Trần Thuật nhìn cọc tiền trên bàn, đó là tiên lương hôm nay y mới nhận, nếu không chia tay với Lăng Thần thì số tiền này sẽ nhanh chóng chia tay y.
Đếm ra 3000 cất đi, số tiền này dùng để trả tiền thuê phòng, trước kia tiền lương chuyển thẳng vào thẻ, không hiểu vì sao Vương Tín lại không để phòng tài vụ kết toán cho mình ... Chẳng lẽ là để thuận tiện bồi thường tiền mặt cho mình sao?
Một người bạn gái bằng với vài tháng lương, nghe có phải buồn cười lắm không?
Bỏ đi 3000 tiền thuê nhà, Trần Thuật còn vài nghìn tiền mặt nữa, thêm vào trong thẻ chắc là còn 2000. toàn bộ cộng lại chưa tới một vạn, nếu không có việc, y chỉ đủ sống trong 3 tháng thôi.
Trước tiên là phải giải quyết vấn đề sinh tồn, muốn sinh tồn được phải có công việc, hơn nữa còn phải là công việc tốt hơn cả ở Hoa Mỹ.
Hoa Thành có ba công ty truyền thông lớn, lần lượt là Hoa Mỹ, Đông Chính và Quang Huy.
Tới Đông Chính? Vừa nghĩ tới Đông Chính, Trần Thuật không khỏi nhớ tới cô gái đắp mặt nạ khoe cặp chân dài bị mình làm cho giận không nói lên lời.
Nghĩ lại đấm đầu liên hồi, lúc đó đầu óc thế nào không biết.
Khổng Nhược Khuê, nghệ danh là Khổng Khuê, là nhất tỷ của Truyền thông Đông Chính, khởi nghiệp là ca sĩ, nổi lên nhờ diễn xuất, biểu hiện từ ( Cô gái nhà bên) tới ( Thiên quân nhất phát) đều không tệ, sau đó nhờ bộ ( Bí mật) đưa lên đỉnh cao danh tiếng. Trong phim ( Bí mật) cô đóng vai cực khó mang hai nhân cách trái ngược, vừa u ám thần bí, lại hoạt bát rực rỡ, không chỉ diễn xuất được khen ngợi, còn được không ít phần thưởng.
Chỉ là hơn một năm qua cô không có tác phẩm nào mới nữa, chủ yếu làm người đại diện khu vực Châu Á cho thương hiệu xa xỉ phẩm của Pháp.
Vì cùng làm ở công ty truyền thông, hơn nữa công việc chủ yếu của Trần Thuật là tuyên truyền và xử lý nguy cơ cho nghệ sĩ, nên Trần Thuật biết một chút về Khổng Nhược Khuê. Cô là một diễn viên phái thực lực lại sống khép kín, gương mặt đó y đã thấy quen trên sách báo TV rồi, vậy mà khi người thật đứng trước mặt lại không nhận ra.
Kỳ thực Trần Thuật cũng thấy quen quen, song ai ngờ nổi cô gái đó lại là đại minh tinh chứ?
Hôm đó đi hát ở KTV, Thang Đại Hải muốn dẫn mình đi chào hỏi chủ tịch Lật của Đông Chính, thuận tiện "ve vãn" người ta, Trần Thuật biết Đông Chính treo thưởng tìm kịch bản tốt khắp nơi là vì Khổng Nhược Khuê.
Nhưng Trần Thuật nghĩ vỡ đầu không ra, vì sao một đại minh tinh lại cũng phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt như mình, vì sao còn nhặt gót giày của mình ... Càng không hiểu sao cô lại đưa một nam nhân xa lạ vệ nhà.
Minh tinh sợ nhất cái gì? Scandal!
Vừa nghĩ tới chữ "scandal", Trần Thuật giật mình.
Vội vội vàng vàng mở máy tính, gõ tên mình vào ô tìm kiếm, may quá, trừ mấy truyện ngắn đăng trên weibo gần một tuần trước, không có tin tức gì cả.
Còn chưa yên tâm, lại thêm vào hai chữ "Khổng Khuê" sau tên mình.
Sau đó kết quả tìm kiếm thưa thớt liên quan tới y bị đủ các loại tin tức về Khổng Nhược Khuê nhấn chìm.
Có chút thất vọng.
Đông Chính và Hoa Mỹ cạnh tranh từ nghệ sĩ tới chế tác phim ảnh luôn rất kịch liệt, hai công ty đều dùng thủ đoạn bộc lộ hoặc thổi phồng tin xấu về nghệ sĩ đối phương, hạ thấp uy tín của nhau, kèn cựa từng hợp đồng quảng cáo, từng vai diễn, từng kịch bản. Cho nên nhân viên hai công ty cực kỳ ít tiếp xúc với nhau.
Trần Thuật không có mối quan hệ nào ở Đông Chính, vậy thì còn Quang Huy.
Giám đốc tuyên truyền Nhậm Quang Minh của Quang Huy nhảy từ Hoa Mỹ sang, trước kia rất coi trọng Trần Thuật, chính hắn phủ quyết phương án của nhân viên lâu năm Chu Giai Mô trình bày, dùng phương án của người mới như Trần Thuật, làm Chu Giai Mô cực kỳ bất mãn. Về sau vì quan hệ không tốt với tổng giám sát Trịnh Kiên, cho nên bị kẻ săn đầu người moi sang Quang Huy.
