi, đúng sai thế nào cũng gây ảnh hưởng không tốt tới hình tượng lãnh đạo.
Trần Thuật tích cực phụ họa:
Mình làm gì tự biết, Lạc Kiệt cũng không muốn đi dây dưa ở loại chuyện này, ổn định lại tâm tình, hiền hòa nói:
- Phó tổng giám Trần, cậu đừng kích động, không phải là chủ nhiệm Chu không biết làm việc, cũng không phải là vì tôi cố ý làm khó cậu ... Mà là vì không gian làm việc của phòng kế hoạch eo hẹp một chút. Hai năm trước tôi báo cáo lên trên, cải thiện môi trường làm việc của chúng ta, đem không gian ở tầng bảy, hoặc là tầng 9 chia ra một ít cho chúng ta dùng. Nhưng tới giờ bên trên chưa phê, tôi và chủ nhiệm Chu hết cách, không bột khó gột nên hồ, đúng không?
- Thì ra là thế, hại tôi thiếu chút nữa thì hiểu lầm chủ nhiệm Chu và tổng giám Lạc.
Trần Thuật ra chiều vỡ lẽ, lòng rùng mình, phòng kế hoạch tầng 11, hắn mà an bài cho mình văn phòng ở tầng 7 hay tầng 9 thì khác gì bị đi đầy:
- Đương nhiên, phó tổng giám Trần cũng phải làm việc mà. Hay là thế này, trước tiên tôi sai người tìm một chỗ làm việc cho cậu ở ngoài, tìm chỗ tốt gần cửa sổ một chút, đợi tổng bộ tập đoàn phê chuẩn báo cáo của tôi, tôi lại chuyên môn chuẩn bị văn phòng cho cho cậu sau, thế nào?
- Làm việc ở đâu thì cũng thế mà thôi, tôi không kén chọn.
Trần Thuật hết sức thoải mái nói, lấy từ trong ba lô của mình ra một cái laptop, lại lấy cái bút, một cuốn sổ, cùng với các loại tài liệu:
- Vừa vặn tôi có vấn đề muốn thỉnh giáo anh đây, chúng ta bắt đầu luôn thôi.
- Phó tổng giám Trần.
Lạc Kiệt ngăn cản Trần Thuật "dọn nhà", nói:
- Tôi cũng có công việc phải làm, còn vài cú điện thoại phải gọi, hay là chúng ta nói chuyện vào lúc khác.
- À, thì ra anh phải gọi điện thoại, không sao, anh cứ gọi đi, tôi không nghe đâu.
Trần Thuật ngồi xuống:
- Phó tổng giám Trần, những cuộc điện thoại này đều riêng tư.
Lạc Kiệt lớn giọng hơn:
- Thì ra là thế ...
Trần Thuật hiểu ý:
- Vậy anh cứ gọi điện đi, năm phút nữa tôi lại tới.
- Năm phút không đủ.
- Vậy thì mười phút nữa tôi quay lại vậy.
Lạc Kiệt lên giọng:
- Phố tổng giám Trần, công việc của tôi rất gấp ...
- Công việc của tôi cũng rất gấp.
Trần Thuật mặt dày mày dạn không để hắn nói hết:
- Anh xem đi, tôi vừa mới tới, chưa hiểu chức trách của mình là gì? Tôi phụ trách những mảng nào? Cũng phải trao đổi với anh về tiến triển các hạng mục mà phòng ta đang thực hiện chứ, đúng không? Việc nhiều như thế không tranh thủ là không được.
- Cậu ra ngoài trước đi đã.
Lạc Kiệt mất kiên nhẫn:
- Được, anh cứ gọi điện thoại đi.
Trần Thuật đứng dậy ra ngoài, nhưng đồ đạc để lại:
- Đồ thần kinh.
Lạc Kiệt tức tối cầm tài liệu trên bàn ném theo:
Đúng mười phút sau, Trần Thuật đập cửa:
- Tổng giám Lạc, tổng giám Lạc, tôi muốn cùng anh trao đổi tiến triển của hạng mục ...
- Lát nữa.
- Được.
Cứ như thế, đúng mười phút một lần, không lệch một giây, cứ như Trần Thuật đứng ở cửa bấm giờ vậy, y lại gõ cửa rầm rầm hô:
- Tổng giám Lạc, tổng giám Lạc, tôi có công tác muốn báo cáo với anh ...
Thế này e thành trò cười cho toàn bộ nhân viên mất rồi, thằng thần kinh đó không ngại làm trò hề, nhưng Lạc Kiệt cực kỳ thích thể diện thì hết chịu nổi, hắn cầm ngay điện thoại bàn lên, bấm số Chu Thảng, gần như rống lên:
- An bài văn phòng làm việc cho thằng thần kinh đó, đừng để y tới làm phiền tôi nữa.
- Vâng, vâng ạ, tôi làm ngay...
Không lâu sau Trần Thuật đi vào văn phòng Lạc Kiệt thu dọn đồ đạc bầy cả đống trên bàn, trách:
- Tổng giám Lạc, anh khách khí quá, tôi đã nói rồi, làm việc ở đâu cũng được, không kém chọn đâu mà, cần gì phải khách khí.
