- Ba mươi tư tuổi, đây là chuyện các cô gái ở Hoa Mỹ đều biết, anh là chàng độc thân sáng giá trong mắt họ mà ... Không ngờ lại rơi vào tay bạn gái tôi thôi, à, bạn gái cũ, xin lỗi, xin lỗi. Chắc anh thấy tôi phải vinh dự lắm nhỉ?
Trần Thuật nói bằng giọng điều nồng nặc sự căm hận xen lẫn chua chát:
- Còn cậu.
Vương Tín không bận tâm tới ngôn từ khắc bạc của Trần Thuật, giữ thái độ trịnh thượng, cầm cốc cà phê lên nhấp một ngụm:
- Bao tuổi?
- 24
- Vậy là tôi hơn cậu 10 tuổi đấy.
- Thế có gì mà kiêu ngạo?
Trần Thuật không nhịn được phản kích, phản kích rồi liên hối hận, trước khi tới đây y đã chuẩn bị tâm lý đối diện với hết thảy, dặn bản thân không được nổi giận, không được chửi mắng người ta, không được đánh người ta, nộp đơn rồi kiêu hãnh ngẩng đầu ra đi:
Càng tức giận sẽ càng làm bản thân thêm thảm hại mà thôi.
- Đây thực sự là chuyện đang kiêu ngạo đấy.
Vương Tin cười ha hả:
- Nhiều hơn mười tuổi, tức là ăn cơm nhiều hơn cậu mười năm, từng trải hơn cậu mười năm, nhiều hơn cậu 10 năm tích lũy quan hệ và tiền bạc ... Huống hổ ờ vào vị trí của tôi, chuyện được tiếp xúc, cậu không thể so được đâu. Tôi nói thế, cậu hiểu không?
- Hiểu.
Trần Thuật hít sâu, là thiếu gia của Hoa Mỹ, một trong ba ông lớn của giới truyền thông Hoa Thành, thứ hắn ăn, thứ hắn thấy, thứ hắn sở hữu, đều là thứ mà Trần Thuật có mơ cũng không tới:
- Lăng Thần là cô gái tốt, thông minh, tiến thủ, hiểu lòng người, đương nhiên, quan trọng nhất là cô ấy rất xinh đẹp.
Vương Tin đan hai tay vào nhau, ngồi dựa vào lưng ghế, tư thế hết sức thoải mái:
- Còn nhớ hai người vào Hoa Mỹ cùng đợt, Lăng Thần khi mới làm thư ký cho tôi, còn chưa biết dùng phần mềm đồ họa, vì tôi giao cho cô ấy một công việc tương quan mà cô ấy lên mạng thông qua video hướng dẫn tự học, hoàn thành công việc đúng thời hạn tôi giao.
- Còn một lần tham gia xã giao cùng tôi, vì khách là người Pháp, cô ấy không thể trả lời được lời khen ngợi của khách, kết quả cô ấy dùng hai năm để học tiếng Pháp và tiếng Nhật, giờ dù là trường hợp nào, cô ấy cũng có thể ứng phó tự nhiên.
- Lại nói tới nghi thức, trang phục trang điểm, những thứ đó không ai dạy, cô ấy đều thông tha quan sát mà tự học. Có cô ấy làm thư ký, tôi bớt được nhiều việc, cô ấy làm nữ nhân của tôi, tôi rất vui.
- Hiểu ý tôi rồi chứ?
- Hiểu, hiểu, hiểu.
Trần Thuật gật gù nói liền ba lần:
- Cô ấy chỉ nói với anh liền hai ngày hai đêm không ngủ học phần mềm đồ họa, thế có nói với anh rằng tôi cũng hai ngày hai đêm không ngủ giúp cô ấy không, đói tôi làm mỳ cho cô ấy ăn, khát tôi rót nước ấm cho cô ấy. Khi đó là mùa đông, phòng trọ không có lò sưởi, tôi sợ cô ấy lạnh, dùng cái chăn duy nhất đắp cô ấy, hai ngày liền thay túi trườm ấm cho cô ấy.