Trần Thuật suy nghĩ một chút rồi gọi điện cho Nhậm Quang Minh.
Điện thoại rất nhanh chóng được nhận, tiếng cười sang sảng của Nhậm Quang Minh truyền ra:
- Trần Thuật, cái thằng nhóc này gần đây có khỏe không? Lâu rồi không đi uống rượu với tôi đấy.
- Anh Nhậm, tôi vẫn nhớ anh luôn, chỉ là giờ bận quá.
Hàn huyên một lúc, Nhậm Quang Minh hỏi:
- Gọi điện cho tôi có chuyện gì?
- Chuyện là thế này, tôi từ chức ở Hoa Mỹ rồi, cho nên muốn đi theo anh.
- Vậy chuyện là thật à?
Giọng Nhậm Quang Minh thay đổi hẳn:
Trần Thuật ngớ ra:
- Anh nói gì thế, gì mà thật?
- Phía Hoa Mỹ truyền tin ra, cậu bán lợi ích của công ty, nhận chiết khấu từ công ty quảng cáo, bị họ phát hiện nên đuổi đi, giờ toàn bộ ngành này đã tiến hành phong sát cậu.
Bàng hoàng! Chết lặng!
Chỉ trong tích tắc Trần Thuật biết ngay là chuyện do ai làm, trên đời lại có loại người vô sỉ như vậy à? Trước mặt cười nói khách khí, vậy mà mình vừa quay lưng đi đã bị hắn đâm ngay cho một nhát chí mạng rồi, Trần Thuật giận tới tay cầm di động run bần bật.
- Trần Thuật ... Trần Thuật, cậu còn nghe không đấy?
Nhậm Quang Minh thấy bên kia không có hồi đáp thì lo lắng gọi:
Trần Thuật miễn cưỡng trấn định lại, vội vàng phân bua:
- Anh Nhậm, đó không phải sự thực, bọn họ cố ý bôi nhọ tôi, tôi chủ động từ chức, không phải ...
- Cậu không cần giải thích với tôi, mặc dù chúng ta làm việc với nhau chưa lâu, nhưng tôi chẳng hiểu con người của cậu sao? Nếu cậu là người như thế thì tôi chẳng nhớ tới cậu rồi. Chỉ là trước kia cậu nói theo tôi, tôi trải thảm đỏ đón cậu, năng lực của cậu ăn đứt đám vào nghề cả chục năm, làm tổ trưởng là phí tài của cậu, cậu dư sức làm giám đốc bộ phận ... nhưng vừa mới xảy ra chuyện này, tôi nhận cậu về, e khó ăn nói với cả trên lẫn dưới.
Nhậm Quang Minh tiếc nuối, một chàng trai tài hoa, lại chỉ chuyên tâm cần cù làm việc, xưa nay không hứng thú với thị phi đấu đá, có cấp trên nào không muốn:
- Giám đốc Kiều của chúng tôi quan hệ rất tốt với Vương Tín, bên kia đã tỏ thái độ như vậy rồi, cho dù cậu tới đây cũng khó tránh khỏi bị bài xích ...
- Tôi hiểu ...
Trần Thuật yếu ớt nói, y biết cái khó của Nhậm Quang Minh, hắn cũng chỉ làm công cho ông chủ, vị trí bị không ít người nhòm ngó, không dám nhận một người "bị đuổi việc vì tham ô tiền của công ty", khó khăn lắm mới áp được lửa giận xuống, nói:
- Anh Nhậm, vậy tôi không gây thêm phiền toái cho anh nữa.
Nhậm Quang Minh trầm ngâm:
- Chủ yếu là chậu nước Hoa Mỹ hất lên người cậu quá bẩn, nếu cậu không nghĩ được cách chứng minh sự thanh bạch của mình thì sẽ không còn chỗ đứng trong nghề này nữa đâu.
- Tôi hiểu.
Trần Thuật mắt ánh lên dữ dội:
- Tôi biết phải làm gì rồi.
Khốn kiếp, Trần Thuật muốn ân oán rạch ròi, cắt đứt quá khứ, làm lại từ đầu, vậy mà thứ súc sinh đó trước mặt tươi cười, sau lưng lại định đuổi cùng giết tận.
Bản tính Trần Thuật không thích đua tranh, nhưng con giun xéo lắm cũng quằn, nếu đã thế thì chơi tới cùng đi.
Cúp điện thoại rồi, Trần Thuật bắt đầu suy tính chuyện phản kích,
Chuyện này phải tính toán hết sức cẩn thận, vì đấu với Hoa Mỹ, không khác gì David đấu với người khổng lồ Goliath, tuy làm trong công ty đó vài năm, nắm không ít bí mật, nhưng đả kích được người ta thì dễ, nhưng làm sao để an toàn rút lui mới khó, nếu không y không chịu nổi đòn thù của Hoa Mỹ.
Phải làm sao đây, ưu thế của mình làm gì, phải làm thế nào mới có phần thắng?
Trần Thuật ngồi im tại chỗ như pho tượng suốt từ sáng tới tối khuya mà không hay biết ...