- Ôi!!! Đây không phải bông hoa của huyện ủy chúng ta sao? Bắt đầu biết yêu rồi à? Chưa gì đã học được cách mê hoặc đàn ông rồi!
Những lời nói khó nghe từ phía đám đông truyền đến khiến mặt Từ Quân Nhiên trầm xuống.
Mấy người thanh niên ngăn trước người Từ Quân Nhiên cùng Uyển Tiểu Nguyệt khoảng hơn 20 tuổi, cầm đầu là một người để tóc dài, đeo kính râm, mặc quần ống loa. Đầu thập niên 80 quần ống loa đang là mốt, có tên quần ống loa đơn giản chỉ vì quần hình dạng giống cái loa mà ra. Ống quần bên trên chật phía dưới rộng, từ đầu gối trở xuống dần dần loe ra, ống phía dưới to hơn nhiều phía đầu gối, nên thành hình cái loa, quần dài phủ quá gót giầy, đi đường kèm luôn công dụng quét rác.
Kiếp trước Từ Quân Nhiên chưa từng nhìn thấy loại trang phục này, lúc hắn ra đời đã là giữa những năm 80 rồi, cha nuôi của hắn thì lại không chú ý đến hình tượng bản thân nên cũng sẽ không có loại quần này, vì thế khi hắn nhìn cách ăn mặc của những người này lại có cảm giác không được tự nhiên.
- Các người là ai?
Từ Quân Nhiên sắc mặt khó coi ngăn trước người Uyển Tiểu Nguyệt , trầm giọng hỏi.
Một thanh niên lập tức nở nụ cười:
- Thú vị thật, ở huyện thành này còn có người không biết bọn ta là ai hay sao?
- Đúng vậy, lần đầu tiên tôi thấy có người không biết anh Trình đấy!
- Thằng nhóc, ngươi mới đến đây sao?
Mấy người ồn ào khiến Từ Quân Nhiên sắc mặt càng thêm khó coi, trách không được sang năm chính sách quốc gia muốn triển khai nghiêm trị, xã hội hôm nay thật sự có nhiều vấn đề, giữa ban ngày ban mặt, một đám du côn vô lại cũng dám đùa giỡn con gái, nếu là ở thế giới sau này, bọn họ cũng không có gan làm như vậy.
– Anh Từ, người kia là Trình Hồng Phát em ruột của cục trưởng huyện ủy Trình.
Đứng sau lưng Từ Quân Nhiên, Uyển Tiểu Nguyệt lên tiếng nhắc nhở.
Từ Quân Nhiên cau mày, nhìn thoáng kia tên thanh niên ăn mặc quần áo sặc sỡ:
- Anh của ngươi là cục trưởng Trình?
Trình Hồng Phát không ngẩng đầu hừ một tiếng:
- Thì sao, người bạn này ở đâu đến? Không biết Tiểu Nguyệt là bạn gái của ta sao?
Nghe xong, Uyển Tiểu Nguyệt liền xấu hổ đỏ mặt vội vàng nói:
- Tên đó, tên đó nói bậy! Em không có quan hệ gì với anh ta cả.
- Ha ha, em gái Tiểu Nguyệt, đừng thẹn thùng thế chứ, chúng ta chỉ cần tiếp xúc thêm cô sẽ phát hiện anh đây là người đàn ông tốt.
Trình Hồng Phát lộ ra vẻ mặt cười đểu đàn ông đều hiểu, không thèm để ý đến Từ Quân Nhiên, đi về phía Uyển Tiểu Nguyệt.
- Anh bạn, cậu làm thế có hơi quá đáng.
Từ Quân Nhiên tiến lên một bước chắn trước mặt Trình Hồng Phát.
Trình Hồng Phát quan sát Từ Quân Nhiên một chút, cười ha ha:
- Tôi nói này, cậu bị bệnh phải không? Tôi thân mật với bạn gái của tôi liên quan gì đến ngươi?
Chân mày cau lại, Từ Quân Nhiên nhìn mấy thanh niên xung quanh không có ý tốt đang xúm lại gần, nói với Trình Hồng Phát:
- Tôi muốn xem xem, cục trưởng Trình anh của cậu biết cậu dựa vào tên tuổi của anh ta làm loại chuyện này ở bên ngoài thì sẽ có phản ứng gì?
Nói thật lòng, Trình Hoành Đạt chắc chắn không có khả năng đứng cùng một phe với mình, do quan hệ với Lý Đông Viễn người ta không nghĩ mình là cái gai trong mắt đã là tốt rồi. Mình bộc lộ khả năng ở huyện Vũ Đức, ngày sau chỉ sợ càng phải tiếp xúc nhiều với cục trưởng Trình.
Trình Hồng Phát cười lạnh, chỉ Từ Quân Nhiên nói:
- Tôi nói cho ngươi biết, đừng tưởng học đại học ở Thủ đô trở về không coi ai ra gì, ở khu vực huyện Vũ Đức này, ngươi là rồng cũng phải bò dưới đất, là hổ cũng phải nằm xuống! Ở đây, mọi việc do ta quyết định!
