- Dân làng xin đừng quá lo lắng, hãy nghe tôi nói mấy câu.
Dương Duy Thiên đứng trên nóc xe Jip, khàn giọng hô hào, nói chuyện với người dân ở trấn Lý gia và thôn trang Đại Vương.
- Lãnh đạo huyện, cậu muốn nói gì?
Bên phía sơn trang Đại Vương, một vị lão làng tóc hoa râm lớn tiếng nói với Dương Duy Thiên. Lời nói không có nửa điểm sợ hãi hay lo lắng nào. Làm loạn 10 năm đã khiến sự sợ hãi của dân chúng với lãnh đạo giảm đi ít nhiều.
- Tôi là Dương Duy Thiên. Nếu mọi người có ý kiến gì xin hãy nói với tôi, nhưng mọi người nhất định phải giữ bình tĩnh.
Lúc đặc biệt, Dương Duy Thiên cũng không buồn so đo với sự mất lịch sự của những người này. Anh ta cầm loa tiếp tục nói, sau đó lại chạy đến chỗ những nhân viên của huyện ủy ra lệnh:
- Các đồng chí huyện ủy, mau tạo thành tường người.
Trước khi đến, đã có người thông báo cho mấy người Từ Quân Nhiên, sau khi tới phải mau chóng tụ hợp với các đồng chí đồn công an, tạo thành bức tường người để tách quần chúng hai bên ra. Tuy nhiên Từ Quân Nhiên không nghĩ, cách làm này sẽ có tác dụng lớn. Những người này đang cực kỳ kích động. Dưới sự kích thích của ngoại cảnh, chỉ cần bất cẩn một chút là đã không thể cứu vãn được tình thế, căn bản không phải là cục diện mà một đám nhân viên huyện ủy trói gà không chặt và mấy cảnh sát đồn công an có thể ngăn cản được.
Nhớ lại cách kiếp trước mình đã sử dụng để xử lý tình huống như thế này, Từ Quân Nhiên nhận ra, những tình huống như thế này hắn cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể lắc đầu, đi theo dòng người về giữa đám người đó.
Mấy người của tổ tổng hợp bị phân ở bên Lý gia trấn. Từ Quân Nhiên nhìn mấy thanh niên trẻ tuổi trước mặt lại thấy rất lạ lẫm. Những đứa trẻ này nhìn qua, cũng mới chỉ 16,17 tuổi, xem ra là bị người lớn trong nhà đưa tới.
Chuyện cũ ở trấn Lý gia lại hiện lên trong đầu. Từ Quân Nhiên không nói lời nào mà chỉ yên lặng duy trì trật tự.
Một bên khác, cuối cùng Dương Duy Thiên đã tập hợp được mấy vị trưởng lão của trấn Lý gia và sơn trang Đại Vương, cùng hai vị lãnh đạo Đảng ủy của hợp tác xã. Mục đích của anh ta rất đơn giản, anh ta chỉ muốn thuyết phục để hai bên không biến mọi chuyện trở thành một cuộc xung đột đẫm máu.
- Lão Lý, ông đức cao vọng trọng, có thể khuyên bảo những người dân trong trấn được không. Đừng kích động như vậy, chúng ta bình tĩnh giải quyết chuyện này.
Đối mặt với vị trưởng lão của trấn Lý gia, Dương Duy Thiên thành khẩn nói từng chữ. Người này tên là Lý Hữu Đức, là một trong số những vị trưởng lão có cấp bậc cao nhất của trấn Lý gia.
Lý Hữu Đức hừ lạnh:
- Chủ tịch huyện Dương, về lý mà nói, cậu là lãnh đạo của huyện, lão già tôi không nên nói gì nhiều. Nhưng người của sơn trang Đại Vương đúng thật là khinh người quá đáng, giữa đường lại chặn kênh nước lại, chúng tôi trồng trọt thế nào được đây? Sắp đến thời gian rồi, nước trong ruộng không đủ, chẳng phải đã cắt đứt chân tay của lao động trấn Lý gia sao?
Ông ta nói xong lời này, người của sơn trang Đại Vương cũng không làm gì nữa. Một ông lão có tuổi gần bằng Lý Hữu Đức trầm giọng nói:
- Chủ tịch Dương, cậu không được nghe người khác nói linh tinh. Ruộng của trấn Lý gia còn chưa bằng một nửa chúng tôi, cần nhiều nước như thế làm gì?
- Ông bảo ai nói năng linh tinh, tôi thấy ông mới là đồ nói hươu nói vượn thì có.
Lý Hữu Đức không chịu nổi nữa, mở miệng mắng ông lão kia.
Hai người già tuổi lớn nhất đã bắt đầu cãi nhau, những người khác cũng không rảnh rỗi, nhao nhao vào mắng đối phương. Hai bên vốn đã có mối thâm thù từ lâu, hận thù xây dựng từ nhiều năm trước. Lần này, dĩ nhiên càng không hợp gì nhau, ngay cả bí thư hợp tác xã hai bên cũng không khách khí mà châm chọc, khiêu khích nhau.
