Lăng Thần đi tới nhận lấy điện thoại, chuyện đã tới nước này, cô không thể giả vờ như vô quan, cô sợ Trần Thuật đi quá xa tự làm hại mình, nhẹ giọng nói gần như cầu xin:
- Trần Thật, cần gì làm chuyện thành thế này, có gì cũng thương lượng được mà.
Vương Tín mặt tối đen, Hứa Bân và Trương Minh Viễn đưa mắt nhìn nhau, ý tứ kiểu "quả nhiên là như thế", Lý Hân vừa sợ vừa phấn khích, xem ra có chuyện hay rồi.
Phía bên kia điện thoại im lặng mấy giây mới lại có âm thanh truyền ra.
- Cô là ai?
Lăng Thần nhói đau đừng cơn, cắn môi:
- Lăng Thần.
- Tôi không quen cô.
Giọng nói từ phía bên kia truyền tới nhẹ như gió lướt qua ngọn lúa, như sóng luồn qua kẽ chân, như chưa từng có chuyện gì giữa hai người:
Lạnh!
Lạnh tới thấu xương!
Một câu nói nhẹ nhàng mà như tuyết lạnh phủ xuống lòng Lăng Thần, thoáng chống phủ kín nội tâm cô, Lăng Thần nắm chặt điện thoại, vành mắt ướt nhòe, thì ra khi người ta hoàn toàn buông tay lại đau như thế:
Ngày chuyển đồ rời đi, cô nghĩ mình rất kiên định rồi, cô cho rằng mình có thể gói góm tình cảm này cất đi rồi, nhưng ngày hôm đó nghe lời đối đáp giữa Trần Thuật và Vương Tín, mấy ngày quâ cô không ngừng hồi ức lại thời gian hai người ở bên nhau, cùng nói những lời ngây thơ, lời âu yếm buồn nôn, từng ồn ào đùa giãn, cùng ôm nhau đi vào giấc ngủ, sáng sớm vẫn quấn quít không chịu rời giường, hay đơn giản là nắm tay nhau tản bộ ngoài phố ... kể cả khi Vương Tín tiến vào thân thể cô, trong đầu vẫn chỉ có hình ảnh Trần Thuật nay ao ước tương lai đã là giấc mơ không thành hiện thực.
Thậm chí có khoảnh khắc yếu lòng, Lăng Thần thậm chí muốn chạy về bên Trần Thuật, cô tin, Trần Thuật sẽ tha thứ ...
Vương Tin đặt cốc cà phê xuống, không bận tâm tới ánh mắt của người khác đi tới khẽ vỗ vai Lăng Thần, lấy điện thoại trong tay cô:
- Hai điều kiện đầu tôi đồng ý, cái thứ ba không được.
- Vậy thì báo cảnh sát đi, quẩy của tôi nguội rồi, không nói chuyện nữa.
Trần Thuật thái độ dứt khoát:
- Trần Thuật ...
Vương Tin gọi vội:
- Có ... vấn ... đề ... không?
Trần Thuật nói từng chữ một:
- Không thành vấn đề.
Vương Tín rít lên như rắn độc, mắt đỏ ngầu:
Ba lần nói ra bốn chữ "không thành vấn đề" cứ như rút hết toàn bộ sức lực trong thân thể hắn, lòng kiêu hãnh đứng trên người khác của hắn bị đả kích nghiêm trọng, con giun đó, con giun đó dám leo lên đầu hắn ...
Cúp điện thoại rồi Vương Tín vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay.
Lúc nãy hắn còn nói tự tin chắc chắn như thế, bây giờ khác gì bị Trần Thuật tát một phát vào mặt.
Lăng Thần ôm miệng, cô không thể ngờ sự việc lại diễn biến theo chiều hướng tồi tệ thế này.
- Tổng giám đốc, sao anh có thể . . Sao có thể đồng ý với điều kiện của y.
Trương Minh Viễn ngây ra như gà gỗ, không sao tin nổi:
- Nếu uy hiếp có tác dụng, Chu Giai Mô đã có cần gọi cú điện thoại này không?
Vương Tín hỏi ngược lại:
Không ai trả lời được.
- Nếu uy hiếp không có tác dụng, chúng ta lấy gì để dẹp chuyện này.
Vương Tín bất thình lình cầm di đập đập xuống đất:
- Phế vật, một đám phế vật không được việc gì hết.
Hứa Bân và Trương Minh Viễn giật mình lùi lại sau.
- Trước kia anh ấy không như thế, trước kia anh ấy không như thế.
Lăng Thần rốt cuộc òa khóc thành tiếng, hai tay ôm mặt chạy ra khỏi phòng, tư duy cô lúc này như đình trệ, không còn suy nghĩ gì được nữa rồi... ...
Chu Giai Mô nhìn Trần Thuật ở phía đối diện, trong lòng bất giác sợ hãi, hắn đã biết thế nào là con thú bị dồn vào đường cùng.
Phía bên này cũng bật loa ngoài, vì thế hắn nghe thấy rõ ràng thái độ của phía tổng bộ với sự kiện này. Bên trên đã chấp nhận ba điều kiện vô cùng hà khắc, tức là hắn không còn gì để nói nữa rồi.
