Chương 33: Đặc khu.

Thăng Thiên Chi Lộ

Thần Quang Lộ Tây Pháp 27-06-2024 14:51:19

- Vậy chị gọi em là Tiểu Từ nhé, coi như chị trèo cao, nhận chàng sinh viên đại học này làm em trai. Phùng Viên là người thông minh, cô liền tìm một lý do để nhận Từ Quân Nhiên làm người thân của mình. Cô ấy làm việc ở bộ tổ chức nên thông tin cũng khá nhanh nhạy. Chuyện Từ Quân Nhiên sắp nhận chức tuy vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng nhưng chuyện mà chủ tịch huyện và bí thư huyện uỷ đã thông qua thì huyện chẳng lẽ lại dám phản đối? Hơn nữa là người lâu năm làm trong bộ tổ chức, Phùng Viên biết rõ, Từ Quân Nhiên là sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, chắc chắn được ưu tiên cực lớn. Toàn Châu cũng chẳng phải nơi văn hoá giáo dục phát triển gì cho lắm, ở các thành phố khác có đến hàng trăm hàng nghìn sinh viên thi đỗ đại học, trong khi năm đó Toàn Châu chỉ có được 2 người, một người lưu lại Thủ đô, chỉ có Từ Quân Nhiên là chịu quay về quê hương. Chỉ dựa vào điểm này thôi Phùng Viên cũng có thể khẳng định, sau này tiền đồ của Từ Quân Nhiên ở Toàn Châu chắc chắn như diều gặp gió. Tất nhiên, đây không chỉ là dự đoán của mình cô, còn có cả người cô của cô là phó bộ trưởng bộ tổ chức uỷ ban thành phố cũng cho là vậy. - Chị khách sáo rồi, chị là vợ của anh Đồ, tất nhiên là chị dâu của em rồi, chúng ta đều là người nhà cả mà. Từ Quân Nhiên cười nói. Thêm một người bạn là thêm một con đường, đạo lý đơn giản như vậy Từ Quân Nhiên đương nhiên hiểu rõ. Hơn nữa người ta còn làm trong bộ tổ chức, tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với người ta chắc chắn có lợi cho việc phát triển sau này của mình ở huyện Vũ Đức, ít nhất là nếu sau này có biến động gì thì cũng có thể biết trước tin tức. Không thể coi thường kẻ địch cũng như không được xem thường bất cứ nhân vật nhỏ nào. Đây chính là đạo lý trên quan trường của Từ Quân Nhiên. Hắn hiểu rõ, mặc dù có vũ khí chết người là chuyện bản thân mình hồi sinh thế nhưng cũng chẳng dám khẳng định là con đường làm quan sẽ thuận buồm xuôi gió. Ít nhất là trước khi hắn nắm được quyền lực tối cao, chắc chắn sẽ gặp không ít rắc rối, muốn vượt qua những khó khăn này cần không ngừng dệt một tấm lưới, một tấm lưới lợi ích. Chỉ cần biến bản thân trở thành một bộ phận không thể thiếu của tấm lưới lợi ích ấy, thì cho dù có gặp phải một tên lợi hại như Hoàng Tử Hiên, hắn cũng không phải ngồi bó tay chịu trói như cha nuôi. Muốn đứng càng vừng thì phải đứng ở vị trí càng cao. - Hai người đừng giở giọng nhà quan ra đây được không? Đồ Văn Dũng ở bên cạnh thấy vợ và Từ Quân Nhiên cứ khách sáo qua khách sáo lại thì không nhịn được mà nói: - Đều không phải người ngoài, mặc dù Tiểu Từ mới đến có mấy ngày nhưng anh thấy cậu ấy là người không tồi, đáng để kết bạn. Vợ à, em đừng có làm bộ khách khí thế được không? Nói xong liền quay sang Từ Quân Nhiên: - Tiểu Từ, anh thấy sau này chú là người có thể làm được việc lớn! Chỉ cần chú không chê bọn anh, sau này có việc gì cứ nói. Phùng Viên chau mày, chồng mình điểm gì cũng tốt, chỉ có điều ăn nói chẳng suy trước nghĩ sau, mới quen biết Từ Quân Nhiên được có mấy ngày, sao có thể ăn nói như vậy chứ? Thật không ngờ Từ Quân Nhiên rất vui vẻ, gật đầu đáp: - Vậy được, anh đã nói thế thì em cũng không khách sáo nữa. Kiếp trước Từ Quân Nhiên đã gặp không ít loại người miệng nam mô bụng một bồ dao găm, thế nên hắn biết rõ những lời này của Đồ Văn Dũng là giả dối hay thật lòng. Lăn lộn trên quan trường mấy chục năm, nếu như ngay cả khả năng nhìn người mà Từ Quân Nhiên