Trong phòng làm việc Bí thư huyện ủy, Dương Duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
– Bí thư Nghiêm, tôi cảm giác hai chúng ta dường như có chút hiểu lầm?
Một hồi lâu sau Dương Duy Thiên bỗng mở miệng nói.
Nghiêm Vọng Tung nhịn không được bật cười, lắc đầu, cuốn một điếu thuốc đưa cho Dương Duy Thiên nói :
- Lão Dương, ông nói xem có phải tên tiểu hỗn cầu này đã sớm nghĩ đến chúng ta sẽ đề bạt hắn?
Hai người cũng không ngốc, một người là Chủ tịch huyện và một bí thư huyện ủy đều quan tâm đến vấn đề của Từ Quân Nhiên, điều này làm cho họ cảm giác có tiếng nói chung, hơn nữa bọn họ cũng không phải kẻ thù sống chết, chỉ bởi vì chức vị bất đồng mà dẫn đến không thống nhất. Hiện tại tìm được một cán bộ mà cả hai người họ có thể cùng thưởng thức, ngược lại họ lại có cùng chung một suy nghĩ.
- Bí thư Nghiêm, tôi cảm thấy chúng ta có thể cho đồng chí Từ Quân Nhiên thử xem, ngài thấy sao?
Dương Duy Thiên nhận lấy điếu thuốc Nghiêm Vọng Tung đưa qua, lần đầu tiên hút thứ thuốc mà mình không thích, tuy hương vị có chút cay độc gay mũi, nhưng ông ta đã không còn cảm giác chán ghét như trước.
Nghiêm Vọng Tung tự mình cũng cuốn một điếu thuốc, hút một hơi khoan khoái, gật đầu nói:
- Chủ tịch huyện nói không sai, nếu cậu ta đã có thể nghĩ đến những chủ ý này tất nhiên sẽ có biện pháp hoàn thành nó. Chúng ta kiểm tra thử việc cậu ta làm, tránh việc cậu ta còn trẻ dễ đi lầm đường, ông thấy sao?
Dương Duy Thiên gật đầu:
- Đúng vậy, cán bộ trẻ là tài phú của chúng ta, chúng ta phải bảo vệ cho tốt. Bí thư, nếu như chuyện này thành ủy truy cứu xuống, ngài cứ nói là không biết do tôi tự chủ, với mục đích làm dịu tranh chấp giữa trấn Lý gia và sơn trang Đại Vương.
Ông ta nói như thế chẳng khác nào đặt Nghiêm Vọng Tung tránh sang một bên, vì mặc dù hôm nay náo động đã chấm dứt nhưng hai chuyện mà Từ Quân Nhiên đưa ra vẫn có thể gây ra nguy hiểm tương đối về mặt chính trị. Dương Duy Thiên làm như thế là có ý định một mình chịu trách nhiệm.
Nghiêm Vọng Tung trừng mắt:
- Đồng chí nói gì vậy? Tôi là người đứng đầu huyện ủy, tôi không gật đầu, Chủ tịch huyện như cậu dựa vào cái gì để cho người phía dưới làm loạn? Hơn nữa, là tôi tuyển Từ Quân Nhiên vào huyện ủy chúng ta cho nên chuyện này cậu không cần tranh giành, nếu như thành ủy truy cứu tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Hai người nói xong nhìn nhau một cái, lại có cảm giác ăn ý.
Dương Duy Thiên bật cười, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, tỏ vẻ nghiêm túc nói:
- Lão bí thư, trước kia tôi có không ít hiểu lầm đối với ngài, có chỗ nào không đúng mong ngài thông cảm.
Nghiêm Vọng Tung thở dài, lắc đầu cười khổ nói:
- Lão Dương, là tôi không hiểu, đứa nhỏ Từ Quân Nhiên kia nói đúng, dù không ra mặt nhưng chỉ cần dân chúng có cơm mà ăn, những người làm quan chúng ta cần gì phải quan tâm đến hư danh?
Dương Duy Thiên suy nghĩ:
- Đồng chí Tiểu Từ nếu như đi đến công xã trấn Lý gia, chỗ đó hiện không có vị trí trống.
Nghiêm Vọng Tung nhíu mày:
- Lão Hoàng – cục trưởng cục tài chính của huyện tuổi đã cao, tôi chuẩn bị cho ông ta lui về tuyến hai, cậu xem thử có ai thích hợp thay thế?
Dương Duy Thiên giật mình, sau đó lập tức gật đầu hiểu ý của Nghiêm Vọng Tung.
Biên chế hiện nay của công xã trấn Lý gia đã đủ, một Bí thư đảng ủy cùng bốn phó Bí thư. Nếu như điều Từ Quân Nhiên đến đó, thì phải điều đi một phó Bí thư. Vị trí trong quan trường cũng không phải trò đùa, mỗi vị trí đều có ích lợi riêng cho nên nhất định trong huyện phải để trống một vị trí phó khoa mới được.
Nghiêm Vọng Tung đề nghị Dương Duy Thiên đề bạt một người làm cục trưởng cục tài chính huyện, sẽ trống ra một cái vị trí phó khoa, như vậy có thể đem một trong bốn phó bí thư ở công xã trấn Lý gia đến thay thế.
