Chương 041:

Cô Bạn Cùng Bàn

Liễu Hạ Huy 18-09-2023 17:47:06

Thang đại thiếu gia nhìn phản ứng của hai tên bạn thì nghiến răng trèo trẹo: - Trần Thuật, cậu đừng cười đắc ý như thế, cậu suýt mọc sừng tôi có cười cậu không? Như Ý, cả cậu nữa, tôi nhớ mặt cậu rồi đấy nhé, lần sau cậu gặp chuyện tôi sẽ cười to nhất. - Được, được, anh nói đi. Trần Thuật không cười nổi nữa, Lý Như Ý không nói gì, cũng cố gắng khống chế nụ cười trên môi: - Em gái đó tên là Tạ Vũ Khiết, cha cô ấy Tạ Dân là bạn chí giao của cha tôi, năm xưa khi hai người cùng tới Hoa Thành sáng nghiệp, cha tôi làm thực phẩm, cha cô ấy làm địa ốc ... Vì Lý Như Y không khác gì bị câm, Trần Thuật coi như đặt câu hỏi thay cả hai, ồ một tiếng: - Vậy là kết hôn thương nghiệp à? - Gần như thế, trưởng bối hai nhà muốn ghép chúng tôi thành đôi, hôm qua mẹ tôi nói với tôi, bà ấy bệnh cũ tái phát, bảo tôi về nhà. Tôi vội vội vàng vàng về mới biết là tổ chức chúng tôi xem mắt ... Lý Như Ý hiếm khi xen vào một câu: - Trông thế nào? - Xinh đẹp lắm, nhưng không có tình cảm gì cả ... Với lại tôi cũng không thích con gái như thế. - Thế là thế nào? Thang đại thiếu gia hồi tưởng lại cảnh gặp mặt hôm qua, rùng mình một cái, ra sức lắc đầu xua đi hình ảnh của cô gái đo: - Loại mà toàn thân toàn hàng hiệu ấy. Lý Như Ý nhìn Thang đại thiếu gia một lượt, kết luận: - Tức là rất xứng đôi. - Cậu ở phe nào? Thang đại thiếu gia sửng cồ rít lên: - Bình tĩnh, bình tĩnh, nói tiếp đi. Trần Thuật nén cười, lòng nghĩ xứng đôi thật, Thang đại thiếu gia từ đầu tới chân cũng toàn là hàng hiệu, có món nào không ngót nghét cả tháng lương của y trở lên: - Mặc dù toàn thân tôi là hàng hiệu, nhưng tôi không khoe, cô ta thì mở mồm ra là cái túi da cá sấu này bao nhiêu tiền, đôi giày đang đi là phiên bản có giới hạn thế nào, còn cái gì mà điện thoại đang dùng chế tác thủ công ra sao ... Tóm lại, nữ nhân đó là cái máy bán đồ xa xỉ phẩm di động. Thang đại thiếu gia ra sức vạch rõ giới hạn hai bên: - Tôi thẳng tính, nghe cô ta khoe khoang, tôi không nhịn nổi, ăn cơm một bữa mà chúng tôi cãi nhau tới 40 phút, thế mà mẹ tôi với mẹ cô ấy còn kéo chúng tôi đi chơi golf, lại cãi nhau nửa ngày ... Tôi thiếu chút nữa cầm gậy đánh golf quất vào mặt cô ta. Các cậu nói xem, Thang đại thiếu gia này học vấn đầy năm xe, phẩm tính thanh cao, sao có thể lấy loại con gái đó làm vợ. Hai tên bạn không biết bình luận thế nào, cái cuộc sống đó ở ngoài tầm tưởng tượng của bọn họ. - 18 tháng sau phải đính hôn rồi. Thang đại thiếu gia gục mặt xuống đau khổ tột độ: Lý Như Ý huých vai Trần Thuật hỏi nhỏ: - Hôm nay bao nhiêu ấy nhỉ? - 29 rồi. - Vậy là còn 19 ngày nữa ... - Đúng, chỉ còn 19 ngày nữa thôi, giờ hai nhà đã bắt đầu lo liệu rồi, cha tôi đã sai thư ký đi thiết kế thiếp mời, muốn tự mình viết ... Thang đại thiếu gia vỗ mạnh bàn, rống lên: - Còn nhân quyền nữa không? - Thế anh không phản kháng à? Trần Thuật nghi hoặc, với tính tình của Thang Đại Hải làm gì có chuyện hắn ngoan ngoãn chấp nhận an bài của người khác, nhất là chuyện tình cảm: Cho tới bây giờ hắn vẫn làm cái nghề bị cha hắn khinh bỉ chính là minh chứng. - Có phản kháng ... Thang đại thiếu gia như bị rút mất xương sống: - Tôi vừa đặt đũa xuống, chưa nói câu nào, mẹ tôi đã ôm ngực nói không sống được bao lâu nữa, nói trước khi chết có một chuyện bận lòng, nếu không làm xong, chết không nhắp mắt. Thôi xong, thế này thì ai mà giúp được nữa. Thang Đại Hải nhiều tuổi hơn bọn họ, Trần Thuật 24, Lý Như Ý 25, còn hắn thì đã 28, tính cả tuổi mụ nữa thì sắp 30 rồi. Chuyện năm xưa làm tổn thương hắn quá sâu, trong hai năm thống khổ nhất, hắn thậm chí không cả muốn tiếp xúc với nữ nhân, ngay cả nói chuyện với nữ nhân với