Từ đầu tới cuối nghe hai người đối thoại, không có bất kỳ giao phong nào, cũng không có tranh chấp gì kịch liệt.
Thậm chí trong lúc chờ trả lời, Trần Thuật còn húp sữa đậu, đó là đậu hoa dính ở đáy bát, không đủ một thìa, chẳng biết Trần Thuật vì không muốn lẵng phí hay vì cái gì mà ngửa cổ mút sạch.
Không có bất kỳ uy hiếp nào, chỉ đơn giản thuật lại ba yêu cầu của mình, vậy mà tổng giám đốc tiếp nhận hết.
- Không, không thành vấn đề ...
Chu Giai Mô khàn khàn, bất tri bất giác lặp lại bốn chữ kia:
- Nếu công ty đã đồng ý tất cả yêu cầu của cậu rồi, vậy chuyện này cũng nên kết thúc thôi.
- Kết thúc à?
- Công ty sẽ trở về làm công tác với Trương Thục, để anh ấy tạm nghỉ công tác một năm, gần đây anh ấy quá mệt, vừa mặt cần một kỳ nghỉ ... Cho nên chuyện này phải chăng nên dừng lại?
Trần Thuật cầm đũa gõ cái bát sứ trắng:
- Vương Tín là kẻ thông minh, bảo hắn viết lời xin lỗi chân thành chút, trước khi công bố tốt nhất là cho tôi thẩm duyệt, để tôi còn giúp hắn sửa lỗi chính tả gì đó, hắn sống ở nước ngoài nhiều năm, sợ chữ nghĩa không ra gì, người ta không hiểu đúng được.
Chu Giai Mô thấy xét ở bất kỳ phương diện nào thì Trần Thuật đi quá xa rồi:
- Trần Thuật, giang hồ có xa, cuối cùng vẫn gặp lại, cậu ra tay tàn nhẫn như vậy, không sợ chết không có đất dung thân à?
Bữa sáng này kéo dài quá lâu, đã vào giờ đi học đi làm, nhà ăn không còn ai nữa, mặt trời cũng lên cao, không còn cơn gió mát dễ chịu buổi sáng nữa, ở ngoài trời thời điểm này là không sáng suốt, Trần Thuật đứng lên:
- Đột nhiên tôi muốn có yêu cầu thứ tư, anh bán đứng tôi, nên tự tát mình hai cái đi, có vấn đề gì không?
- Không có chuyện đó đâu.
Chu Giai Mô nghiến răng:
- Thế thì hủy giao dịch.
Trần Thuật đi thẳng ra ngoài, nhún vai nói một câu đơn giản:
Bốp!
Chu Giai Mô vung tay phải cực mạnh tát một cái.
Bốp!
Tay trái lại tát cái nữa, cách mấy bước đều nghe thấy, người ra người vào ngỡ ngàng... ...
- Chào buổi tối các vị khán thính giả, đây là tiết mục Hoa thành đêm không ngủ FM91, tôi Thang Thang, cô vấn tình cảm của mọi người. Hôm nay chúng ta tán gẫu về chủ đề "tình yêu", trên đời này thực sự có tình yêu không thay đổi sao? Tình cảm quan trọng hay tiền bạc quan trọng? Tình yêu đích thực liệu có bị tiền bạc ảnh hưởng không? Tôi có một người bạn, gần đây cậu ấy bị tình cảm dày vò, bạn gái yêu bảy năm chia tay với cậu ấy.
Ù ...
Di động đặt ở trên bàn rung lên.
Người chủ trì cầm di động lên xem, chỉ thấy dòng chữ: "Dám nói chuyện của tôi, tôi giết anh."
Mắt đọc tin nhắn, miệng người chủ trì không ngừng lại:
- Thương Hiệt tạo chữ có mười vạn, chỉ có chữ tình gây tổn thương nhất. Khi những người bạn chúng tôi cùng cậu ấy uống rượu tiêu sầu, trong lòng tôi không khỏi sinh ra một câu hỏi: Yêu là gì? Là thích? Là bầu bạn? Nếu thích và bầu bạn đều có thể thay thế thì sao? Thích dùng xe sang biệt thư du lịch để thay thế, bầu bạn dùng sách vở phim ảnh trò chơi thay thế. Vậy có phải trên thế gian không còn tình yêu nữa? Cũng không cần tình yêu nữa?
- Đây là nguyên nhân người độc thân trong xã hội ngày một nhiều, tuổi độc thân ngày một cao, một phần nguyên nhân quan trọng là họ mất đi lòng tin. Nếu như không kỳ vọng gì vào tình yêu, phải là chuyện bi thương biết mấy? Cho nên các vị thính quý yêu quý, mời mọi người nói ra câu chuyện tình yêu của mình, để sưởi ấm nội tâm của người bạn vì thất tình mà tan nát cõi lòng của tôi ... Để chúng ta cùng tin, tình yêu luôn luôn tồn tại. Được rồi, chúng ta hãy nghe điện thoại của một thính giả đầu tiên ...