Không nói cái khác, Dương Duy Thiên biết rõ, không biết bao nhiêu người trong huyện ao ước vị trí cục trưởng cục tài chính huyện, nhưng lão bí thư vẫn không mở lời, chuyện này đành để đó. Hiện tại Nghiêm Vọng Tung đem quyền lựa chọn cho mình, thông qua việc này quyền uy của mình sẽ tăng cường thêm. Đây có thể coi là một phần hậu lễ Nghiêm Vọng Tung đưa tặng.
- Lão bí thư yên tâm, tôi trở về sẽ nghiên cứu, ngày mai đưa nhân viên tuyển chọn ra cuộc họp thảo luận.
Dương Duy Thiên nhìn Nghiêm Vọng Tung nói.
Không ngờ Nghiêm Vọng Tung lại lắc đầu:
- Không cần phiền phức như thế, cậu chuẩn bị một chút, ngày mai trong buổi họp thường ủy đồng chí đưa ra nhân viên tuyển chọn, chúng ta bàn thoáng qua là được.
Hai mắt lão nhân vốn đục ngầu bỗng trở nên vụt sáng:
- Việc này quan hệ đến sống còn của dân chúng trấn Lý gia, ai dám phản đối tôi sẽ giáng chức người đó!"
Lúc hai người đang thương lượng đề bạt Từ Quân Nhiên như thế nào, đại tài tử Từ của chúng ta lại mang vẻ mặt khổ sở.
- Thật sự là già thật rồi, già thật rồi, lại có thể quên nhiều chuyện như vậy!
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ xoa trán của mình.
Về phương án nuôi cá trong ruộng lúa, kiếp trước vào lúc hắn làm chủ tịch thôn dưới sự tin tưởng của quần chúng, hắn còn đi sở nông nghiệp tỉnh học tập chuyên môn phương án nuôi cá trong ruộng lúa, không nghĩ đến qua mấy chục năm lại quên mất hơn phân nửa những kiến thức này.
Trước mặt Từ Quân Nhiên có một trang giấy viết, bên trên viết mấy dòng đều là về những thứ cần chú ý khi nuôi cá trong ruộng lúa.
Thứ nhất, phải lựa chọn nguồn nước dồi dào, không bị ô nhiễm, nước có đường ra vào thuận tiện, canh tác tầng sâu không bị rò nước ra ngoài.
Thứ hai, lúc trước khi cày bừa vụ xuân phải đào mương ở bốn phía bờ ruộng, phía dưới là đất cứng đồng thời tăng thêm chiều cao, chiều rộng và sự kiên cố.
Thứ ba, đào mương nuôi cá trong ruộng lúa cách bờ ruộng bốn phía 80- 100cm, căn cứ ruộng lớn nhỏ mà đào theo hình chữ "thập" hoặc chữ "điền". Lòng mương sâu 30cm, rộng 40cm, đồng thời tại góc ruộng hoặc trung tâm đào hố sâu 1m, diện tích khoảng 3-5m vuông để làm chỗ cho cá nghỉ ngơi.
Thứ tư, để đề phòng lượt cá bị thất thoát, trước lúc thả cá phải làm hàng rào ngăn tại chỗ nước vào và ra.
Thứ năm, trước khi thả cá phải bón phân cùng tiêu độc cho ruộng nuôi cá, mỗi mẫu cần rắc 60 cân vôi sống trở lên để tiêu độc, khi rắc ruộng phải rút hết nước, sau một tuần mỗi mẫu ruộng lại bón 600 kg phân xanh phân chuồng ủ hoai, qua 4-5 ngày mới bắt đầu thả cá.
Hiện tại, Từ Quân Nhiên chỉ có thể nhớ đến những cái này, phần còn lại hắn thực sự đã quên mất rồi.
- Xem ra chỉ có thể đi đến thủ đô tìm giáo sư viện nông nghiệp giúp đỡ rồi.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nghĩ.
Ngay lúc này, một cái thanh âm dễ nghe vang lên bên tai:
- Từ đại ca, lúc nào anh tan ca?
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, quay đầu đã nhìn thấy Uyển Tiểu Nguyệt đỏ mặt đứng bên cạnh, dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình.
- Chuyện đó, Tiểu Nguyệt, có chuyện gì sao?
Từ Quân Nhiên ngẩn người sau đó mới nói.
Uyển Tiểu Nguyệt đỏ mặt nói:
- Là thế này, trưa nay em muốn mời anh cũng Đồ đại ca cùng ăn bữa cơm, cám ơn hai người đã giúp em hôm qua.
Từ Quân Nhiên lúc này mới chợt hiểu ra, ngày hôm qua mình và Đồ Văn Dũng bảo vệ cô gái kia trong đám người, hiện giờ người ta muốn cảm tạ mình.
Từ Quân Nhiên do dự một chút nhìn thoáng qua Uyển Tiểu Nguyệt gật đầu:
- Vậy được rồi, tan ca xong chúng ta cùng đi.