hắn mà nói là chuyện vô cùng gian nan. Một dạo người nhà của hắn còn nghi ngờ hắn đồng tính luyến ái, mẹ hắn còn có lần khóc thảm thiết hỏi hắn sự thực. Thang Đại Hải vì không muốn làm người mẹ sức khỏe không tốt phải lo, cho nên hắn mới cắn răng vượt qua nỗi đau ... Thế là hắn biến thành Thang đại thiếu gia thay bạn gái như thay áo bây giờ. Cuộc đời này, thực sự quá gian nan. - Vậy anh định làm sao? Trần Thuật khẽ buông một tiếng thở dài: - Tôi định làm gì à? Tôi mà biết phải làm gì thì cần gì gọi hai cậu tới giúp. Thang Đại Hải nhìn chằm chằm Trần Thuật: - Cậu là đại tài tử cơ mà, không phải cậu chuyên viết kịch bản tiểu thuyết à? Đầu óc cậu linh hoạt nhất, cậu nghĩ giúp tôi đi chứ ... Nghĩ ra một câu chuyện giúp tôi thoát khỏi khốn cảnh. Làm mẹ tôi khỏi thương tâm, mà tôi cũng không cần kết hôn. Trần Thuật cười méo miệng: - Nếu mà anh nhắc tới kịch bản với tiểu thuyết thì tôi có ngay một cái đây. Thang đại thiếu gia vồ ngay lấy tay Trần Thuật, mặt đầy kích động: - Cách gì? - Làm xét nghiệm DNA, nói anh không phải con họ, tình tiết thường thấy nhất. - Ở dưới cầu Hải Châu có người làm giấy tờ giả. Lý Như Ý bổ xung: - Giấy tờ tôi lo. Thang đại thiếu gia gạt văng tay Trần Thuật ra: - Cái này không phải làm mẹ tôi thương tâm mà làm bà ấy mất mạng. - Anh phải biết rằng chuyện này là do anh gieo nhân nào gặp quả nấy thôi, hai bác sớm chướng mắt với hành vi thay bạn gái như thay áo của anh rồi. Mẹ anh còn gọi điện cho tôi nhờ tôi kiếm giúp anh cô gái tốt để anh làm bạn lâu dài ... Trần Thuật làm điệu bộ chịu thua, bạn gái mình còn chả giữ nổi nữa là: - Bây giờ bọn họ giới thiệu bạn gái, lại còn bắt anh đinh hôn, do đã tuyệt vọng về anh rồi. - Vậy thì tôi phải nghe theo à? Thang đại thiếu gia hồn xiêu phách lạc: - Vậy là Dung Dung, Lệ Lệ, Cách Cách, Mỹ Mỹ ... Đều phải rời xa tôi sao? Trên đời không biết bao nhiêu anh em đang chăn đơn gối chiếc đây, Trần Thuật rất muốn đấm vào mặt hắn đòi lại công bằng cho số đông: - Nếu anh thực sự chịu khó bỏ công đầu tư vào một tình cảm, có lẽ anh sẽ thực sự bước ra khỏi quá khứ. - Ai chưa bước ra được? Thang đại thiếu gia như mèo dẫm phải đuôi: - Chỉ thằng vương bát đản mới không bước ra được. Trần Thuật đợi cơ hội này từ lâu: - Vậy anh tự hỏi lòng xem, anh thực sự vượt qua được chưa, anh đi từ cực đoan này tới cực đoan khác, anh lừa được ai cũng không lừa được bản thân đâu, lừa bản thân là vương bát đản. - Cậu ấy nói đúng. Lý Như Ý không nhiều lời, nhưng nói ra là coi như chốt vấn đề: Thang đại thiếu gia vỗ bàn "rầm " một cái: - Ông chủ, vương bát đản gọi món. Cửa phòng bao làm kiểu kéo đúng phong cách Nhật Bản, Kiki mặc một bộ kimono cách điệu. quỳ ở trên chiếu, đưa ipad tới, nhìn ba người họ, đôi mắt to tròn hoang mang: - Vương bát đản nào gọi món? - Tôi ... Thang Đại Hải giơ tay lên: - Chính là tên vương bát đản này đây. - Anh Thang, anh thật đúng là biết nói đùa. Vì ba người thường xuyên tới đây ăn cho nên Kiki cũng rất quen thuộc với bọn họ, đưa ipad cho Thang đại thiếu gia, ngồi xuống nói cười, ánh mắt thì cứ len lén nhìn Lý Như Ý ngồi trong gọng không nói không rằng: Lý Như Ý cao 1m8, mái tóc đen xài vài sợi lòa xòa, trông hết sức nghệ sĩ, lại thêm vào khuôn mặt kiểu soái ca lạnh lùng, ánh mắt u uất, cực kỳ được các cô bé yêu thích. Kiki là sinh viên Đại học sư phạm Hoa Thành, khi không có tiết học tới đây làm thêm, mỗi lần bọn họ tới đều là cô đích thân chiêu đãi, đương nhiên ý của túy ông không phải ở rượu. Chuyện này Thang Đại Hải và Trần Thuật đều biết, nhưng cô gái này vô vọng thôi, Lý Như Ý chắc là đứt dây thần kinh cảm giác với nữ nhân rồi, từ lúc bọn họ quen biết nhau, chưa bao giờ thấy hắn phản ứng với các cô gái xinh đẹp.