Cơ mặt Lạc Kiệt co giật như ong đốt:
- Cung cấp môi trường làm việc thoải mái cho nhân viên là một trong số chuẩn tắc của công ty.
- Cám ơn tổng giám Lạc.
Trần Thuật mặt đầy cảm kích:
- Tôi biết anh chưa gọi điện thoại xong, tôi không làm phiền anh công tác nữa, tôi đi đây.
- Được.
Tiễn Trần Thuật đem hết đồ đạc ra khỏi văn phòng mình, lễ phép mỉm cười khép cửa lại, không ngờ Lạc Kiệt lại thở phào vui sướng.
Sao mình lại thở phào chứ?
Không xong rồi, cái thằng điên này phải nghĩ cách tiễn y đi mới được.
Ở trong văn phòng riêng rộng tới hơn 10 mét vuông sáng sủa sạch sẽ, bên ngoài kia là phong cách mỹ lệ của Hoa Thành, Trần Thuật cảm giác rất thỏa mãn.
- Chúng sinh tranh đấu sứt đầu mẻ trán chính là vì có một ô vuông mười mấy mét vuông bên sông thế này sao?
Trần Thuật khẽ buông một tiếng thở dài, tay cầm một cốc nước nóng, xoay ghế về phía cửa sổ nhìn dòng Châu Giang cuồn cuộn chảy:
- Thật dung tục.
Suốt cả một buổi sáng Trần Thuật không ra ngoài, giờ ăn cơm thư ký đi vào hỏi y có cần đặt cơm không, y gọi một suất cơm rưới thịt bò khoai tây.
Ăn xong bữa trưa đơn giản, sau đó chợp mắt chừng nửa tiếng, Trần Thuật sai thư ký đưa tới các loại tư liệu phòng kế hoạch cùng với bảng tiến độ hạng mục của các tiểu tổ. Ít nhất thì phải hiểu được tình hình cơ bản trong văn phòng.
Trần Thuật ngồi ở văn phòng suôt một buổi chiều mà không có một tổ trưởng hoặc là một nhân viên nào tới báo cáo công tác với y.
Có điều Trần Thuật không vội, sau khi biết Lạc Kiệt tích uy đã lâu, kiểm soát phòng kế hoạch ngoài dự liệu, y hiểu cần tính kế lâu dài. Nhất là sáng tay tới nhậm chức hai người đối đầu công khai, khiến không ít cấp dưới sinh cố kỵ, lúc này mà tới thân cận với y thì bằng với đắc tội với chủ quản chính chức rồi.
Đến giờ tan ca chiều, Trần Thuật chuẩn bị dọn bàn cùng đồng nghiệp ăn cơm liên hoan thì Chu Thảng gõ cửa.
Chu Thảng là cô gái phương nam điển hình, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, để mái tóc ngắn chớm mang tai, khi cười để lộ ra đôi nanh hổ đáng yêu. Tuổi còn trẻ mà quản lý văn phòng phức tạp, nói không có quan hệ bối cảnh gì thì người ta không tin.
- Tổng giám Trần, vừa rồi tổng giám Lạc gọi điện nói có hai hạng mục cần mọi người phải tăng cường tiến độ, yêu cầu toàn bộ nhân viên trong phòng phải tăng ca. Cho nên bữa cơm liên hoan tối nay tạm thời hủy bỏ, đợi mọi người có thời gian rảnh đã, anh thấy sao ạ.
Chu Thảng tỏ ra rấy áy náy, nói có phần ấp úng:
- Tôi không ý kiến.
Trần Thuật cười, lại là trò dằn mặt khác của Lạc Kiệt đây mà, cũng là sự báo thù nho nhỏ đối với hành vi cướp văn phòng của mình. Chuyện này y chẳng thể nói gì được, chẳng lẽ mình lại nhảy ra nói, vì bữa cơm liên hoan chào đón mình mà mọi người phải bỏ công bỏ việc à?
Thực sự là trò quá trẻ con, thậm chí có chút nực cười, nếu trình độ Lạc Kiệt chỉ có thế này thôi thì thứ đáng dè chừng duy nhất chỉ là thân phận của hắn chứ không phải trí tuệ của hắn.
Ài, đặc điểm chung của đám công tử ca, làm việc không nghĩ tới tổn thất của công ty.
- Cám ơn tổng giám Trần đã lý giải.
Chu Thảng nhoẻn miệng cười nhe ra cái răng nanh đáng yêu:
- Đều là vì công ty mà.
- Vậy tổng giám Trần làm việc đi ạ, tôi cũng phải đi tăng ca đây.
Chu Thảng hai tay đặt ở bụng, khom người lui ra:
Cơm liên hoan thì hủy bỏ, nghiệp vụ của công ty thì chưa hiểu, cũng không ai hi vọng Trần Thuật đi tìm hiểu, y thành người rảnh rỗi trong công ty.
Về thôi, chả vội, Trần Thuật lại lần nữa trấn an bản thân.