- Cô ấy kể với anh rằng cô ấy dùng hai năm học tiếng Pháp tiếng Nhật, vậy có nói với anh là hai năm đó bất kể mưa gió tôi đưa cô ấy đi học không? Tiền học của cô ấy là do hai chúng tôi cùng góp vào mới đủ, nên khi cô ấy học cùng giáo viên, tôi tự học ở thư viện bên cạnh.
- Còn trang phục nghi thức mà anh tán thưởng, nếu không có tiền, dù hiểu những thứ đó có theo được không? Vì mua cho cô ấy một thỏi son không phai màu, cho nên buổi trưa tôi ăn cơm hộp chỉ 5 đồng. Vì để cô ấy được mặc quần áo cảm giác thời thượng, cả năm tôi không mua bộ quần áo nào.
- Cô ấy thông minh, cầu tiến là vì công tác thật tốt, tôi cần kiệm nô lực vì tôi muốn cô ấy có cuộc sống tốt hơn. Kết quả, anh ngồi đây, hỏi tôi có hiểu không à?
Im lặng.
Phòng im phăng phắc.
- Ý tôi là ... Cô gái như vậy nên có cuộc sống tốt hơn.
Vương Tin lần đầu tiên có chút ngập ngừng, mày hơi nhíu lại:
- Huống hồ tôi đưa cô ấy đi ăn sơn hào hải vị, ở quen khách sạn cao cấp. E là khó mà quay về được nữa, cũng không quay về nữa, cậu hiểu ý tôi chứ?
- Hiểu.
Trần Thuật sao không hiểu, người ta tới chỗ xa xỉ quen, không chịu được quán ăn bên đường nữa, chê mình mua thức ăn về không vệ sinh, than vãn trong phòng không có bồn tắm, làm cô ấy đi làm vất vả về không có nước nóng mà ngâm ...
Y sớm hiểu từ lâu rồi.
- Có những khoảng cách, không nỗ lực năm năm mười năm thì không đạt được, hoặc không thể thu hẹp.
Vương Tín cố gắng làm công tác tư tưởng:
- Mặc dù biểu hiện của cậu ở Hoa Mỹ không tệ, nhậm chức một năm đã chủ đạo một dự án, thành tổ trưởng. Nhưng cạu có biết công ty chúng ta có bao nhiêu phòng ban, mỗi phòng có mấy tổ không? Cho dù mười năm sau cậu cũng không thể có thành tựu như tôi để thỏa mãn yêu cầu của bạn gái. Khi đó Lăng Thần bao nhiêu? 33 rồi, cậu muốn cô ấy đợi 10 năm à?
- Không.
Trần Thuật nói chắc chắn:
- Cho nên hãy chăm sóc cô ấy, đừng phụ cô ấy ... Cô gái thông minh, cầu tiến, hiểu lòng người mà anh nói.
- Đừng hận cô ấy.
- Không hận.
Trần Thuật nói câu này như nhát dao đâm thấu tim, đâu tới mức nói không ra lời nữa, mãi một lúc mới kết thúc được:
- Dù sao khi yêu tôi, cô ấy yêu thật lòng.
Vương Tín tỏ vẻ tán thưởng:
- Thông minh, sáng suốt, tôi thích cậu rồi đấy.
- Anh không xứng nói câu đó với tôi.
Trần Thuật sắp tới giới hạn kiểm soát bản thân rồi, mắt cay cay, y không muốn khóc trước mặt loại người này, không bao giờ:
- Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi đây.
- Khoan.
Vương Tin rút ra cái phong bì chuẩn bị sẵn:
- Đây là lương tháng này cùng với tiền bồi thường ... nghỉ việc.
Trần Thuật rút phong bì, đếm tiền lấy một phần:
- Thứ thuộc về tôi, tôi sẽ lấy, tôi chủ động từ chức, không cần bồi thường.
Nói xong ném phong bì vẫn đầy ắp tiền trở lại bàn, ngẩng cao đầu sải bước rời đi.
Lúc mở cửa y không kìm được nhìn về phía phòng nghỉ nhỏ bên trong phòng tổng giám đốc xa hoa, nhếch môi cười nhạt.
Rầm!
Cánh cửa gỗ dày đóng sầm lại.
