Kiếp trước, cuộc sống vợ chồng của Từ Quân Nhiên không được coi là rất hạnh phúc.
Nói chính xác, rất bình thường, bình thường đến mức khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Năm đó từ chối tình cảm của Uyển Tiêu Nguyệt, Từ Quân Nhiên lấy con gái của một người chú theo sự sắp xếp của cha mẹ, sau đó được ba mươi sáu tuổi, vợ qua đời vì bệnh.
Từ đó về sau, Từ Quân Nhiên sống một mình. Ngày nào cũng bận rộn công việc, tối trở về căn nhà quạnh quẽ, ngây ngốc coi TV hoặc đọc sách trong phòng.
Kiếp này, trước nay hắn chưa từng suy nghĩ cẩn thận về vấn đề phụ nữ, chỉ cảm thấy chỉ cần không khiến cho người bên cạnh cảm thấy tổn thương là được.
Hoặc có thể nói, đối với phụ nữ, Từ Quân Nhiên không hiểu nhiều.
Nhưng thời khắc này, xuất hiện trước mặt hắn, là một cảnh tượng khiến Từ Quân Nhiên người sống cả hai kiếp, vẫn không kìm được kích động.
Dưới ánh đèn mông lung, chiếc quần nhỏ ôm sát người màu đỏ dưới chiếc váy trắng đang đung đưa trước mặt Từ Quân Nhiên, hình dáng tròn trịa hiện ra rất rõ ràng.
Ngẩng đầu lên, Lâm Vũ Tình đang cố sức đứng trên cầu thang sắt định lấy thứ gì đó, không hề hay biết mình đứng bên trên đã bị nhìn thấy cả rồi.
Hít sâu một hơi, Từ Quân Nhiên mới miễn cưỡng kìm chế bản năng muốn phạm tội của đàn ông, ra sức lắc đầu mình, thầm khuyên bản thân, không thể phạm sai lầm mang tính nguyên tắc vào lúc này, nhất định phải kiềm chế bản thân.
Nghĩ như vậy, Từ Quân Nhiên vội cúi đầu, quay người sang hướng khác giả vờ nằm ngủ.
Một lát sau, dường như đã lấy được đồ xuống, giọng nói Lâm Vũ Tình nhẹ nhàng vang lên sau lưng Từ Quân Nhiên, - Quân Nhiên, cậu đã ngủ chưa?
Từ Quân Nhiên lúc này mới giả vờ bị cô đánh thức, dùng giọng nói mơ màng hỏi:
- Sao vậy, chị Vũ Tình?
Lâm Vũ Tình có chút ngượng ngùng nói:
- Cái đó, tôi muốn đi vệ sinh.
Từ Quân Nhiên lúc này mới chú ý, trong tay cô cầm giấy vệ sinh.
Lúng túng cúi đầu, Từ Quân Nhiên lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, lần đầu Lâm Vũ Tình đi xa nhà, chưa từng đi tàu lửa, muốn tìm toilet nhưng không biết ở đâu.
- Haha, đúng lúc em cũng muốn đi, để em dẫn chị đi.
Nói xong, Từ Quân Nhiên đứng dậy, mặc áo khoác rồi đưa Lâm Vũ Tình đi ra ngoài.
Nhà vệ sinh trên tàu lửa đều nằm ở vị trí nối tiếp hai khoang, Từ Quân Nhiên bảo Lâm Vũ Tình đứng ngoài chờ một chút, rồi tự mình bước vào trong giải quyết vấn đề cá nhân, sau đó mới bước ra nói với Lâm Vũ Tình, - Chị Vũ Tình, chị vào đi, em ở ngoài chờ chị.
Lâm Vũ Tình nhẹ giọng nói cảm ơn, đỏ mặt bước vào toilet.
Rõ ràng, cô nàng cảm thấy thẹn thùng vì sự quê mùa của mình.
Từ Quân Nhiên lắc đầu cười khổ, hắn nhớ lần đầu mình đi máy bay, cũng ngại ngùng như vậy, may mà lần đó cùng lãnh đạo đi ra nước ngoài, nên cũng không mất mặt lắm.
Chỉ một lát sau, Lâm Vũ Tình liền bước ra, nhìn bộ dạng đã thoải mái hơn nhiều, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên cũng ôn hòa hơn.
Từ Quân Nhiên nhìn thấy khuôn mặt cô còn hơi ửng đỏ, không hiểu vì sao lại nghĩ đến màu đỏ tươi dưới chiếc váy, lập tức thấy trong lòng nhộn nhạo, liền ho khan một tiếng, Từ Quân Nhiên nói:
- Chị Vũ Tình, chúng ta quay về được chưa?
Lâm Vũ Tình gật đầu, thấp giọng nói:
- Ừ, tất cả đều nghe theo cậu.
Cứ như cô vợ nhỏ theo chồng ra ngoài vậy.
Từ Quân Nhiên trong lòng cười khổ, thầm nghĩ chuyện gì thế này.