cũng không có thì quả thực là hắn sống phí rồi. Liếc nhìn sang Từ Quân Nhiên, Phùng Viên thật không ngờ nhanh như vậy mà chồng của mình đã thân thiết với Từ Quân Nhiên đến thế. Theo như cô tưởng tượng, Từ Quân Nhiên là sinh viên tốt nghiệp đại học có danh tiếng, là quý nhân mới nổi trên quan trường trong huyện, nếu làm không tốt thì rất khó kết giao bạn bè với hắn, mà thái độ khách khí lúc đầu của Từ Quân Nhiên với mình chứng tỏ Phùng Viên đoán không sai. Nhưng điều đáng tiếc đó là Phùng Viên chỉ đoán đúng phần đầu mà lại đoán sai phần cuối câu chuyện, Từ Quân Nhiên quả thật khiến cô bất ngờ. - Chị dâu, em là người thẳng tính, rất thích kết bạn với người như anh Đồ, chị đừng để bụng. Từ Quân Nhiên nói với Phùng Viên. Phùng Viên nghĩ thông rồi nên mỉm cười gật đầu: - Là do chị nghĩ nhiều thôi. Sau một hồi hàn huyên, mấy người bọn họ đã ngồi cả xuống. Lúc này Lâm Vũ Tình đã mang rượu và thức ăn lên, có thể nhận ra Lâm Vũ Tình và vợ chồng nhà Phùng Viên là chỗ quen biết, chắc là do Uyển Tiêu Nguyệt hay dẫn bọn họ đến đây ăn cơm. Đầu những năm 80 này, kinh doanh nhà hàng không phải là một nghề hot. Thường ngày mọi người chỉ xếp hàng cầm tem phiếu đi mua đồ, làm gì có chuyện đến nhà hàng ăn cơm? Trừ một vài người công nhân đi làm kiếm tiền hoặc cán bộ cơ quan thỉnh thoảng đến ăn ra thì chẳng còn ai nữa. Còn nông dân thì chẳng phải nói. Lúc này vẫn là thời kì người nông dân làm ở đội sản xuất trong công xã, đi làm tính điểm, từ đầu đến cuối năm không nợ đội đã là may lắm rồi. - Em họ Phùng gia, mấy hôm rồi em không đến thăm chị đấy. Lâm Vũ Tình làm sáu món ăn bình dân, sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi liền ngồi xuống. Phùng Viên mỉm cười, không còn làm ra vẻ khách sáo nữa mà rất tự nhiên kéo tay Lâm Vũ Tình: - Chị ấy, mạnh mẽ quá đấy, không để cô em giới thiệu cho một công việc mà làm, cứ nhất quyết ở đây chịu khổ cơ. Nghe lời của bọn họ nói, Từ Quân Nhiên có chút bất ngờ, hắn vốn cho rằng Lâm Vũ Tình và Phùng Viên không thân lắm, bây giờ xem ra quan hệ của hai người họ quả không phải bình thường. Đồ Văn Dũng cười nói: - Bố của chị dâu em, lúc về quê công tác sống ở thôn của cô Lâm Vũ Tình. Từ Quân Nhiên gật đầu, hoá ra là có quan hệ như vậy, chẳng trách hai người họ thân thiết như vậy. Mấy người họ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Phùng Viên và Đồ Văn Dũng không ngừng hỏi Từ Quân Nhiên chuyện ở Thủ đô. Nghe kể về sự thay đổi của Thủ đô mấy người kia không khỏi bùi ngùi. Trong mấy người ngồi đây, trừ Lâm Vũ Tình còn lại đều là người được đi học, cho dù là ngây thơ như Uyển Tiêu Nguyệt cũng nhận ra sự biến đổi to lớn của xã hội chứ đừng nói đến người làm ở bộ tổ chức như Phùng Viên. Có thể nói, Trung Quốc đang trong thời kỳ thay đổi. - Tiểu Từ, mấy hôm trước anh có đọc một bài báo viết về đặc khu đó, em nói cái chỗ ở thành phố Bằng Phi ấy liệu có thể phát triển không? Đúng là mang họ tư (sản) mà! Đồ Văn Dũng nói với Từ Quân Nhiên. Phùng Viên biến sắc, khẽ kéo tay Đồ Văn Dũng. Lời này của chồng e là có chút hơi quá, nếu mà là trước đây thì e rằng đã bị khép vào tội đi theo tư sản rồi. Từ Quân Nhiên mỉm cười, xua tay nói với Đồ Văn Dũng: - Anh còn nhớ không, sự phát triển của Bằng Phi chỉ là một thí điểm của trung ương. Chúng ta chắc chắn là phải đi theo con đường chủ nghĩa xã hội của chính mình. Bất luận là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì sẽ là mèo tốt. Mang họ gì là do trung ương quyết định, quần chúng được lợi mới là quan trọng nhất. Phùng Viên nghe lời này của Từ Quân Nhiên thì hai mắt sáng lên.