Dương Duy Thiên đau đầu nhìn hai nhóm người. Anh ta nhận sự sắp xếp của phó chủ nhiệm văn phòng thành ủy tới nhậm chức ở huyện Vũ Đức, vốn tưởng rằng có thể nhân cơ hội này để làm đẹp lý lịch của mình. Không ngờ, dân huyện Vũ Đức hung hãn như vậy. Công việc trong huyện vất vả, khó khăn không nói, anh ta lại phải đối mặt với lão già bảo thủ bí thư huyện ủy, đúng thật là khóc không ra nước mắt. Anh ta cảm thấy bí bách như thể bị bó tay bó chân lại vậy.
- Chủ tịch huyện, nếu không gọi người tới bắt họ lại đi?
Trình Hoành Đạt đi tới bên người Dương Duy Thiên, nói khẽ một câu.
Dương Duy Thiên trừng mắt nhìn Trình Hoành Đạt. Tên này đúng là ngu ngốc chính hiệu mà. Nếu không phải có chú là phó bí thư thành ủy, hơn nữa anh ta còn cần lợi dụng cậu ta để làm suy yếu sức ảnh hưởng của Nghiêm Vọng Tung và Lý Đông Viễn với hệ thống chính trị, cậu ta đã sớm bị loại bỏ rồi. Không biết cậu ta ăn phải cái gì mà lại phá được vụ án chưa được làm rõ về Lý Đông Viễn.
- Bảo người của cậu chú ý một chút, không được hách dịch, quát tháo quần chúng, nhất định phải khống chế được cục diện.
Sắc mặt Dương Duy Thiên âm trầm.
Trình Hoành Đạt bất đắc dĩ đáp lại:
- Chủ tịch, không phải tôi không cố gắng, thật sự là lực lượng không đủ. Hơn nữa, cho dù tăng thêm nhân viên của huyện ủy cũng không ngăn cản được đám dân này. Bọn họ coi trời bằng vung rồi.
Lắc đầu, Dương Duy Thiên không nói gì, nhưng cũng bác bỏ ý kiến của Trình Hoành Đạt. Giờ phút này, anh ta lại nhớ đến Nghiêm Vọng Tung, ít nhất vào lúc này, nếu lão bí thư ở đây, chắc chắn những người dân trong thôn cũng không dám làm càn như vậy.
Suy cho cùng do mình chưa đủ uy danh mà thôi.
Bên kia, đám người trấn Lý gia và sơn trang Đại Vương thấy mấy người bên này nói chuyện rôm rả, có lẽ sắp phải động thủ rồi, nên họ lại càng thêm kích động. Mấy đứa trẻ tuổi đã bắt đầu thoát khỏi vòng ngăn cản của công an và nhân viên huyện ủy, không muốn động thủ cũng không được.
Ba người Từ Quân Nhiên, Uyển Tiểu Nguyệt và Đồ Văn Dũng được phân ở cùng nhau. Họ phải đối mặt với mấy người thanh niên của trấn Lý gia. Một người thanh niên trông có vẻ lưu manh thấy Uyển Tiểu Nguyệt, mắt sáng bừng lên. Gã cười hì hì nói với cô:
- Em gái à, em là người ở đâu vậy? Trẻ vậy đã làm việc ở huyện ủy rồi, giỏi quá nha.
Vừa nói, gã vừa chủ động tiến đến gần Uyển Tiểu Nguyệt.
Uyển Tiểu Nguyệt xấu hổ, đỏ bừng mặt lên. Nhưng mặt Từ Quân Nhiên biến sắc. Đồ Văn Dũng ở bên cạnh không chịu nổi nữa, mở mồm mắng:
- Cậu nói gì đấy hả? Đồ lưu manh, cẩn thận tôi bắt cậu lại đấy.
Là hoa khôi của huyện ủy, vì thế trong huyện ủy có rất nhiều người theo đuổi Uyển Tiểu Nguyệt. Tuy đã kết hôn, nhưng Đồ Văn Dũng cũng là một trong những người hâm mộ của cô. Chỉ có điều, những năm 80, xã hội còn chưa mở cửa, cho dù có thích ở trong lòng, nhưng mọi người cũng chỉ có thể yên lặng nhìn ngắm mà thôi. Chứ không như bây giờ, cứ thích là sẽ nói ra.
Lúc này, thấy có người đùa giỡn Uyển Tiểu Nguyệt, lúc ấy, cơn tức của Đồ Văn Dũng đã bộc phát, mở mồm mắng tên kia.
Dường như tên thanh niên cho rằng trấn Lý gia có không ít bạn bè, nên lập tức hô to:
- Cảnh sát muốn bắt người! Cảnh sát muốn bắt người.
Họ cũng biết, nếu làm to chuyện lên, chắc chắn có thể bình an vô sự. Chỉ cần dựa vào nhiều người, trực tiếp xông lên trước mặt ba người Từ Quân Nhiên.
Uyển Tiểu Nguyệt hét lớn, sợ tới mức vội chạy đến trốn sau lưng Từ Quân Nhiên, mà Đồ Văn Dũng thì bị nhiều người bao vây nên trở nên ngây ngẩn cả người.
Bất ngờ, người thanh niên vừa đùa giỡn Uyển Tiểu Nguyệt cười dâm đãng, đem tay mình sờ lên người Uyển Tiểu Nguyệt, mục tiêu chính là bộ ngực đầy đặn của cô gái.