Trở lại toa tàu, Từ Quân Nhiên nằm xuống ngủ, lại cảm thấy bị dày vò, không kìm nén tốt chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề.
Cả đêm không nói gì, ngày hôm sau Từ Quân Nhiên cũng không chủ động nói chuyện với Lâm Vũ Tình, phần lớn thời gian đều cúi đầu viết lách gì đó, Lâm Vũ Tình thấy hắn bận rộn, cũng không dám nói nhiều, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Buổi chiều, Từ Quân Nhiên đoán chừng hôm sau sẽ đến nơi, nói với Lâm Vũ Tình:
- Chị Vũ Tình, lần này đến thành phố Bằng Phi, em thấy chị có thể đi học ban đêm đó.
Đi học?
Lời đề nghị này của Từ Quân Nhiên khiến Lâm Vũ Tình hoảng sợ khoát tay:
- Không được, tôi không được đâu.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Có gì mà không được, ở nhà không phải chị đã học hết sách giáo khoa cấp hai sao? Giáo viên thanh niên tri thức dạy so với những thứ trong trường học cũng như vậy thôi, trước kia không phải em cũng được thầy Ngâm Nguyệt dạy sao? Em thấy chị có thể đi thi xếp lớp lớp học ban đêm, đầu tiên học hết chương trình cấp ba, sau đó học đại học.
Lời đề nghị này của hắn rất nghiêm túc, nếu đã lựa chọn Lâm Vũ Tình là người phụ trách Phòng làm việc ở thành phố Bằng Phi của công xã trấn Lý Gia, vậy thì phải giúp cô ấy trưởng thành hơn nữa.
Lâm Vũ Tình nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, do dự một lúc mới hỏi:
- Cậu cảm thấy, tôi có thể làm được không?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Em thấy chị có thể làm được.
Hai mắt lóe lên thần sắc kiên định, Lâm Vũ Tình gật đầu nói:
- Vậy thì được, cậu nói tôi làm được, thì chắc chắn tôi sẽ làm được. ... ...
Thủ đô năm 1982. vì còn đang trong thời kỳ quy hoạch kinh tế, tiền lương của mỗi người chỉ vài chục đồng, một tháng nếu có thể kiếm được một trăm đồng, đã là thu nhập cao rồi, nếu nhà ai có một vạn tệ gửi ngân hàng được coi là người có tiền, có thể gọi là "hộ giàu".
Kiếp trước Từ Quân Nhiên cũng đến thủ đô vài lần, tuy nhiên thủ đô lúc đó đã trở thành một thành phố lớn phồn hoa, lục hoàn thất hoàn đã xuất hiện, không như bây giờ, trong tam hoàn mới là nội thành thực sự, bên ngoài đều là vùng ngoại thành.
Cùng Lâm Vũ Tình bước ra khỏi nhà ga thủ đô, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng bỗng tuôn trào lý tưởng hào hùng.
Cha nuôi kiếp trước thất bại, không thể không âm thầm rời đi. Kiếp này mình quay lại đây, chắc chắn phải bù đắp sự tiếc nuối đó.
- Quân Nhiên, giờ chúng ta đi đâu?
Lâm Vũ Tình đi sau Từ Quân Nhiên, thấp giọng hỏi. Đây là lần đầu cô đến một thành phố lớn nhường này, có vẻ thủ đô còn nhộn nhịp hơn thành phố Toàn Châu và huyện Vũ Đức không biết bao nhiêu lần, trong lòng Lâm Vũ Tình căng thẳng. Lúc này, Từ Quân Nhiên là chỗ dựa duy nhất của cô.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Chị Vũ Tình, chị đừng lo lắng, chúng ta đến trường học trước, em có một bạn học ở lại trường làm giáo viên, nhờ cậu ấy giúp chúng ta tìm một chỗ ở đã.
Câu này của hắn là sự thật, ở thủ đô Từ Quân Nhiên không có người thân, quan hệ kiếp trước không dùng được, chỉ có thể tìm người bạn học trong trường nghĩ cách. Dù sao lúc này, quan hệ của người bạn trong trường đại học cũng khá tốt, thật sự là người bạn có thể nhờ cậy được. Nên biết Từ Quân Nhiên kiếp trước có thể làm đến chức Bí thư thành ủy, ngoại trừ sự ủng hộ của Lý Đông Viễn, còn nhờ sự giúp đỡ của đám bạn học của cha nuôi, những người này dù chỉ có mấy người làm tới cấp tỉnh bộ, nhưng hầu hết đều trở thành cán bộ cấp ủy sở của trung ương, cùng với vài người nổi bật trong các lĩnh vực, chính vì có họ, Từ Quân Nhiên mới có thể một bước lên mây, hơn bốn mươi tuổi đã có hy vọng trở thành lãnh đạo cấp phó bộ.
Nhưng những người này, sau khi cầm quyền, đều hợp lực lật đổ Hoàng Tử Hiên!
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!