Vương Tín nhìn phong bì thở dài, rời ghế đi vào phòng nghỉ, ở đó có cô gái mặc bộ OL chính thức màu kem sữa, hiển nhiên được làm thủ công, mái tóc ấy mềm mại suôn dài phủ lên gương mặt trái xoan khiến vẻ ngoài càng thêm kiều diễm, nhưng khuôn mặt tái nhợt ánh mắt trống rỗng ấy khiến người nhìn thấy xót xa:
- Cậu ấy đi rồi.
Lăng Thần nghe thấy tiếng động mới tỉnh lại, cúi đầu líu ríu nói:
- Tổng giám đốc Vương, tôi ra ngoài làm việc.
- Chẳng phải em nói khi nào mọi việc kết thúc, em sẽ hoàn toàn là của anh sao, Lăng Thần, xong rồi, cậu ta đi rồi.
Vương Tín sao để Lăng Thần đi như thế được, nhanh tay chụp lấy tay cô kéo lại, đứng đối diện với mình, Lăng Thần bối rối thấy rõ, như muốn rụt lại nhưng không được, miệng thì lắp bắp như muốn nói điều gì đó. Càng nhìn thì mặt cố càng đỏ, Vương Tín đặt nụ hôn lên trán Lăng Thần nhẹ nhàng âu yếm, cô khẽ lắc đầu quay đi tránh né. Lúc này Lăng Thần đang dao động dữ dội, đang dằn vặt bản thân, vì thế tuyệt đối không thể để cô đi, nếu không công sức của hắn mất hết, tuy vậy cũng phải nhẹ nhàng tế nhị mới được được. Vương Tín có đủ kinh nghiệm đối phó với cô gái non nớt trong chuyện tình cảm như Lăng Thần, ôm cô sát vào lòng mình, cảm nhận hơi ấm và một chút khẽ run run trong cơ thể cô:
- Tổng giám đốc ... tôi còn phải làm việc.
Lăng Thần bị Vương Tín ép dần vào góc tường, người co ro muốn phản kháng lại không dám, hết sức tội nghiệp:
Vương Tín không đáp mà cầm tay cô lên hôn nhè nhẹ, bàn tay trắng trẻo với móng tay cắt tỉa ngọn gàng, Lăng Thần cố đẩy hắn ra, một cánh tay của hắn ghì chặt ngang hông cô, dù cô cố ngả người ra sau thì thân dưới vẫn bị kéo sát vào hắn.
Cưỡng hôn là chuyện không dễ dàng, nhưng lại đem lại khoái cảm mạnh mẽ, thế nên Vương Tín đẩy hẳn Lăng Thần vào tường, hôn nồng nhiệt. Giãy dụa phản kháng nửa vời của Lăng Thần hiển nhiên chẳng ích gì, người cô dần thả lỏng ra, môi đã không còn mím chặt lại nữa, Vương Tín không để lỡ cơ hội tiến vào, 2 cái lưỡi dần tìm thấy nhau, hòa quyện.
Đến khi Vương Tín dần dần không thỏa mãn ở cánh môi kia nữa đi tìm kích thích lớn hơn, Lăng Thần gần như mất ý thức, mắt mông lung vô thức, hai dòng lệ lăn dài trên má
Cảnh đó làm lửa dục trong người Vương Tín lắng xuống chút, tay cởi cúc áo cô buống ra, nhẹ nhàng nói:
- Có phải em thấy mình lựa chọn sai lầm rồi không?
Lăng Thần sực tỉnh, quệt nước mắt, quật cường ngẩng đầu:
- Có người lựa chọn tình yêu, có người lựa chọn cuộc sống, em lựa chọn cái sau mà thôi, em sai sao?
Vương Tín khẽ lắc đầu:
- Chàng trai đó không tệ, đáng tiếc, thật đáng tiếc ... Còn quá trẻ.
Lăng Thần giật mình:
- Anh định làm gì?
- Cậu ta không hận em, anh nhìn ra điều đó, nên tất nhiên mọi thù hận sẽ đồ vào anh.
Vương Tín không khoác lác, hắn nhiều hơn Trần Thuật mười năm kinh nghiệm sống:
- Thù hận luôn phải có chỗ phát tiết, thù hận là dã thú, dã thú thì phải nhốt vào lồng mới được.