Từ Quân Nhiên bị những lời này của anh ta chọc cười, thằng này thật có gan nói, một năm sau trong thời kỳ nghiêm trị nếu nói ra lời này hắn phải chết đến 8,9 lần đấy.
- Tôi nói này, Trình... Hồng Phát... đúng không, cậu cũng không cần ở đây đùa cợt với tôi, tôi ở Thủ đô bốn năm, thấy không ít kẻ ngạo mạn coi trời bằng vung, cùng bọn họ so sánh cậu vẫn còn kém một chút, tuy anh cậu là lãnh đạo huyện nhưng tôi tin tưởng anh ta sẽ không cho phép cậu làm như vậy, tốt nhất cậu nên đi ngay bây giờ nếu không cũng đừng trách tôi không khách sáo.
Đối mặt với Trình Hồng Phát, Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói, hắn thật không muốn nảy sinh xung đột cùng loại người cặn bã này, chờ chưa đến 2 năm là y coi như xong, làm căng với anh ta cũng không có lợi gì với mình.
Có điên mới tình nguyện cùng một cái người chết dây dưa không ngớt.
Trong lòng Trình Hồng Phát giận dữ, trách không được người ta đều nói, người từng đi học ở Thủ đô đều coi bản thân mình là nhất, ai cũng không để vào mắt, hôm nay mình đã chính mặt nhìn thấy rồi.
- Họ Từ kia, hôm nay ta phải cho ngươi thấy sự lợi hại của Trình ca đây!
Trình Hồng Phát dùng tay chỉ Từ Quân Nhiên lớn tiếng nói.
Anh ta vừa nói xong, cách đó không xa truyền đến một tiếng hoan hô:
- Là anh Quân Nhiên, là anh Quân Nhiên! Đại Hổ, chạy nhanh lên! Nhanh lên!
Giây lát sau, hai thân hình một lớn một nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người.
- Phì phì!
Uyển Tiểu Nguyệt nhịn không được che miệng nở nụ cười, không chỉ cô ngay cả Từ Quân Nhiên cũng tươi cười.
Về phía bọn Trình Hồng Phát, khuôn mặt bọn họ càng cổ quái.
Trước mắt mọi người là tổ hợp hai người kỳ quái, một cô bé tầm mười tuổi ngồi trên cổ một người đàn ông to cao, trong tay cô bé có 1 cây kẹo đường, thỉnh thoảng lại mút một miếng, người vừa hô lên chính là cô bé đó.
Thấy Từ Quân Nhiên không chú ý đến mình, cô bé kia dứt khoát dùng sức vung tay lên:
- Anh Quân Nhiên, anh Quân Nhiên, em ở đây này!
Từ Quân Nhiên mỉm cười, giơ tay lên, vừa cười vừa nói:
- Đóa Đóa, mau xuống đi, không thấy anh Hổ tử chạy không nổi nữa sao?
Người tới chính là cặp đôi gần đây luôn không rời nhau Đóa Đóa cùng Lý Dật Phong.
- Quân Nhiên, có chuyện gì thế?
Cõng Đóa Đóa trên cổ, Lý Dật Phong đi nhanh đến trước mặt Từ Quân Nhiên, đặt Nghiêm Đóa Đóa xuống rồi mới hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhún vai:
- Không có gì, cùng đồng nghiệp đi ăn cơm.
Lý Dật Phong nghiêng người nhìn Trình Hồng Phát cười:
- Trình lùn, ngươi có ý gì? Muốn gây chuyện với em trai tôi sao?
Trình Hồng Phát hừ lạnh một tiếng:
– Tên họ Lý kia, người khác sợ ngươi nhưng Trình Hồng Phát ta thì không, nếu là em trai ngươi thì càng dễ xử lý rồi. Tên nhóc này cướp bạn gái của ta, ngươi nói xem, phải giải quyết chuyện này thế nào? Nể mặt ngươi, ta có thể rộng lượng tha cho hắn chỉ cần hắn dập đầu ba cái với ta sau đó cút đi là được!
Dù Từ Quân Nhiên đã sống qua hai đời người, lúc này cũng cảm thấy không biết nói gì với Trình Hồng Phát.
Đầu của người này chứa toàn nước hay sao?
Đảo ngược trắng đen không nói, lại còn vênh váo đưa ra yêu cầu làm nhục người khác, ngay cả Từ Quân Nhiên tính tình tốt cũng thấy không chịu được.
Nếu không lo lắng bên cạnh còn có Uyển Tiểu Nguyệt và Nghiêm Đóa Đóa chỉ sợ Từ Quân Nhiên đã ra tay rồi.
Cùng lúc đó, chỉ nghe âm thanh non nớt của Đóa Đóa vang lên:
- Anh Quân Nhiên, sao anh không gọi người đến đánh bọn họ? Ông em không phải nói anh đi làm phó bí thư xã sao?
Một câu nói khiến tất cả ngây người.